Chương 10
“Đang làm gì vậy?”
Đinh Gia Vận đột nhiên xuất hiện, Lương Thần cất điện thoại, nói: “Có chuyện gì sao?”
Đinh Gia Vận đã đổi quần áo, phụ kiện, lấy đồng hồ của mình từ tay trợ lý, thong thả ung dung đeo vào, từ từ gài khóa.
Nếu là người khác làm như vậy, Lương Thần hơn một nửa sẽ cảm thấy thật giả tạo nhưng từ ngoại hình đến phong thái của Đinh Gia Vận đều tao nhã, động tác như vậy cũng thật hài hòa.
"Tối nay cùng ăn cơm đi." Đinh Gia Vận nói, "Để em phải đến Thượng Hải một chuyến, làm phiền em rồi."
Lương Thần cười cười, "Không phiền, em cũng không phải không lấy tiền."
Trợ lý đến giúp Đinh Gia Vận mặc áo khoác, tay anh hơi duỗi ra, vừa mặc vừa nói: "Dù sao anh cũng không có việc gì, cùng đi thưởng thức đồ ăn Thượng Hải nào."
Lương Thần nghĩ trong chốc lát rồi nói, "Cũng được, để em đi thay quần áo."
Đinh Gia Vận đến một nhà hàng cao cấp ở Thượng Hải đặt một bàn rồi gọi bảy tám món.
"Nhiều như vậy em ăn không hết đâu." Lương Thần thấy một bàn đầy đồ ăn hỏi, "Diễn viên các anh đều không cần giữ dáng à?"
Đinh Gia Vận rót cho cô một ly nước trái cây, nói: "Lâu lâu một lần, không phải lo."
Trước khi ăn, Lương Thần đăng Weibo.
[Ông chủ Đinh lại mời khách, đồ ăn Thượng Hải chính gốc, hương vị cực kỳ ngon ~ chúc [Tiếng hát nửa đêm] của ông chủ Đinh phòng vé bán chạy, mọi người ủng hộ ông chủ nhé!"]. Đính kèm là ảnh chụp chung của cô và Đinh Gia Vận.
Trong khoảng thời gian này, cô đăng liên tục ba tin trên Weibo, trong đó một cái là link phát sóng trực tiếp, hai cái còn lại đều là ảnh chụp cùng Đinh Gia Vận, hỗ trợ tuyên truyền phim điện ảnh.
Tuy rằng cô là người hát ca khúc chủ đề phim nhưng mỗi lần Đinh Gia Vận mời cơm, cô đều cảm thấy không thể ăn mà không trả tiền nên cô hỗ trợ tuyên truyền phim bằng cách đăng Weibo, thật ra cách này cũng không cần tốn nhiều công sức.
Đinh Gia Vận xem Weibo nói: "Cảm ơn."
Lương Thần cười nói: "Chuyện nên làm mà."
Đinh Gia Vận đem miếng thịt bò trước mặt cắt thành từng miếng nhỏ rồi đẩy đến trước mặt Lương Thần, "Ba ngày nữa đi Quảng Châu ghi hình, đến lúc đó lại phải phiền em rồi."
Ngón tay Lương Thần hơi co lại, có ý muốn từ chối dĩa đồ ăn trước mặt nhưng thấy cử chỉ của Đinh Gia Vận thành thục và tự nhiên lại cảm thấy bản thân thật thất lễ khi làm vậy nên đành tiếp nhận dĩa đồ ăn, nói: "Anh khách sáo rồi!"
Đinh Gia Vận nâng cái ly chân dài lên nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Khoảnh khắc rượu chảy xuống cổ, đôi mắt nheo lại, đuôi mắt giống như sản phẩm của thợ điêu khắc dùng dao tỉ mỉ khắc lên hơn là dấu vết của thời gian.
Thời gian luôn đối xử nhẹ nhàng với những người đẹp.
"Em về nhà hay là bay thẳng đến Quảng Châu?" Đinh Gia Vận hỏi.
"Về nhà." Lương Thần nói, "Anh bay thẳng đến Quảng Châu à?"
"Ừ." Đinh Gia Vận nói, "Lần này đi Quảng Châu ngoài ghi hình cho tiết mục thì anh còn muốn tụ tập mấy người bạn làm ăn một chuyến."
Lương Thần múc từng muỗng canh uống, nhịn không được mà tán thưởng, "Canh này quả thật rất ngon!"
Đinh Gia Vận cười híp mắt, "Theo như em nói thì nhà hàng này đúng là không tồi."
Lương Thần lấy khăn ăn lau khóe miệng, nói: "Ông chủ Đinh làm ăn lớn đến vậy sao? Về sau nếu em sa cơ lỡ vận liền đến làm thuê cho anh nha."
Đinh Gia Vận cười cực kỳ vui vẻ, "Chỗ anh không trả lương nổi cho một diva như em đâu."
"Ai… Đừng nói vậy." Lương Thần nhăn mặt, Con dao kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa đong đưa trái phải, "Trong đầu em hiện tại toàn là một mớ bòng bong, em sáng tác cũng không được, hát cũng không xong."
Đinh Gia Vận hỏi: "Tâm tình không tốt?"
Lương Thần cười khổ, “Anh xem dạo gần đây tâm tình em có thể tốt sao?”
Đinh Gia Vận đan tay vào nhau, dựa người vào ghế, "Nếu em muốn trút giận lên Mạnh Lam Chi, anh có thể giúp em."
Lương Thần ngẩng đầu, ánh mắt điềm tĩnh nhưng không thể nhìn ra ý tứ gì.
"Nhạc Vũ Huân thì không cần nói, trừ phi hắn đầu thai, còn không thì rất khó xoay chuyển tình thế, còn Mạnh Lam Chi thì chắc em cũng biết là do ai nâng đỡ?" Đinh Gia Vận nói, "Vừa hay mấy năm nay bọn anh hợp tác làm ăn khá khăng khít, sắp tới có mấy bộ phim truyền hình IP (IP là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim), nếu em nhờ vả, anh đi nói một tiếng, loại bỏ tài nguyên của Mạnh Lam Chi trong vài năm cũng không thành vấn đề."
Động tác nhai của Lương Thần chậm lại, một miếng thịt bò nhỏ phải mất rất lâu mới nuốt xuống.
Động tâm là điều chắc chắn.
Nếu chỉ cần một câu nói của Đinh Gia Vận là có thể giải tỏa cơn giận trong lòng thì hà cớ gì mà cô không làm. Tiếc là cô và Đinh Gia Vận không quen thân… Tục ngữ có câu, chuyện có thể dùng tiền giải quyết, tuyệt đối không dùng giao tình để giải quyết, vì vậy, Lương Thần lắc đầu.
"Không cần đâu, em cũng không để tâm, thật ra, ai chà, em đã sớm muốn chia tay với Nhạc Vũ Huân, em còn phải cảm ơn Mạnh Lam Chi bằng không em cũng không biết làm sao để đề cập vấn đề chia tay với anh ta."
Đinh Gia Vận: “……”
Nghe Tôn Bân Úc nói Lương Thần khổ vì sĩ diện, xem ra đúng là danh bất hư truyền.
Anh cười lắc đầu, “Tùy em vậy, anh chỉ gợi ý vậy thôi.”
*
Lục Cảnh lướt xem tin tức Weibo của Lương Thần, thuận tiện đọc phần bình luận
@ tiểu giò thích ăn cá: "Sau khi xem hai bức ảnh này, tôi phát hiện Thần Thần nhà chúng ta và Đinh Gia Vận rất xứng đôi nha!"
@ la lộc lộc ta là ngươi ba ba: "Khi nào Thần Thần ra album mới vậy? Khua chén chờ?
@ kiều kiều cùng bạo bạo: "Album mới thì không cần nhưng khi nào thì tổ chức concert vậy?
@ kỳ quái tên không biểu hiện: "Đừng nói bậy nha ~ Thần Thần của chúng ta và Đinh Gia Vận chỉ là bạn tốt ~"
Đây là bốn bình luận đứng đầu, Lục Cảnh lại kéo lên xem ảnh chụp.
Ừ, dường như khá xứng đôi.
Hiện tại mới hơn 7h, cách thời gian ước định phát sóng trực tiếp lúc 8h còn hơn nửa tiếng, câu quyết định vào game một chút.
Trong phòng chỉ có một mình cậu, Hà Diệp đến thư viện, Chu Châu đi chơi bóng rổ, Lưu Nhị không biết đi đâu. Lục Cảnh vào steam, lướt xem danh sách bạn bè thì thấy hộp tinh không online, thấy có chút không quen.
Lúc ra ngoài, bạn cùng phòng đã đóng toàn bộ cửa sổ, tiếng gió mùa thu bị cửa kính ngăn lại. Cái áo màu đỏ mới khô một nửa treo bên ngoài giống như con quái vật nhỏ uốn lượn trong gió, gầm thét khi gió nổi, rũ xuống khi gió lặng, cực kỳ giống tấm khăn voan đỏ của cô dâu ngày xưa khi xuất giá.
Ngoài ban công gió nổi mây trôi cuồn cuộn, trong phòng Lục Cảnh uể oải nhìn danh sách bạn bè.
Cậu gửi cho em họ một tin nhắn: "Cùng nhau đánh đôi không?"
Một lát sau, em họ mới trả lời: "A! Anh! Em mới vừa lập nhóm đánh 4 người cùng bạn, lần sau anh kéo em theo nhé!"
Lục Cảnh không thèm để ý, trực tiếp tìm đến người bạn học cao trung Lưu Dược Long.
"Anh Long, đánh đôi không?"
Hai giây sau:
Long Ca: "Mang em gái, đi với tôi để cướp hào quang của tôi à."
Lục Cảnh: “……”
Cậu một tay chống đầu, một tay vuốt vuốt con chuột, con trỏ trên màn hình chuyển động thành một vòng tròn nhỏ, cuối cùng vẫn là đấu đơn.
Thật là nhàm chán mà.
Trận đấu bắt đầu, máy bay từ góc trên bên phải bản đồ xuất phát hướng về góc trái bên dưới.
Lục Cảnh nhìn màn hình một lát, máy bay bay đến khu mỏ.
“Bà nó……”
Lục Cảnh vội vàng nhảy xuống, thẳng đến khu vực trạm xe.
Ai biết vừa đến, một người khác nhanh chân hơn đã giành chiếc xe jeep sau đó lái thẳng về phía Lục Cảnh nhằm tông ch.ết cậu.
Lục Cảnh xoay người bỏ chạy, hướng về phía đỉnh núi quanh co uốn lượn, người kia kỹ năng lái xe không tốt lắm nên không thể nào đâm cậu được.
Nhưng mà vừa bắt đầu đã truy đuổi vậy, cả hai đều chưa nhặt được trang bị gì.
Mắt thấy thời gian từng phút từng giây trôi qua, khu an toàn sắp bắt đầu thu hẹp, Lục Cảnh nhanh nhẹn vừa di chuyển vừa nhấn phím F, "Vèo" một tiếng đã ngồi vào ghế phụ lái.
Tài xế: "……"
Lục Cảnh: "……"
Không khí đột nhiên an tĩnh.
Lục Cảnh cũng không nói lời nào cứ như vậy ngồi.
Vài giây sau, tài xế mở giọng nói: “Anh, anh trai?”
Một giọng nói trẻ trung mang theo thanh âm của vùng Đông Bắc.
Lục Cảnh cũng mở giọng nói ừ một tiếng.
Tài xế: “Đến chỗ nào? Giá khởi hành là 10 đồng."
Lục Cảnh: “Cậu có thể đưa tôi đến Thành P. không?”
Tài xế: “Được thôi, ngồi vững đi.”
Cậu em Đông Bắc này đúng thật lái xe hướng về thành P.
Chỉ là dọc đường đi, xe cứ va đập, không phải đâm vào cây thì là đâm vào đá, nhiều lần còn suýt lật xe.
Lục Cảnh ngồi xem không nổi nữa, "Kỹ thuật lái xe của cậu không tốt, để tôi biểu diễn cho cậu xem?"
Người nọ nói: "Được."
Thế là hai người đổi chỗ ngồi.
Mới vừa khởi động, phía trước xuất hiện bóng người, cậu em Đông Bắc gầm lên giận dữ: "Tông ch.ết nó!"
Lục Cảnh: "Tôi là người yêu đời!"
Tăng tốc một cái, người nọ lập tức thấy sởn gai óc.
Lúc này, cậu em Đông Bắc nói: "Sao tôi nghe giọng của anh có chút quen vậy?"
Lục Cảnh: "Vậy à?"
Cậu em Đông Bắc: "Có phải anh từng phát sóng trực tiếp không?"
Lục Cảnh bắt chước khẩu âm nói: "Nếu tôi đủ trình để được phát sóng trực tiếp, sao tôi có thể để cậu cướp xe được?"
"Cũng đúng." Cậu em Đông Bắc nói, "Người chơi mới à?"
Lục Cảnh nói: “Xem như vậy đi.”
Cậu em Đông Bắc lập tức nói: "Để tôi dạy anh chơi?"
Lục Cảnh lạnh nhạt nói: “Cái gì?”
“Anh dừng xe trước đã”
Cậu em Đông Bắc nhảy xuống xe, đến ven đường một kho hàng nhỏ, không quên nói với Lục Cảnh: "Anh trước tiên ở đây chờ tôi nha!"
Lục Cảnh thật sự ở chỗ này chờ cậu em.
Nửa phút sau, cậu em Đông Bắc trở ra, trong tay cầm một cái bình xịt.
"Người anh em, tôi muốn dạy anh chính là trong trò chơi này ngàn vạn lần không được tùy tiện tin tưởng người khác!"
Ba tiếng "Đoàng! Đoàng! Đoàng". Lục Cảnh bị bắn thẳng vào đầu, trốn cũng lười trốn.
Cậu em Đông Bắc ngồi ở trong xe thò đầu ra nói: "Người anh em, tôi muốn dạy anh chính là trong trò chơi này ngàn vạn lần không được tin tưởng dù là ai đi nữa."
Lục Cảnh: “……”
Ai dà, sự tin tưởng cơ bản giữa người với người thì sao?
Lúc này chưa đến 7h30.
Lục Cảnh lấy điện thoại, lướt lướt Weibo, không có tin tức mới.
Cậu không theo dõi nhiều người, tới lui vẫn là Weibo của Lương Thần.
Nhìn thấy ba chữ "Đồ ăn Thượng Hải", liền nghĩ đến cái hộp tinh kia cũng đang ở Thượng Hải, vì vậy gửi một tin WeChat cho cô.
Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: "Tôi giờ sẽ phát sóng trực tiếp."
Hộp tinh ngàn năm: "A…. Tôi cùng bạn bè ăn cơm, không xem được."
Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: "Ờ".