Chương 62
Lưu Dĩ TÌnh gửi mấy tấm hình bị chụp cho Lương Thần xem, tổng cộng có ba tấm ảnh, độ nét không cao, nhưng nhìn thoáng qua vẫn có thể biết đó chính là Lương Thần.
Con gấu Pooh trên tay cô không rõ lắm, nhưng khi so sánh với hình trên Weibo mà cô đăng thì chắc như đinh đóng cột.
Quan trọng hơn là Lục Cảnh ôm cô một cách cực kỳ ám muội.
Vào lúc này, Lương Thần chỉ có thể biết ơn là fans cô vô cùng lý trí, không trực tiếp đăng lên mạng.
Nhưng sự việc này cũng là một đòn cảnh cáo cho Lương Thần.
Cô đã nghĩ quá đơn giản về hoàn cảnh xung quanh mình, ở cái nơi đông đúc người Trung Quốc này, cô căn bản không có nơi nào để trốn, chỉ mới đi dạo phố một vòng thì đã bị chụp ảnh, nếu cô mà thực sự đi ra ngoài chơi thì chẳng khác nào livestream.
Cuối cùng, Lưu Dĩ Tình nói cô nên cẩn thận khi đi du lịch nước ngoài, đặc biệt là ở những nơi có nhiều người Hoa như Thái Lan.
Khi cô ấy nói câu này, trong giọng nói đã bao hàm ý tứ khác nhưng Lương Thần giả vờ như nghe không hiểu, vì thế cô ấy chỉ có thể nói trắng ra: "Giờ tai tiếng ồn ào như vậy, hay là em quay về được không?"
Lương Thần ngẩng đầu nhìn thấy Lục Cảnh đang đứng sau lưng cô, tay cầm ly cà phê, cúi đầu xem điện thoại, không hề để ý đến Lương Thần.
"Chị Tình, em..." Lương Thần do dự, "Em sẽ suy nghĩ lại."
"Chuyện này có gì không tốt?" Lưu Dĩ Tình nói: "Chị biết hai đứa đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt nhưng tình hình bây giờ không lạc quan lắm, muốn đi du lịch thì sau này cũng có cơ hội, sau khi sóng gió qua đi, em muốn làm gì mà chả được nhưng chị không muốn trong giai đoạn chuyển hình của em xảy ra bất trắc gì thì về sau sẽ ảnh hưởng rất lớn."
Lương Thần thấp giọng đáp, thuận tay cầm bọc nilon bên cạnh, đầu ngón tay vô thức vò vò xé xé.
Chỉ trong vài phút, Lương Thần đã phá nát cái túi nilon mới tinh.
"Em hiểu rồi, em đi sửa soạn ngay bây giờ."
Sau khi cúp điện thoại, Lương Thần cầm điện thoại, trong lòng trống rỗng.
Lý trí nói với cô rằng hiện tại cô nên thận trọng trong lời nói và việc làm của mình, ngay cả fans qua đường cũng có thể chụp được cô, nếu cô lại đi lang thang một lần nữa, đảm bảo ngay lập tức lên tin nóng, vì vậy lúc này thật không nên tiếp tục mạo hiểm.
Lương Thần vốn không phải ham hố vui chơi gì, cô chỉ là ——
Muốn chạy trốn.
Mấy năm nay đều xuôi chèo mát mái đã khiến cô trở nên quen với việc được săn đón và tán thưởng, đây là lần đầu tiên cô phải hứng chịu búa rìu dư luận như vậy.
Cô không biết phải đối mặt với tâm lý gì, trong tiềm thức giống như muốn tránh xa khỏi trung tâm vòng xoáy.
Căn phòng yên tĩnh hồi lâu. Lương Thần ngồi yên lặng trong vài phút trước khi nhớ ra Lục Cảnh vẫn còn trong phòng nhưng vẫn không nói gì.
Đột nhiên cô quay đầu lại, phát hiện Lục Cảnh vẫn đang cúi đầu nghịch di động.
Cô bỗng có chút không vui.
Những cảm xúc nhỏ nhặt của phụ nữ luôn không thể giải thích được.
"Anh đang làm gì đấy?" Lương Thần hỏi, "Chơi di động cả buổi sáng."
"Đâu ra cả buổi sáng, anh chỉ bắt đầu xem khi em trả lời điện thoại." Lục Cảnh nói, vẫn để tâm lên trên điện thoại.
Lương Thần càng không vui, vẻ mặt rầu rĩ, ừ một tiếng rồi quay lưng về phía Lục Cảnh.
Lục Cảnh lúc này bước tới gần cô, đặt tay lên vai cô.
Lương Thần giận dữ hất tay cậu ra.
Lục Cảnh cười bất lực, đành phải ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Lương Thần.
"Nghĩ kỹ chưa?"
Lương Thần sững sờ. "Nghĩ kỹ cái gì?"
Lục Cảnh nói: "Anh vừa mới xem vé máy bay, chuyến bay quay về gần nhất là sáng ngày mốt."
Lại nói, "Nhưng cực kỳ sớm, rạng sáng là phải đi rồi."
"Sao anh biết..." Lương Thần lẩm bẩm, "Em..."
"Nếu anh còn không đoán được em nghĩ như thế nào, anh làm sao có thể làm bạn trai của em?" Vừa nói, Lục Cảnh vừa mở điện thoại, bên trong là giao diện vé máy bay.
Lương Thần ngày càng trở nên mất tự tin về tính khí nhỏ nhen của mình. "Nhưng chuyến đi này anh đã chuẩn bị rất lâu, mọi thứ đã được sắp xếp cẩn thận, bây giờ công sức lên kế hoạch đổ sông đổ bể, anh có thể —"
"Không thành vấn đề." Lục Cảnh nói: "Còn có lần sau mà.”
Lương Thần siết chặt túi nilon, cô quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào mặt bàn, khẽ nói:" Vậy anh đặt vé đi.”
"Được."
Lục Cảnh không chút do dự, lập tức đổi vé khứ hồi vào sáng ngày mốt.
Tất cả đều nhẹ nhàng nhưng trong lòng Lương Thần lại chua xót khôn xiết.
Lục Cảnh kéo cằm cô nhìn cậu.
"Làm sao vậy, sắp khóc nhè như học sinh tiểu học sinh hử? Nếu bắt buộc phải đối mặt thì quay về đối mặt, chẳng lẽ trốn ở Thái Lan cả đời sao?"
Không ngờ rằng ý nghĩ hèn nhát đã che giấu của mình vẫn bị chọc trúng.
"Anh mới là học sinh tiểu học." Lương Thần đứng dậy đi nhanh vào nhà vệ sinh, "Em đi rửa mặt."
Cô đứng trước gương hồi lâu, đem suy nghĩ sắp xếp ổn thỏa rồi mới đi ra ngoài.
Lục Cảnh đang phơi nắng ở ban công, cậu ngồi trên ghế tựa, nhắm mắt, hai chân gác lên lan can, ánh nắng vàng nhạt rọi lên người, khóe miệng nhẹ mỉm cười, biểu tình thanh thản, trên bàn bên cạnh cậu là bữa sáng được khách sạn mang đến, thực sự trông giống như đang trải qua kỳ nghỉ.
Lương Thần đi tới chỗ cậu ngồi xuống, gác cằm lên đầu gối của cậu.
Gió biển mang theo vị mặn thổi bay mái tóc của Lương Thần, thời gian nhẹ nhàng trôi.
"Vậy trong khoảng thời gian này tụi mình không cần xuất đầu lộ diện."
"Được."
Lục Cảnh thản nhiên đáp.
Lương Thần lại nói: "Ủy khuất cho anh rồi."
Sau đó, cô nghiêng người hôn lên má Lục Cảnh một cái.
Điều có thể làm nhiều nhất chỉ có vậy thôi.
Khóe miệng Lục Cảnh nở nụ cười, cậu ôm lấy Lương Thần, Lương Thần ngả người về phía sau, cậu tựa như chú Husky cứ dán sát mặt lại gần.
Lương Thần cười đẩy cậu ra, "Anh không thể có chút cao lãnh hả?"
"Ba anh dạy muốn tìm được vợ thì không được xấu hổ." Cậu nheo mắt, đưa mặt và chỉ vào miệng mình. "Nhanh, đây này."
Lương Thần cầm bánh mì bên cạnh nhét vào miệng Lục Cảnh, mứt trái cây dính lên nửa khuôn mặt cậu.
Lục Cảnh sửng sốt, Lương Thần nhanh chân chạy về phòng trước khi cậu kịp phản ứng.
Lục Cảnh vội vàng đuổi theo, chân cậu dài, gần như không cần dùng sức cũng đuổi kịp Lương Thần, cùng cô ngã xuống giường, hai người đùa giỡn một hồi, cuối cùng Lương Thần bại trận, bị Lục Cảnh đè trên giường.
"Lau sạch cho anh." Vết mứt trái cây đỏ trên mặt Lục Cảnh không biết đã dính trên mặt Lương Thần từ lúc nào, cô không phát hiện, cậu cũng không nói.
Lương Thần vươn tay muốn lau, Lục Cảnh nắm lấy tay cô, "Ai cho em dùng tay?"
"Anh thật kinh tởm." Lương Thần đá cậu, "Em không lau."
"Trước đó không như vậy." Lục Cảnh nói: "Tối hôm qua em hôn ở đâu?"
"Em lau được chưa? Làm ơn im đi."
Lương Thần ôm mặt cậu, cúi người hôn lên những chỗ dính mứt trái cây trên mặt cậu.
Cái này ngọt quá rồi.
"Rồi... sạch rồi." Lương Thần nói xong, Lục Cảnh vẫn không buông tha cô.
"Đến phiên anh." Lục Cảnh đột nhiên hôn lên má Lương Thần, đầu lưỡi quét qua khiến cả người Lương Thần run lên.
Lương Thần đè mặt cậu, "Anh muốn lợi dụng, trên mặt em không có dính."
"Ai nói không có?" Lục Cảnh nghiêm túc nói: "Nếu không tin, em nếm thử xem."
Cậu cúi đầu, truyền vị ngọt nơi đầu lưỡi đến miệng Lương Thần.
Nhẹ nhàng chầm chậm ʍút̼, Lương Thần nếm mứt trái cây trong miệng cậu từng chút một, qua mười phút, hương vị vẫn còn, không hề tiêu tan.
Cô cười khúc khích, tự hỏi liệu vị ngọt mà vị giác cảm nhận được đến từ mứt trái cây hay là từ người con trai trước mặt cô.
Nói tóm lại là cô trầm mê mùi vị này.
*
Lương Thần vốn nghĩ rằng ở trong khách sạn sẽ vô cùng nhàm chán, điều đó dựa trên nhận thức trước đây của cô.
Nhưng sau khi ở cùng Lục Cảnh, cảnh tượng hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.
Hóa ra ở bên cạnh người mình thích, lãng phí cả ngày cũng là một loại hưởng thụ.
Họ ngủ xong thì thức dậy, sau khi ăn thì nằm trên giường xem phim, xem mệt thì lại tiếp tục ngủ, đương nhiên cũng làm không ít vận động trên giường.
Con trai trẻ tuổi dường như có năng lượng vô hạn, chẳng phân biệt ngày hay đêm.
Tối ngày hôm sau, Lương Thần bắt đầu thu dọn hành lý.
Cô mang theo rất nhiều, nhưng hầu hết đều không dùng đến lại không lấy ra nên chỉ cần mười phút là đóng gói xong xuôi.
Lương Thần mặc một chiếc váy ngủ, cúi xuống đóng vali, chụp hai tấm hình, xem như là đặt dấu chấm cho chuyến đi ngắn ngủi của cô.
Quay người lại, Lục Cảnh đang nhìn cô chăm chú.
Trong đôi mắt đẹp ấy thật khó mà che giấu được nỗi cô đơn.
Mong chờ chuyến đi lâu như vậy, cuối cùng chỉ ở trong khách sạn hai ngày, đối với Lục Cảnh mà nói không tránh khỏi thất vọng trong lòng.
Tâm trạng Lương Thần đột nhiên trầm xuống, cô đi về phía Lục Cảnh.
Lục Cảnh giang hai tay, bước đến ôm Lương Thần, nói: "Làm sao vậy?"
"À." Lương Thần ôm chặt eo cậu, "Em muốn ôm anh."
"Chỉ là ôm một cái thôi sao?" Lục Cảnh nói.
"Đừng quậy." Lương Thần tựa đầu vào ngực cậu, yên lặng lắng nghe nhịp tim của cậu.
"Nếu có một ngày em muốn cùng anh quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người giống như những cặp tình nhân khác, anh có sẵn lòng không?"
"Tại sao không muốn?" Lục Cảnh hỏi ngược lại.
Lương Thần nói: "Em sợ vì quen em sẽ mang đến thương tổn cho anh."
Lục Cảnh thật lâu không lên tiếng, chỉ vuốt vuốt tóc cô nói "Ngốc".
"Nếu em không muốn, anh luôn có thể âm thầm đứng sau lưng em."
"Anh không cần người khác biết chỉ cần em biết là đủ rồi."
"Chỉ cần em ở bên anh, anh không cần bất cứ thứ gì khác."
Khi cậu im lặng, trong lòng Lương Thần kích động, nhưng khi cậu bình tĩnh nói ra những lời này, một nguồn năng lượng mạnh mẽ từ mọi hướng chui vào trong lòng Lương Thần.
Cảm giác yên ổn này, đơn giản vậy thôi.
Rạng sáng hôm sau, Lương Thần được Lục Cảnh đánh thức.
Cô còn ngái ngủ, mơ màng hồ đồ thay quần áo lếch thếch xong thì bị Lục Cảnh bế lên xe.
Tài xế ở đây dường như có ước mơ trở thành tay đua F1, sau một giờ ngồi xe, Lương Thần đã cực kỳ tỉnh táo.
Khi bước xuống xe, cô cảm thấy chân mình run bần bật.
Mãi đến khi làm thủ tục và đến cổng cuối, cô mới kìm nén được cảm giác nôn nao trong lồng ngực.
Lúc chờ chuyến bay, cô gửi tin nhắn cho Lưu Dĩ Tình báo có thể sẽ về đến lúc 9 giờ sáng, Lưu Dĩ Tình sắp xếp ổn thỏa người đến đón cô.
Lương Thần nghịch di động một lúc.
Mọi thứ vẫn đang yên ổn, chỉ là vụ náo loạn về việc hát nhép của cô vẫn chưa tan.
Hóa ra là sợ bóng sợ gió