Chương 15
Vừa bước vào biệt thự nhà họ Đông, Lưu Băng đã phát hiện thấy tay Hiểu Khê bị thương. Anh vội lao tới, lo lắng hỏi: “Chuyện gì thế này? Nói mau đi, đã xảy ra chuyện gì?”.
Nhưng do quá vội vã, Lưu Băng vừa hỏi vừa ra sức lắc mạnh cánh tay của Hiểu Khê khiến cô phải kêu la vì đau: “Ôi ôi, buông ra, buông ra. Tại anh hết, ai bảo đẹp trai lắm vào, hấp dẫn lắm vào”.
Lưu Băng vội vã buông tay của Hiểu Khê ra, quay sang Hạo Nam như muốn hỏi.
Hạo Nam vội giải thích: “Hôm nay Thiết Sa Hạnh tới trường với hai tên vệ sĩ, đe dọa lấy mạng Hiểu Khê nếu không buông tha anh”.
Hạo Tuyết nhảy cẫng lên, mặt sáng rực và nhiều chuyện không kém Tiểu Tuyền: “Chà chà, em biết đoạn tiếp theo rồi nhé. Chắc chắn là chị Hiểu Khê nhất định không chịu rời xa anh Lưu Băng và đã đánh nhau với Thiết Sa Hạnh để giành giật tình yêu. Một trận đấu long trời lở đất đã diễn ra, dù máu rơi nhưng phần thắng đã thuộc về chị. Thật cảm động quá! Em khóc mất!”.
Hiểu Khê kêu ầm lên: “Đồ bẻm mép kia, không mau đi lấy bông băng cho chị, định để chị chảy hết máu sao?”.
Hạo Tuyết dạ ran một tiếng rồi thoăn thoắt chạy đi.
Một lát sau cô bé bê cả hộp thuốc cứu thương tới, đang lóng ngóng định băng cho Hiểu Khê thì bị Lưu Băng ngăn lại, “Để đó anh tự làm. Tại anh mà”.
Tay nghề y tá của Lưu Băng cũng không hơn Hạo Tuyết là bao. Trong lúc anh băng bó, Hiểu Khê không ngừng rên la vì đau. “Giời ạ, anh khe khẽ một tí không được sao? Đau ch.ết mất”, cô ca cẩm.
“Chịu khó tí nào, sắp xong rồi”, Lưu Băng dỗ dành, “Mà tại sao có Thiết Sa Hạnh mà em cũng không đánh nổi thế? Để cô ta đánh ra nông nổi này?”.
Hiểu Khê nhăn mặt, nhịn đau, cười: “Làm sao em biết được cô ta dùng dao nhanh như vậy. Nhưng không sao… em đã khiến cô ta rất thảm hại”.
Hạo Tuyết nhìn Hiểu Khê đầy háo hức và sùng bái: “Sao cơ chị? Chị đã làm gì cô ấy?”.
Nhưng Hiểu Khê chỉ tủm tỉm cười, còn Hạo Nam thì cười phá lên, đáp thay: “Ha ha, thảm hại vô cùng. Chắc chắn rằng suốt đời này, Thiết Sa Hạnh cũng không thể quên được Hiểu Khê đâu”. Nói xong, anh quay lại nhìn Hiểu Khê. Cả hai cùng phá lên cười khi nhớ lại khuôn mặt nhẵn nhụi không lông mày của cô ta.
Trong bữa ăn, nghe thấy các con kể lại chuyện gây sự của Thiết Sa Hạnh, bác Đông không khỏi lo lắng hỏi: “Có phải cô ta là con gái của Thiết Đại Kỳ không?”.
Mục Lưu Băng gật đầu.
Giọng bác Đông càng lo lắng hơn: “Bác nghe nói “Hải Hưng Bang” của Thiết Đại Hùng vô cùng hung tàn, giết người không ghê tay. Hiểu Khê chọc giận con hắn, tất chúng sẽ không để yên. Coi chừng các con gặp rắc rối lớn…”.
Hạo Tuyết lo lắng buông đũa, mếu máo: “Vậy làm sao hả mẹ?”.
Hiểu Khê thở dài, nói: “Con cũng không muốn rước họa vào thân đâu. Nhưng trừ khi anh Lưu Băng tự nguyện buông tha con, chịu đến với Thiết Sa Hạnh thì mọi việc sẽ ổn thỏa. Bằng không cô ta nhất định không buông tha đâu”. Quay sang Lưu Băng đang ngẩn mặt suy nghĩ, cô nói tiếp: “Sự việc đã đến nước này rồi thì đến đâu hay đến đó vậy. Mọi người đừng quá lo lắng. Sau này chúng ta cẩn thận hơn vậy”.
Về tới nhà, Lưu Băng vẫn bực dọc, môi mím chặt.
Hiểu Khê thầm nghĩ, “Chả trách anh ta cần mình che chắn. Thiết Sa Hạnh quả thực quá ghê gớm… Nhưng may thay, chiều nay mình đã dạy cho cô ta bài học đáng đời”. Nghĩ tới đó, Hiểu Khê thấy thật sung sướng, rồi tự pha một tách trà, mang vào phòng khách vừa uống vừa xem tivi. Bụng cô căng phồng vì ăn quá nhiều món ngon của bác Đông, giờ đang cần trà xanh để tiêu hóa bớt.
Mục Lưu Băng bước tới, nghiêm nghị nhìn cô: “Tắt ti vi đi”.
Hiểu Khê theo phản xa nắm chặt cái điều khiển, “Ngay từ đầu anh đã hứa không can thiệp vào quyền tự do xem ti vi của em rồi mà!”.
Lưu Băng ca cẩm: “Âm thanh ồn quá. Anh muốn nói chuyện với em”.
Hiểu Khê trong lòng rất ngờ vực. Cô thật sự không hiểu nổi Lưu Băng muốn gì. Cô đã nhường cả phòng ngủ cho anh, còn cô thì ngủ ở phòng khách, không biết còn kêu ca gì nữa.
“Dinh doong!”, chuông cửa đột ngột vang lên. Cả hai ngồi ngẩn cả ra nhìn nhau rồi Hiểu Khê đứng lên ra mở cửa. Đồng đã đứng đó từ lúc nào. Nom cô sụt cân hẳn, người mỏng manh như tờ giấy. Hiểu Khê nhìn Đồng xót xa, cô hiểu tại sao Đồng lại suy sụp nhanh như vậy. Cô nhiệt tình chào hỏi và kéo Đồng vào nhà: “Đồng đấy à? Vào đây, để mình pha cho cậu một tách trà nóng nhé!”.
Đồng nhẹ nhàng cười, lắc đầu rồi thi lễ với Mục Lưu Băng: “Thiếu gia, Mục đại nhân mời cậu về”.
Mục Lưu Băng lạnh lùng đứng phắt dậy, hừm một tiếng: “Ta không về, cô về đi”.
Đồng vẫn rất kiên nhẫn: “Mục đại nhân dặn bất luận thế nào cũng phải đưa được cậu về”.
Lưu Băng cười nhạt: “Sao? Cô định cưỡng bức ta ư? Cứ việc!”.
Thấy không khí căng thẳng, Hiểu Khê kéo vội Đồng sang một bên, hỏi nhỏ xem có chuyện gì. Ngần ngừ một lúc, Đồng kể: “Thiết Đại Kỳ và Thiết Sa Hạnh vừa mang rất nhiều người của “Hải Hưng Bang” xông vào Mục gia. Chúng uy hϊế͙p͙ Mục đại nhân, nói rằng nếu không giao nộp thiếu gia, đồng thời bắt thiếu gia phải lập giấy ước hứa hai năm sau phải thành thân với Thiết Sa Hạnh không thì chúng sẽ chính thức tuyên bố trở thành kẻ thù không đội trời chung với Liệt Viêm Đường”.
Hiểu Khê kinh ngạc: “Trời ạ, sao lại xảy ra chuyện như vậy nhỉ? Nghe cứ như trong phim ấy!”.
Lưu Băng cười khẩy, hỏi Đồng: “Vậy Mục Anh Hùng sợ hãi, định bán tôi đó sao?”.
Đồng vẫn lễ phép đáp: “Mục đại nhân muốn mời cậu về nói chuyện”.
Mục Lưu Băng bước đến cửa sổ, nhìn xuống dưới. Bên ngoài có tới tám chín chiếc xe hơi và đám vệ sĩ đứng chờ. Im lặng hồi lâu, anh quay lại nói với Đồng: “Cô xuống nói với Mục Anh Hùng, dẫu ch.ết rồi, tôi cũng quyết không để xác tôi rơi vào tay ông ấy đâu”.
Đồng cũng nhìn Lưu Băng hồi lâu, rồi cúi chào, bỏ đi.
Hiểu Khê ngẩn ngơ nhìn Mục Lưu Băng. Phải làm sao bây giờ? Cô lo lắng không hiểu có phải tại mình đã mạnh tay quá với Thiết Sa Hạnh nên giờ mới xảy ra cớ sự này. Như đọc được suy nghĩ của cô, Lưu Băng cất tiếng: “Đừng ngại, không phải tại em đâu. Tính khí hai cha con họ Thiết rất kỳ quái, đã thích thứ gì là muốn bằng được”.
Nhưng Hiểu Khê vẫn lo lắng và giận mình nóng nảy với Thiết Sa Hạnh. Cô khóc thút thít, tự trách mình: “Tại em cả, sao em không nhịn cô ta lấy một chút nhỉ? Em thấy ân hận quá!”.
Lưu Băng buồn bã nhìn cô, rồi ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Ngốc ơi! Anh đã nói là không liên quan đến em mà. Đừng khóc nữa nào. Nín đi, ngoan”.
Nhưng Hiểu Khê càng khóc to hơn: “Làm thế nào bây giờ?”.
Lưu Băng nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của Hiểu Khê, nói: “Anh không thích nhìn thấy em yếu ớt như thế này. Chẳng phải em là Mnh Hiểu Khê gan dạ, không biết sợ ai còn gì?”.
Hiểu Khê nghe vậy, càng khóc “òa”: “Em thật sự rất buồn lắm… Là em hại anh… chỉ tại em quá…”.
Lưu Băng đột ngột dán chặt đôi môi đang run rẩy của cô bằng đôi môi anh. Hiểu Khê thấy mình sắp ngất đến nơi, tim cô đập loạn xạ. Mãi hồi lâu, Lưu Băng mới buông cô ra, mặt ửng hồng ngượng ngùng: “Anh thấy em khóc mãi… muốn làm em nín… cho nên…”.
Hiểu Khê mơ màng nhìn anh, đột ngột bật ra một câu: “Anh cũng là lần đầu tiên sao?”.
Lưu Băng mặt càng đỏ bừng, không đáp. Hiểu Khê đắc thắng: “Vậy… đúng là lần đầu tiên anh hôn rồi”.
Lưu Băng bực bội càu nhàu: “Đúng vậy! Lần đầu tiên tôi hôn đó, thì sao nào?!”.
Hiểu Khê thấy rất vui, lập tức nín khóc và cười suốt.
Lưu Băng nhìn đôi môi tươi rói của cô, nghi ngờ hỏi: “Lúc nãy… em có gạt anh không…”.
Minh Hiểu Khê đấm yêu lên cằm anh ta: “Ai thèm gạt anh, đồ ngốc!”.