Chương 29
Ash nhìn chằm chằm vào mặt mình trong gương. Trời đất, có chuyện gì xảy ra với mình thế này. Mặt mình sao thế kia?
Mồ hôi râm ran sau gáy khi anh chuẩn bị tinh thần để thử lần nữa. Trước đây đã tệ rồi, nhưng chưa bao giờ tệ đến thế này. OK, về vẻ bề ngoài thì đường nét của anh không đẹp lắm, nhưng nụ cười thì có thể chấp nhận được. Và thông thường thì nó đều ổn. Đó không phải điều mà mình phải lăn tăn suy nghĩ đúng không? Ta chỉ cười với ai đó và mặt ta sáng bừng lên. Anh còn có cả ảnh để chứng minh điều này, trời đất. Anh hoàn toàn có thể cười theo lỗi bình thường và tự nhiên.
Đó là khi Fia Newman không ở đâu đó gần đấy. Nếu có thì cơ mặt anh không chịu co lại theo cách thông thường mà hoạt động theo kiểu nhăn nhó kinh dị của bọn giết người hàng loạt.
Ash hít một hơi thạt sâu thử lại lần nữa. Cảm giác châm chích lại tăng lên; lại thế rồi, anh biết nó sẽ như vậy. Giống cảm giác bất lực, như chim sợ cành cong vậy, cứ sợ lần tới, lần tới nữa lại thất bại.
OK, dừng lại. Nghĩ đến sự bất lực khi còn chưa biết phải cười như thế nào cho tử tế cũng giống như nghĩ tới việc tham gia cuộc thi ba môn phối hợp trước khi biết bơi.
“Chương trình sáng nay hay quá,” Frank nói, ghi lại món cà ri anh gọi. “Tôi rất thích phần cậu nói về các xơ.”
“Cảm ơn.” Thấy không? Với Frank thì anh có thể cười thoải mái, không sao cả. Rồi Deborah cũng tới và anh lại cười. Có công mài sắt có ngày nên kim.
Deborah vui vẻ nói. “Frank có nói với cậu về chuyện các xơ chưa? Ông ấy cười đến mức phun cả cà phê ra đằng mũi.”
“Ông có thể lên chương trình Britain’s Got Talent với tài đó đấy,” Ash nói.
“Cà ri gà cho Ash đi, cô bé.” Frank rình chặn Fia lại khi cô từ bếp đi ra và Ash thấy cơ mặt bắt đầu co lại theo hướng quen thuộc. Trời đất, chắc chắn đây là cảm giác khi biến thành Hulk, người Không Lồ Xanh. OK, cứ lờ lớ lơ đi và gắng lên, phân tán sự chú ý của cô… phải rồi, đúng thế, làm cô phân tán bằng khả năng hóm hỉnh nổi tiếng và sự quyến rũ ch.ết người…
“Thế còn cô thì sao? Tôi có làm cô phun cà phê ra đằng mũi không?”
Fia chằm chằm nhìn anh. Deb cũng vậy. Một khoảng lặng đờ người chắc chỉ một hai giây nhưng lại có cảm giác như hai mươi giây vậy. Tuyệt chưa; có lẽ đó là câu dài nhất anh có thể nối lại để nói với cô, vậy mà anh lại nói thế này sao?
“Xin lỗi, xin lỗi.” Ash thấy luồng khí nóng hừng hực bốc lên cổ. “Ý tôi không phải vậy. Bọn tôi đang nói chuyện về chương trình của tôi sáng nay… về bà xơ khỏa thân… không biết cô có nghe nói chưa...?”
“Chưa.” Fia thờ ơ nói. “Tôi chưa nghe.”
“Ồ, hay lắm đấy.” Anh không muốn ở thế thủ; lời nói cứ tuôn ra như vậy, có lẽ do kết quả của cơ bị bó chặt lại.
Cô nhìn anh chăm chú. “Vậy sao?”
Frank nói, “Fia không nghe chương trình của cậu. Cô ấy thích mấy thứ vớ vẩn như Carmen Miranda cơ.”
Một hình ảnh vui vẻ hiện lên trong đầu Ash, Fia ăn mặc hở hang và nhảy khêu gợi về phía anh với đống hoa quả to đùng trên đầu.
“Carmina Burana,” Fia sửa ông. Cô cười nhe. “Tôi thích nhạc cổ điển.”
Trời, nhạc cổ điển ch.ết tiệt. Ash gật đầu. “Vậy à? Tôi cũng vậy.”
Cái nhìn ngạc nhiên của cô nói lên tất cả. “Thật à?”
Hả, có phải cô đang nghĩ anh đần quá nên không cảm nhận được? Người thiếu văn minh? “Đúng vậy.” Ash nói.
“Thế nhạc opera thì sao?”
“Tôi rất thích nhạc opera.”
Fia có vẻ không tin anh. Ash nhún vai ngang bướng, như thể anh chẳng quan tâm cô có tin hay không.
“Bài ưa thích của anh là gì?” Cô nhuốm vẻ thách thức.
“Madame Butterfly.” Phục chưa?
“Ai sáng tác?”
“Puccini.” Thêm cái nữa. “Là Giacomo Puccini,” anh thờ ơ nói thêm cho thêm phần thuyết phục.
“Ông ta còn sáng tác gì khác nữa?”
“La Bohème. Tosca. Manon Lescaut.” Đủ chưa.
“Chà.” Quá ấn tượng. Fia nói. “Tôi không hề biết anh lại thích opera đấy.”
Giữ mặt nghiêm nghị còn dễ hơn nhiều so với cố gắng cười một điệu làm ngựa cũng phải sợ. Cũng theo cách đó, giả vờ làm người khác rõ ràng là dễ dàng hơn nhiều so với việc là chính mình. Tưởng tượng mình là Roger Moore thủ vai Jame Bond, Ash nhướng mày và thấy mình kéo dài giọng ra, “Ồ, tôi còn nhiều điều ngạc nhiên lắm.”
Lại ch.ết lặng. Frank nhíu mày nói đầy nghi ngờ, “Cậu định nhại… Roger Moore à?”
Trời đất. “Tôi trả lời câu hỏi đó cũng được thôi.” Ash nói. “Nhưng rồi tôi sẽ phải giết ông.”
Mọi người cười ngơ ngác. Câu đó không hề buồn cười. Có lẽ anh nên tự tử để mọi người khỏi phải khổ sở.
“Mà thôi tôi phải tiếp tục đây!” Fia vui vẻ nói phá vỡ sự im lặng, “Mấy phút nữa tôi sẽ mang món cà ri gà ra. Với cơm hay khoai tây rán nhỉ?”
Ash thích khoai tây rán. Chỉ kẻ thiếu văn minh mới ăn cà ri với khoai tây rán. Những người đàn ông tinh tế, đọc báo Telegraph, thích opera - và phụ nữ thích đàn ông như vậy - sẽ không thèm nhìn những người ăn cà ri với khoai tây rán.
“Cho tôi cơm,” Ash nói.
“Trời đất,” Frank cười ré lên. “Lần đầu tiên đây, cậu có chuyện gì vậy? Định tiêu một ít mỡ thừa à?
Tới khi Fia mang đồ ăn cho anh ra, Ash đã hình thành ra được một kế hoạch.
“Đồ ăn của anh đây. Cà ri gà với cơm gạo basmati.”
“Cảm ơn.” Chỉ có yên lặng ngại ngùng khi anh quan sát cô để bát poppadom và khay nước xốt xoài nhỏ lên bàn. “Chuyện là thế này, đôi khi bọn tôi hay có vé đi xem… ờ, các thứ.” Roger Moore rõ ràng đã cuốn xéo rồi; Ash nhận ra mình lại trong trạng thái cứng lưỡi vụng về. “Ở đài ấy. Nên nếu tôi thấy có mấy vé… kiểu như nhạc thính phòng, cô có thích lấy không, cô nghĩ thế nào?”
Fia ngưng lại, giống như đang suy nghĩ xem anh định nói gì. Cuối cùng cô nói, “Thế thì… tuyệt quá. Tôi muốn chứ. Cảm ơn anh.”
“Tuyệt vời!” Ash cố gắng kiểm soát lượng adrenaline trong người. “Cảm ơn… ý tôi là để tôi xem có gì! Chắc vài ngày tới sẽ có… bởi vì chúng tôi hay nhận được loại vé này lắm...” Lúc này anh chuyển từ trạng thái cứng lưỡi sang nói liên hồi, “Nếu có thứ cô thích thì tuyệt quá.” OK, không được nói từ đó nữa. “Thế còn hơn là tặng vé cho mấy người ngu ngốc gọi điện tới như mọi lần chúng tôi vẫn làm. Thường thì những tấm vé đó toàn rơi vào tay bọn dở hơi, như tuần trước một gã say nhận được vé xem Don Giovanni mà lại cứ tưởng được đi nghe Jon Bon Jovi...”
“Được rồi, tôi phải nấu ăn và phục vụ mọi người đây.” Fia lùi lại vẻ hơi bối rối, “Chúc anh ngon miệng!”
Casey Kruger đang buôn điện thoại ở ghế sau, bàn luận ầm ĩ về một cuốn sách có thể xuất bản với ông bầu của gã.
“Jace, Jace à, đừng để người ta kiểm soát các điều khoản! Cậu là ai, là con người hay là con chuột? Bảo bọn họ là nếu bọn họ không cho ta thứ ta cần thì biến đi chỗ khác, thế nhé. Chúng ta đang nói chuyện đời tôi và tôi biết tôi đáng giá thế nào. Bảo bọn họ là chúng ta có thể đến bất cứ nhà xuất bản nào.”
Cleo áp vào lề và đi chậm lại để cho xe tải vượt lên trên. Sáng nay lúc chuẩn bị đi làm, cô đã xem một nữ diễn viên gạo cội trong nước được khan giả hết sức mến mộ trả lời phỏng vấn trên ti vi về hôn nhân năm hai năm đầy hạnh phúc với người chồng là nam diễn viên được phong tước hiệp sĩ.
“Yêu từ cái nhìn đầu tiên á? Ôi trời ơi không, hoàn toàn ngược lại! Khi tôi gặp ông ấy lần đầu tiên, tôi nghĩ đấy là người khủng khiếp nhất, thờ ơ nhất và bất lịch sự nhất trên hành tinh này! Nếu ai đó bảo tôi là chúng tôi sẽ lấy nhau và ở bên nhau đến cuối đời... thì chắc tôi đã nhảy ngay ra trước mũi cái xe buýt gần nhất rồi!”
Điều này làm cho người phỏng vấn cười bởi câu chuyện tình này vừa hài hước vừa trông vậy mà không phải vậy, nhưng chắc chắn sự đảo ngược tình huống kiểu ấy rất hiếm khi xảy ra. Cleo thấy lòng lo lắng; ý nghĩ rằng chuyện đó sẽ xảy ra với cô và Casey thật không thể tưởng tượng nổi, người ta có thể khinh ghét và khó chịu với mọi nét tính cách của ai đó rồi lại đổi ý và cuối cùng nhận ra rằng mình yêu người ta... thật là cực kỳ đáng sợ. Như thé thì những nhận xét của mình còn ý nghĩa gì?
“Jace, là bọn họ tỏ ra khó chịu hay chính cậu đấy? Bởi vì để tôi nói cho cậu nghe, tôi luôn luôn có thể tìm người đại diện khác.” Ngừng lại. “Được rồi. Tôi mừng là cậu nói như vậy.” Kết thúc cuộc gọi và đóng điện thoại tách một cái, Casey hài lòng nói, “Ha ha, thằng khốn đó im rồi.”
Để giết thêm ít thời gian và hành hạ mình một chút, Cleo tưởng tượng mình trở thành vợ gã. Không được ngại ngùng. Về mặt thể xác, Casey không thu hút cô, nhưng không thể chối cãi là gã rất hấp dẫn và được vô số phụ nữ theo đuổi. Và có thể bên dưới lớp vỏ đó, gã cũng có những điểm tốt. Có thể như vậy. Dù là nhỏ xíu xiu và giấu rất kỹ dưới lớp vỏ dày của sự cao ngạo. Gã có thể là một người yêu thương động vật vô vàn, hết lòng chăm sóc cho bà nội già yếu, thay kiểu đàn ông tốt bụng không bao giờ quên gửi thiệp sinh nhật... gã có thể khóc khi xem phim buồn, rất tuyệt vời với trẻ con, cứu những chúng chim non khi chúng rơi khỏi tổ kêu chiếp chiếp rất đáng thương trên sân...
“Mẹ kiếp, em có thấy mông của con bé đó to thế nào không? Mà nó có con rồi, có nghĩa là một thằng cha đáng thương đã ngủ với con bé đó. Hẳn là nó đã say bí tỉ.”
Cleo lại suy nghĩ. Có thể thẳm sâu trong lòng, gã hay ngại ngùng, bất an và sợ hãi phải nói ra những cảm xúc thực của mình vì hồi đi học gã bị bắt nạt te tua.
“A, đằng trước là xe của lão già. Nhanh lên, tăng ga lên, tăng điểm nếu vượt qua được mấy kẻ đội mũ trông như cái giỏ tích!”
Hay là mẹ gã toàn cho anh ta ăn bánh mì mốc với hoa bồ công anh và nhốt gã trong thùng hàng cả ngày lẫn đêm.
“Anh có đọc nhiểu không hả Casey?” Cleo nhìn gã qua gương chiếu hậu, vừa cười nhẹ vừa nói, “Cuốn sách yêu thích của anh là gì?”
Có rất nhiều cách để gã làm cô ngạc nhiên và ấn tượng. Gã có thể nói là thích bất cứ tác phẩm nảo của Charles Dickens.
Hoặc là của Tolstoy.
Hoặc là tiểu sử của Nelson Mandela.
Hay là quyển sách về một phụ nữ Ailen đã dành cả đời để xây dựng và điều hành một trại mồ côi ở Việt Nam.
“Có một quyển đi đâu tôi cũng mang theo. Quyển tôi thích nhất,” Casey nói, “Đó là quyển sổ nhỏ màu đen có ghi tất cả những số điện thoại mà tôi thích.”
Gã đang cười ngư một thằng ngu. Gã đúng là một thằng ngu. Nếu có tí tốt đẹp nào trong người Casey Kruger thì hẳn là nó đã bị chôn rất rất sâu.