Chương 26

“Em nhận được điện thoại của Ash sáng nay.” Sau khi chở một nhóm nhân viên công ty đến một hội thảo ở Manchester, Cleo ghé qua nhà Abbie sau giờ làm. “Cậu ta bị Georgia quấy rối. Con bé nhảy bổ vào cậu ta!”
“Thật may mắn cho Ash.” Abbie tiếp tục phết bơ lên con gà vừa lấy từ lò ra.


Cleo bật ấm nước nóng lên. “Có điều cậu ta chả thích thú tẹo nào. Con bé không phải kiểu phụ nữ cậu ta thích. Cậu ta nói…”
“Không phải cái đó,” Abbie buột miệng, ngăn cô trong lúc cô đang lấy hộp sữa ra khỏi tủ lạnh. “Đó là sữa nguyên kem.”
“Không sao, em thích sữa nguyên kem.”


“Nhưng đó là của Georgia. Dùng hộp kia đi, loại ít kem ấy, không thì không đủ cho con bé ăn ngũ cốc đâu và lại thành lỗi của chị.”


Abbie rõ ràng đã căng thẳng quá. Tóc chị tuột ra khỏi dây buộc tóc, má chị đỏ bừng lên, và chị đang hấp tấp múc từng thìa bơ đổ lên con gà. Đặt trả lại hộp sữa theo ý chị gái, Cleo cẩn thận nói, “Con bé đâu rồi?”


“Ra ngoài với Tom rồi. Tìm mua xe tải. Con bé cần một cái xe cho việc là quần áo của nó nên anh ấy mua cho nó một cái.” Phết, phết, phết.
“Anh ấy cũng nói với em như vậy. Thế con bé có biết lái xe không? Ý em là con bé có bằng lái chưa?”


“À có. Lấy bằng sau lần thi đầu tiên, tháng Mười năm ngoái. Một trong số bạn trai của mẹ con bé là thầy dạy lái xe. Thế cũng tiện.”
“Chị Abbie à, ngồi xuống đi.”


available on google playdownload on app store


“Không được, chị đang chuẩn bị bữa tối.” Chọc chọc con gà bằng cái thìa phết bơ, Abbie nói, “Thế nhưng không được nhồi gà vì thịt nhồi bên trong sẽ bị nhão ra. Nên phải nấu thức nhồi bằng nồi khác và phải làm sao cho lớp vỏ thật giòn, vì nếu không sẽ kinh khủng lắm.”


Ôi dào. Cleo tính xem có nên nhắc chị gái về những tranh cãi không ngừng trong gia đình về kiểu khoai tây chiên ngon mắt nhất, thẳng hay gấp nếp, dày hay mỏng…


“Mà chị không dám nhầm nữa đâu,” Abbie lại tiếp tục, “Vì hôm nay chị đã nhầm một lần rồi. Có trời mới biết, chắc em nghĩ chị giặt đồ cho nó vì ác ý. Chị còn giặt tay cái áo trắng của nó để chắc ăn là áo vẫn trắng nữa kia.”
“Chuyện gì xảy ra?”


“Chị bỏ áo vào thùng sấy. Thế là nó co lại. Và tất nhiên đó là cái áo ưa thích của Georgia. Nên chị phải xin lỗi vì chị biết con bé buồn, rồi nó bảo chị là trên mác áo có ghi rõ là không được cho vào máy sấy.”


“Ồ,” Cleo không biết nên thông cảm với Georgia hay Abbie. Cái áo ưa thích sẽ mãi là cái áo ưa thích.


“Nên chị nói sẽ tìm lại cái mác áo xem nó hướng dẫn giặt thế nào nhưng không có hướng dẫn nào cả. Rồi Georgia nói trước đây có cái mác nhưng vì nó cứ cọ vào cổ con bé nên nó phải cắt đi, nhưng nếu chị hỏi nó rằng có cho được vào máy sấy không thì nó đã có thể nói với chị là không được.”


Một lần nữa, Cleo không biết đây có phải lúc nhắc chị Abbie nhớ lại chuyện cô để cái áo đồng phục vào đống đồ trắng để giặt, quên mất là trong túi áo còn ống mực. Khi Abbie thấy cái quần trắng yêu thích của chị ấy bị dính mực xanh lem nhem, chị ấy giận phát điên lên. Chuyện đó hoàn toàn hiển nhiên, nhưng thật ra đó chỉ là một tai nạn.


“Tội nghiệp chị.” Thay vì nhắc lại chuyện đó, cô ôm lấy Abbie. “Mọi thứ sẽ ổn thôi. Chị với con bé sẽ quen với cách sống của nhau.”


Abbie lắc đầu. “Chị đang cố gắng hết sức, nhưng chị thấy mình thừa thãi quá. Mà hai vợ chồng chị đang định hè này sẽ đi nghỉ trên tàu biển, em nhớ không? Đó vẫn luôn là giấc mơ của chị. Nhưng hôm qua khi chị hỏi Tom về chuyện đó, anh ấy bảo làm thế bây giờ thì hơi kỳ cục. Anh ấy thấy hai bọn chị không thể cứ bỏ đi rồi để Georgia ở lại đây một mình. Nhưng nếu con bé cũng cùng đi thì sẽ phải đặt thêm một ca bin nữa cho nó, có nghĩa là tiền đi nghỉ sẽ tăng gấp đôi, nghĩa là bọn chị sẽ không có đủ tiền, nên cơ bản là hết chuyện. Bọn chị sẽ không đi đâu hết. Nhưng, có lẽ thế là hay nhất, vì ai mà muốn đi nghỉ trên tàu biển sang trọng vòng quanh vùng Địa Trung Hải chứ, khi họ có thể ở lại đây dùng tiền đã phải khổ sở tiết kiệm để mua chiếc xe tải cũ rích?”


Giọng chị đã tăng đến ngang tầm tiếng kêu của dơi; có thể làm người nghe đau màng nhĩ. Tai của Cleo được cứu thoát khi có tiếng xe đỗ lại ngay bên ngoài. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. “Họ về rồi.”


“Được rồi. Bình tĩnh, bình tĩnh lại.” Hít một hơi sâu và phẩy khăn lau phần phật trước mặt, Abbie nói, “Xin lỗi em, vừa rồi chị hơi mất bình tĩnh. Sẽ ổn thôi.”


Cửa trước sập mạnh rồi có tiếng loẹt quẹt và tiếng cười ngoài hành lang. Một lúc sau có hai tiếng reo đồng thanh, “Cục cưng ơi, anh về rồi!”


Đó là câu Tom thường nói đùa, nhưng trước khi Cleo kịp cười với Abbie để báo hiệu là mọi chuyện sẽ ổn, họ nghe thấy tiếng Georgia kêu lên, “Ồ, à, ông chú cũng sống ở đây ư? Tuyệt quá, cháu cũng vậy! Cục cưng ơi, nhìn này, cả hai về rồi!”


“Về nhà!” Tôm nhắc lại. “Mà cục cưng có nghe mùi thức ăn không?”
“Có, cục cưng à! Còn ngửi thấy mùi… gà nữa cơ!”


Sau đó hai người cùng vào bếp, nhưng trước đó Cleo bắt gặp ánh mắt của Abbie. Cô từng được Tom gọi là cục cưng. Nhưng giờ Georgia đang lạm dụng cách gọi thân mật đó và Tom với con bé đang gọi nhau bằng cái tên này. Và dù không hề có ý để Abbie cảm thấy bị bỏ rơi, hai người đó đã làm đúng như vậy. Cô rất phiền lòng.


Thế mà tối qua cô còn bảo Tom cần phải nhạy cảm hơn. Anh đã mụ người khi ở với Georgia và không thể làm khác được.
“Chào cô! Có phải thịt nhồi giòn không ạ?”
“Đúng, cô đã…”
“Nhưng cô đừng nấu cà rốt tái nhé. Cháu không ăn được rau nấu tái.”


Abbie lắc đầu gượng cười. “Đừng lo, cô sẽ không làm vậy đâu…”
“Ha, cô biết bố với cháu vừa đi đâu không? Vừa vỗ tay vừa nhảy lò cò từ chân này sang chân kia,” Georgia buột miệng, “Để xem xe tải! Và đoán xem bố con cháu đã làm gì đi.”
Abbie mở miệng hỏi. “Có phải…”


“BỐ MUA XE TẢI CHO CHÁU RỒI!” Lao bổ vào Tom, Georgia ôm lấy anh và nhảy như kangaroo khắp bếp. “Chà, bố cháu mua cho cháu một cái xe tải! Đó có phải điều tuyệt nhất không? Sáng mai ngay sau khi cháu mua xong bảo hiểm, cháu sẽ nhận được cái xe tải đầu tiên! Và nó màu xanh!”


Abbie giống như cô dâu lo lắng đang đứng tạo dáng chụp ảnh, buộc phải cười quá lâu. “Màu xanh! Đẹp quá…”
OK, đủ rồi. “Không phải là của bố cháu hết, đúng không?” Cleo không dừng được, cô thấy phải nói cái gì đó. “Còn là của Abbie nữa. Số tiền đó là của cả hai mà.”


“Vậy à? Đúng rồi, thế mà cháu không nhận ra.” Georgia lắc đầu vui vẻ nói, “Cảm ơn cô Abbie,” và rời Tom đủ nhanh để ôm lấy Abbie để hôn lên má.
Chỉ là cái hôn phớt lên má.


“Có gì đâu, cháu yêu. Không có gì.” Abbie ôm lại rất tình cảm, nhưng chỉ một giây sau Georgia đã quay lại bên cạnh Tom, nắm lấy tay anh và hăm hở nói chuyện sáng mai sẽ đến lấy cái xe sớm thế nào.
Cleo liếc qua phía Abbie, muốn nói điều gì đó, nhưng Abbie đã lắc đầu.


Chưa bao giờ cô phải cắn lưỡi mình khổ sở đến thế.






Truyện liên quan