Chương 5: Không đủ tư cách khiến tôi bực đâu
/ Chuyện ở trường /
Mịnh học lớp 11a , còn Quyên học lớp 11a . Riêng Phường thì vừa chuyển về trường. Cũng học chung lớp với Mịnh. Là lớp 11a . Cô cũng vui vì vẫn còn học chung với anh, chứ học a khác, cô cũng muốn chuyển vào học chung với anh. Để nối lại tình xưa.
Ngày đầu chuyển vào lớp, Phường cũng không mấy là nổi bật cho lắm. Vì cô có đẹp gì đâu, nhưng những câu nói đầy vẻ nhạt nhẽo, ỏng ẹo của cô thì khiến bọn con trai thích lắm. Rồi cô cũng được chuyển ngồi sau anh, đi ngang qua anh vội cười. Nhưng anh không quan tâm cho lắm. Vì anh còn thích cô nữa đâu. Cô ngồi ở đâu là chuyện của cô, quan tâm làm gì
Rồi thầy chủ nhiệm bảo.
- À, sắp tới ta sẽ đi cắm trại.
Cả lớp nghe thấy thế ồ lên rồi vui mừng. Đi cắm trại rất vui. Nhưng đối với anh, nó rất tẻ nhạt khi không có cô bên cạnh.
Rồi thầy hô trật tự để nói tiếp.
- Nhưng chúng ta sẽ đi cắm trại với lớp 11a nhé. Rồi sau đó chơi trò chơi, thầy nghĩ đi thêm một lớp sẽ vui hơn... nếu chỉ có lớp ta không thì không vui cho lắm!!!
Nghe đến đây, anh nhớ đến cô Quyên học 11a . Nhưng anh tưởng đi cắm trại với 11a mới đúng, hay là cô hiệu trưởng nói là bốc thăm. Nhưng bốc thăm kiểu gì mà dính lớp cô, đúng là quá may mắn cơ mà. Anh vui mừng rồi tự cười một mình. Lúc đó, Phường thấy anh tự bật cười nên cũng hơi vui, cuối cùng anh cũng chịu cười.
- Lớp có chịu không_Thầy hỏi
- Dạ chịu_Lớp đồng thanh
Thầy khẽ gật đầu rồi cười. Thế là lớp sinh hoạt 15" tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ. Vui vẻ vì sắp được đi cắm trại. Còn anh vui vẻ vì sắp được cắm trại cùng cô Quyên, Phường thì chỉ nghĩ đó là ông trời đang giúp cô, cho anh yêu cô thêm lần nữa.
Tiết học trôi qua nhàm chán. Không chậm cũng không nhanh.
/ Ra chơi /
Anh đi xuống căn tin. Tình cờ gặp Quyên rồi anh chạy lại nhanh để bắt chuyện với cô. Cô Quyên cũng hơi giật mình vì anh chạy nhanh quá, khéo trúng cô luôn. Hên là anh thắng kịp. Cô cũng không quên chào anh để lịch sự một chút.
- Có chuyện gì vậy thầy_Cô hỏi
- À, nghe nói là thầy chủ nhiệm lớp anh bốc thăm trúng lớp em, nghe nói tuần sau sẽ đi cắm trại đó!_Anh cười rồi nói.
- Em cũng nghe. Mà anh có vẻ rất vui nhỉ
- Ừ._Anh nói trong vô thức
Lúc ở trường dạy võ thì kêu là thầy cô vì họ dạy chung. Nhưng ở trường thì lại khác, vì cô nhỏ hơn anh 1 tuổi, nhưng cũng phải xưng hô cho đúng, nhưng cô đã hứa là kêu anh bằng anh rồi, không thể kêu anh là bạn vì có vẻ không tự nhiên cho lắm.
Cô nói.
- Đi xuống căn tin cũng nhé!!!_Cô đưa ý định
- Ừ. Anh cũng đang định xuống nè!_Anh nói.
2 người họ nói chuyện và đi chung với nhau. Cười nói vui vẻ, hình ảnh ấy khiến cho Phường thấy khi định bước xuống căn tin. Nãy giờ là cô đứng nép để quan sát họ, nhưng những hành động ấy làm cô bực thêm và có ý định làm cho Quyên phải nhục mặt một lần. Cô cười nham hiểm rồi đi sau họ mấy bước.
Họ đang đi mua nước thì...
* Xoạc *
Ly nước từ đâu hất lên người cô. Làm cô giật mình rồi nhìn xuống thân áo ướt đẫm cô, anh thì giật mình không biết là ai đã gan dạ mà hất ly nước vào người cô?. Cô nhìn xung quanh coi thử ai đã làm như thế. Nhưng Phường chạy lại xin lỗi ngay...
- Ah, xin lỗi nhé, Quyên!! Tôi trượt tay...
Câu nói đanh đá của Phường cực kì chế giễu Quyên bây giờ. Làm Quyên nghiến răng gục mặt xuống. Đó là cố ý chứ không phải trượt tay! Cô biết rõ, đó là Phường muốn Quyên tức lên đây mà. Mịnh bực mình nói.
- Sao cô lại hậu đậu thế?_Anh nói trong vẻ bực dọc.
- Xin lỗi rồi, anh muốn sao đây_Cô đưa khuôn mặt khiêu khích nhìn anh.
- Không sao đâu..._Cô điềm tĩnh nói.
- Quyên à, xin lỗi nhé, cô đừng bực nha..._Phường kéo tay cô như cầu xin.
Quyên chỉ cười mỉm nhưng cái cười đó giống như cười khinh Phường vậy. Đối với cô, Phường không đủ cái bản lĩnh nói đúng hơn cái tư cách làm cho cô bực thì nó quá là xa vời, không có kẻ nào làm cho cô bực mình hay làm cho cô khóc vậy.
Nhưng câu nói cuối dành cho Phường cực kì ngầu.
- Không ai có thể đủ tư cách làm cho tôi bực mình đâu Quyên, cô cũng là người bình thường chứ không phải người đặc biệt, khiến tôi tức đâu...
Câu nói của cô, không làm cho ai tức cũng không làm cho ai cười. Vì Phường là gì cả.
Nói xong, Quyên bước đi. Còn Mịnh thì không quan tâm Phường, cũng bước về lớp. Để lại cô một mình đứng thần người ra. Cô nắm chặt tay rồi nói.
- Quyên, cô hay lắm, đúng là đối thủ đáng gồm của tôi, tôi sẽ đủ tư cách để làm cho cô nhục chứ không phải bực đâu... _Cô cười nói.
/ Trên sân thượng /
Anh lo lắng với cái áo trắng của cô. Anh nói.
- Quyên ơi, em có sao không
- Em không sao... nhưng mà em đang tự hỏi, sao Phường lại nhắm vào em cơ chứ... cô ấy đang cố ý mà!!!
Mịnh biết vì sao Phường lại làm như thế, vì cấp này, anh cứ đeo theo Quyên mãi, khiến Phường bực mình mà làm cái cách này khiến cô nhục, nhưng làm sao lại có thể đối phó được với Quyên, Quyên rất điềm tĩnh và thông minh trên những tình huống này, câu nói cuối của Quyên cũng làm cho anh thấy như có vẻ khiêu khích và khinh bỉ Phường. Đó là điều làm cho anh thích cô hơn. Cái bản lĩnh của cô không biết mất cũng không để lộ ra ngoài.
Cô quay sang hỏi.
- Mịnh ơi...
- Hả? Chuyện gì_Anh ngạc nhiên.
- Anh và cô Phường có chuyện gì vậy?_Cô hỏi anh.
Anh chỉ im lặng một chút rồi mới nói với cô sự thật.
- Anh sẽ kể cho em nghe...
- Hết chương 5 -
Tình cảm: 35%
Nhịp tim: 38%
T/g: Mới ngày đầu đã làm như thế rồi, đúng là quá xảo nguyệt mà