Chương 76

Trước khi tin tức bị lộ ra, Lương Thần vẫn vui vẻ theo dõi lễ tốt nghiệp của bạn trai.
Khi các giáo sư kéo dây tua rua trên mũ tốt nghiệp qua, Lương Thần lấy di động ra, đứng trên khán đài chụp một tấm ảnh từ xa.
Khi Lục Cảnh đi xuống, ngẩng đầu liếc nhìn về phía Lương Thần bên này.


Chỉ liếc mắt một cái từ xa đã khiến cho trong lòng Lương Thần căng thẳng.
Sau đó cô nghĩ, không thể nào, nhiều người như vậy, làm sao cậu có thể thấy được.
Nháy mắt một cái, một lượt người khác lên sân khấu, đám Lục Cảnh đi vòng ra hậu trường rồi biến mất, không thấy đâu.


Ánh mắt Lương Thần đuổi theo hướng cậu rời đi, đợi một lúc lâu, cậu cũng không quay lại.
Lương Thần “chậc” một tiếng, xem ra Lục Cảnh sẽ không quay trở lại.
Cô kéo thấp vành nón, chỉ có thể một mình xám xịt đi ra khỏi sân vận động.


Mặt trời rực rỡ cuối cùng cũng thổi bay sương mù, dưới bầu trời quang đãng không một gợn mây, đám sinh viên lấm tấm mồ hôi vẫn không biết mệt mà chụp ảnh cùng nhau.
Lương Thần ăn không ngồi rồi, chậm rãi đi loanh quanh.
Đột nhiên, di động vang lên một tiếng.
Đại Thần: “Đến đồi tình nhân.”


Gái 98k Đáng Yêu: “?”
Đại Thần: “Không biết đồi tình nhân ở đâu?”
Gái 98k Đáng Yêu: “Đối diện học viện Công nghệ sinh học?”
Đại Thần: “Vâng.”
Gái 98k Đáng Yêu: “Được.”
……
Gái 98k Đáng Yêu: “Khoan đã, sao anh biết em đến?”
Đại Thần: “Chuyện.”


Gái 98k Đáng Yêu: “?”
Đại Thần: “Nhanh lên, nóng lắm.”
Lương Thần sững sờ tại chỗ một hồi, trong lòng ngứa như mèo cào.
Khóe miệng lại không thể không mỉm cười, cảm giác bản thân như học sinh cấp ba có mối tình đầu.
Phấn khích và hưng phấn cùng lúc nảy sinh trong lòng.


available on google playdownload on app store


Đồi tình nhân có một cái cây tình nhân.
Nam Đại có một luật bất thành văn là những cặp tình nhân bước ra từ ngôi trường này đều phải đến cảm ơn cây tình nhân đã dẫn dắt nhân duyên.
Lương Thần một mặt nói thầm “Thật phiền phức”, một mặt lại đi về phía đồi tình nhân.


Đồi tình nhân chỉ cách sân vận động không đến năm phút, khi Lương Thần đến thì không lập tức thấy Lục Cảnh.
Trong đám đông náo nhiệt, Lương Thần đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi cô. Cô quay lại nhìn xung quanh, một nam sinh rắn rỏi vẫy tay với cô gọi “Đàn chị”.


À —— là Chu Châu.
Cả bốn người họ đều đứng dưới gốc cây lớn đối diện với đồi tình nhân. Lục Cảnh cúi đầu, dùng chân đá viên đá nhỏ một cái, ba người còn lại hào hứng vẫy tay với Lương Thần.
Lương Thần bước tới, hỏi: "Gọi em qua đây làm gì?"


Lục Cảnh ngẩng đầu, sau đó lại cúi xuống.
Trên khuôn mặt trắng nõn của cậu lấm tấm mồ hôi, má cậu ửng đỏ một cách bất thường như thể bị cháy nắng.
“Đến cũng đến rồi, cùng nhau chụp một tấm ảnh đi.”
Lương Thần cảm thấy Lục Cảnh hôm nay có gì đó không đúng.


Không phải chỉ là chụp ảnh chung thôi sao, sao lại ngượng ngùng xoắn xít như vậy? Ngày thường giở trò mắt cũng không nháy chút nào.
Lương Thần nhìn Lục Cảnh chằm chằm, cố gắng nhìn xem cậu đang khó xử vì cái gì.


“Ha ha ha ha ha, đàn chị, để em nói cho chị nghe" Chu Châu đột nhiên vung tay lên. "Vừa rồi cậu ta nhìn thấy người khác chụp ảnh với bạn gái ở đây, cậu ấy còn cười nhạo người ta mê tín dị đoan, em nói là do cậu ta ghen tỵ người ta có bạn gái ở bên thì có, cậu ta còn mắng em!”


Lương Thần liếc Lục Cảnh một cái, "Sao anh lại mắng người ta vậy?”
Chu Châu lập tức nói: “Xin lỗi!”
Lục Cảnh không ngẩng đầu lên, tát vào mặt Chu Châu một cái, “Né sang một bên.” 
Sau đó cậu nói với Lương Thần, "Có thể chụp ảnh không?"


Lương Thần liếc đồi tình nhân phía đối diện nói: “Đông người quá.”
Có hơn chục sinh viên đang xếp hàng chờ chụp ảnh.
Lục Cảnh vuốt cằm như đang suy tư gì đó.
Lúc này mà Lương Thần tùy tiện chụp ảnh với cậu, sợ là sẽ khiến cô bị vây xem.


Lúc này, Chu Châu thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Lục Cảnh, lại vung tay lên nói: “Có bọn em ở đây, hai người yên tâm chụp!”
Lương Thần đang khó hiểu thì thấy Chu Châu nháy mắt ra hiệu với Hà Diệp, hai người họ liền chạy đến tảng đá lớn bên cạnh đồi tình nhân.


“Ông đây tốt nghiệp rồi!” Chu Châu và Hà Diệp vừa chạy vừa xoắn xít quần áo của họ.
Hóa ra họ chỉ mặc áo tay ngắn và quần xà lỏn bên trong bộ đồng phục cử nhân, sau khi vén bộ đồng phục lên, đôi chân đầy lông hiện ra muốn làm mù mắt.


Không thể không nói hai ông tướng này ỏng ẽo tạo dáng đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Bọn họ lại có vẻ xem như không có chuyện gì mà đổi tư thế chụp ảnh, hận không thể cởi sạch quần áo với cong chân muốn gãy.


Lưu Nhị không khỏi kinh ngạc, giơ máy ảnh lên, lúc lắc trước mặt Lương Thần, nói: “Đàn chị, ở bên kia không có ai rồi, chụp ảnh thôi.”
Lương Thần nhìn qua, quả nhiên, đám người đứng chờ chụp ảnh ở đồi tình nhân đều chạy đến xem Chu Châu và Hà Diệp.


Lương Thần quả thực dở khóc dở cười, đàn chị thật không muốn mấy đứa hy sinh sắc tướng đâu!
Lương Thần và Lục Cảnh đi đến gốc cây to dưới đồi tình nhân, nhìn vào máy ảnh.
Lục Cảnh vẫn cứng đờ như cũ.


Lương Thần muốn nắm tay Lục Cảnh nhưng còn chưa kịp cử động thì Lục Cảnh đã ôm cô cười lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
Răng rắc một tiếng, thời gian đóng băng tại thời điểm này.
Nhiều năm sau, khi Lương Thần lật lại bức ảnh này, dáng vẻ hai người trẻ tuổi đã mờ đi trong tâm trí họ.


Năm đó trời quang mây tạnh, nam tử đại hán mặc áo cử nhân tràn đầy sức trẻ, đĩnh bạt giống như cái cây ở phía sau kia.


Cô gái cậu ôm mặc một chiếc quần đùi trắng đơn giản, ánh mặt trời chói chang làm cô không thể mở mắt ra được nhưng nụ cười của cô lan tỏa đến từng tế bào trên cơ thể cô.
Lương Thần còn nhớ rõ, ngày đó sau khi chụp xong, cô rửa ảnh rồi nhờ Lục Cảnh viết một câu lên đó.


Ký ức như vậy nên có một câu để khắc sâu vào trong tim.
Lục Cảnh nhận lời, cầm ảnh chụp, vò đầu bứt tai suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc đặt bút xuống.
Sau khi viết xong, Lương Thần lấy xem, nét chữ thanh tuấn của cậu rơi xuống trên giấy, rất cảm động 


—— “Dưới gốc cây tình nhân ở đồi tình nhân, em và anh cùng chụp ảnh chung, rất vui sướng.” Quả nhiên, cô không nên hy vọng gì vào tế bào văn học và nghệ thuật của Lục Cảnh.
*
Cuối tháng 8, Lương Thần đưa Lục Cảnh ra sân bay.


Vì là chuyến bay lúc nửa đêm nên cậu kiên quyết không cho người nhà đưa tiễn, nói cái gì mà xem cậu giống như học sinh tiểu học vậy.


Trước khi bước vào cổng an ninh, Lương Thần ôm lấy Lục Cảnh, “Ở bang New Jersey nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, đừng thức khuya đọc sách, ăn không quen thì nói với em, em nhờ cậy mẹ nuôi, còn có, ít chơi game lại, đừng lơ là chuyện học.”


Lục Cảnh sờ sờ đầu cô, “Biết mà, một ngày anh chỉ chơi nhiều nhất là hai giờ thôi.”
“Còn có ——” Lương Thần tỏ vẻ nghiêm túc, nói, “Hứa! Không! Được! Nhìn! Gái! Nước! Ngoài!”


“Ờ.” Lục Cảnh cười nói, “Gái nước ngoài có chơi game được đâu…… À không phải, đẹp chỗ nào chứ!”
“Mau đi đi.” Lương Thần buông cậu ra, “Sắp đến giờ rồi.”
Lục Cảnh khom lưng, khẽ hôn lên trán Lương Thần.
“Anh sẽ quay về gặp em thường xuyên.”


Nghe được lời này xác thật rất thoải mái nhưng Lương Thần vẫn nói: “Ai muốn anh quay về thường xuyên, học hành cho tốt, không lấy được hạng nhất đừng quay về gặp em.”
Lục Cảnh vẫn như cũ nói: “Sớm thôi.”


Lúc ấy Lương Thần nghe không hiểu ý tứ của hai câu này, cô đẩy đẩy Lục Cảnh, “Mau đi đi.”
Lục Cảnh đứng thẳng, nói: “Em đi trước đi.”
Lương Thần nói: “Em sẽ không ở đây lưu luyến không rời đâu.”
Cô lập tức xoay người, đưa lưng về phía Lục Cảnh, phất phất tay, “Tạm biệt!”


Cho đến khi ra đến đại sảnh, Lương Thần mới quay đầu lại, vừa đúng lúc thấy Lục Cảnh xoay người đi kiểm tr.a an ninh.
Vì thế, Lương Thần lại khom lưng tính núp sau cây cột lớn ở sân bay.
Mới bước được hai bước, cô liền thấy bóng dáng quen thuộc của một nhóm người.


Phía sau cây cột kia, ông bà Lục Cảnh cũng khom lưng lặng lẽ nhìn cậu.
Mẹ Lục Cảnh đá đá chân ba Lục Cảnh đứng bên cạnh, “Anh đừng đè em!”
Lương Thần xấu hổ mà đứng ở một bên, đi cũng không được, không đi cũng không được.


Bởi vì phía sau cây cột không thể che được hết người thứ năm.
Lúc này, bốn người kia đồng thời quay đầu lại, thấy được Lương Thần.
Mọi người đều cứng đờ, cuối cùng, vẫn là mẹ Lục Cảnh ho khan, nói: “Ha ha, thật trùng hợp.”


Lương Thần giả vờ như không biết chuyện gì, “Ha ha, mọi người cũng…… đi WC?”
“Đúng vậy đúng vậy.” mẹ Lục Cảnh nói, “Đi ngang qua, mắc quá.”
*
Lục Cảnh đi ngày đầu tiên, nhớ cậu.
Lục Cảnh đi ngày thứ hai, nhớ cậu nhớ cậu.
Lục Cảnh đi ngày thứ ba, nhớ cậu nhớ cậu nhớ cậu.


……
Lục Cảnh đi tháng thứ ba, nhớ…… Lục Cảnh là ai?
Lương Thần từ trong mơ tỉnh lại và bị sốc khi nhận ra rằng mình lại nhớ đến Lục Cảnh cả trong giấc mơ.
Cô vội vàng lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Lục Cảnh.
Gái 98k Đáng Yêu: “Đang làm gì đó?”
Đại Thần: “Nhớ anh hả?”


Gái 98k Đáng Yêu: “Không có, em chỉ muốn hỏi anh một chút là anh đã nhận được quà sinh nhật em gửi chưa.”
Đại Thần: “Chưa nhận được.”
Gái 98k Đáng Yêu: “Sao chuyển phát nhanh mà lại thế chứ…… Em đã tính toán thời gian rồi, có khi nào trễ sinh nhật anh không?”


Đại Thần: “Cũng có thể đã đến rồi nhưng anh không có ở nhà.”
Gái 98k Đáng Yêu: “Anh đang ở đâu?”
Đại Thần: “Bên ngoài.”
Gái 98k Đáng Yêu: “Đêm hôm anh ra ngoài làm gì?”
Đại Thần: “Chuẩn bị ăn sinh nhật.”


Gái 98k Đáng Yêu: “Không phải còn hai ngày mới đến sao.”
Đại Thần: “....... Anh có chút vội.”
Gái 98k Đáng Yêu: “Gấp cái gì, tổ chức sinh nhật thế nào?”
Đại Thần: “Đương nhiên là…….”
Đại Thần: [chia sẻ vị trí]
Đại Thần: “Cùng em tổ chức.”
……


Gái 98k Đáng Yêu: “!!!”
Gái 98k Đáng Yêu: “Anh về hả?”
Gái 98k Đáng Yêu: “Đã đến sân bay Newark?”
Đại Thần: ‘Ừ, sắp lên máy bay rồi, anh tắt máy trước.”
Gái 98k Đáng Yêu: “Gửi thông tin chuyến bay cho em! Em đi đón anh!”
Đại Thần: “Ừ.”


Lương Thần lập tức đứng dậy sửa soạn đồ, vội vàng đến đầu óc choáng váng, đột nhiên nhớ tới, Lục Cảnh vừa mới đến New York, thời gian bay còn hơn hai mươi tiếng.
Cô vội cái gì.
Lương Thần thở ra, ngồi xuống tại chỗ.


Thảo nào mấy ngày trước, mỗi khi video call với Lục Cảnh đều thấy cậu đang gõ code, Lương Thần còn nói việc học sao nặng vậy, từ sáng đến tối cũng không cho người ta nghỉ ngơi sao? Đất nước tư bản xấu xa bóp ch.ết bông hoa của xã hội chủ nghĩa đến vậy sao?


Hóa ra cậu cố gắng hoàn thành bài vở trong vòng vài ngày để kịp thời gian về nước.
Hai mươi mấy tiếng chờ Lục Cảnh cực kỳ lâu.
Lương Thần lại đang trong kỳ nghỉ, ăn không ngồi rồi, thời gian càng trôi chậm hơn.
Cuối cùng, bốn tiếng trước khi Lục Cảnh đến, Lương Thần chịu không nổi liền lái xe ra ngoài.


Khi cô đến sân bay, nhìn nhìn, còn ba tiếng.
Vì thế, Lương Thần lại ngồi trong xe xem phim thêm hai tiếng.
Khi giai điệu kết thúc của bộ phim vang lên, cô nhận ra rằng mình không biết bộ phim nói cái gì, dứt khoát cầm túi bước ra ngoài.


Sau khi ở sân bay đợi thêm nửa tiếng nữa, Lương Thần nhìn chằm chằm đồng hồ, đi dạo một chút.
Vào lúc nửa đêm, vẫn còn rất nhiều người ở sân bay, một số miễn cưỡng thì thầm, một số khác cũng đang lo lắng chờ đợi như Lương Thần.
Cô đeo khẩu trang, tìm một chỗ không người, ngồi xuống.


Mỗi phút mỗi giây dường như bị phân ra thành trăm mảnh, thật là dày vò.
Mắt thấy sắp đến giờ, đột nhiên, Lương Thần nghe thấy thông báo ở sân bay.
Thông báo nói gì đó? Lương Thần dường như nghe không rõ.
Chuyến bay đến Nam Kinh từ New York máy bay gặp trục trặc, không thể hạ cánh?


Không thể hạ cánh?
Nghe nhầm đi.
Lương Thần ngơ ngẩn nhìn lên màn hình led lớn, kiểm tr.a số hiệu chuyến bay trong di động hết lần này đến lần khác.
So từng chữ từng chữ một, từng số từng số một.
Sau khi đọc lại vô số lần, Lương Thần ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt.
Tay cô run lên.
Cô không tin.


Nửa tiếng sau, đến lúc chuyến bay của Lục Cảnh phải hạ cánh, Lương Thần lấy di động ra gọi cho Lục Cảnh.
Lần đầu tiên, không gọi được.
Lần thứ hai vẫn không gọi được.
Lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm…...
Lương Thần ngẩng đầu, thấy một nhóm phóng viên đang chạy về phía này.


Tại sao họ lại ở đây?
Nửa đêm nửa hôm không ở nhà ngủ, đến đây làm gì?
Lương Thần cố gắng ngăn một phóng viên lại nhưng họ không có thời gian để nhìn kỹ người phụ nữ đeo khẩu trang này là ai mà chỉ nghĩ đến tin tức mà họ vừa nhận được.


Máy bay gặp sự cố và không thể hạ cánh.
Có 223 hành khách trên máy bay.
Trong số 223 hành khách, có Lục Cảnh.
Lương Thần không biết tại sao cô lại đi theo đám phóng viên, cô chỉ biết rằng trong dòng người kia, có lẽ Lục Cảnh lại đột nhiên xuất hiện và vẫy tay với cô.


Ở sân bay ngày càng có nhiều phóng viên, có người giống Lương Thần đi đón người thân, thậm chí còn ngồi xổm khóc rống lên.
Lương Thần giống như một con rối, đi theo đám người đang kích động kia, từng bước đi đến nơi mà Lục Cảnh đáng lẽ phải đi ra.
Cô đứng đó, không nói một lời.


Sau đó, cô nghe ai đó nói máy bay chuẩn bị hạ cánh cứng
Hạ cánh cứng.
Lương Thần không biết khái niệm hạ cánh cứng là gì, cô chỉ nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt của rất nhiều người xung quanh nhưng khi cô chạm vào mắt mình, khô ráo.
Mọi thứ vẫn như thường nhưng tim đập rất nhanh.


Vào lúc này, thời gian thực sự trở nên vô hạn.
Cô không biết đã qua bao lâu trước khi sân bay bùng nổ.
——Máy bay mất kiểm soát, trượt khỏi đường băng khi hạ cánh cứng.
Tiếng nói ầm ĩ bên tai, bóng người hỗn loạn trước mắt đều trở nên mơ hồ.


Lúc này Lương Thần lại suy nghĩ, nếu ngay từ đầu cô không gặp Lục Cảnh, không cùng cậu ở bên nhau, cậu sẽ không ngồi chuyến bay này trở về?
Lương Thần không biết tại sao cô lại nghĩ đến điều đó vào lúc này, cô nên tin rằng Lục Cảnh sẽ không có việc gì.


Ngay cả khi những người xung quanh gào khóc còn phóng viên đổ xô đến, cô vẫn nên tin rằng Lục Cảnh sẽ không có việc gì.
Thậm chí có người thân nghe tin mà chạy vọt vào, đụng phải Lương Thần.


Cô nặng nề ngã xuống đất, mông cô đập vào sàn nhà lạnh lẽo đau đớn nhưng không thể so với cảm giác đau đớn trong lồng ngực.
Cô quay đầu nhìn lối đi, nơi đó có rất nhiều người đang chen chúc bên ngoài hàng rào, gào khóc, la hét, tê tâm liệt phế.


Nhân viên sân bay vây tầng tầng lớp lớp, cố gắng duy trì trật tự, trấn an bằng tiếng phổ thông nhưng tất cả những điều này dường như vô dụng trước vẻ mặt tái nhợt của những người thân.
Trong mắt Lương Thần, khung cảnh này giống như trong một bộ phim.


Cô chợt nhớ đến bộ phim vừa xem có tên là "Trân Châu Cảng", hình ảnh vào lúc này như trùng lặp với bộ phim.
Không thật lắm.
Nhưng Lương Thần nhìn xuống tay mình, thực sự run lẩy bẩy.


Thậm chí trong một khắc, âm thanh trong tai đột nhiên bay xa, gần như không nghe được, sau đó đột nhiên vọt đến rất gần, đinh tai nhức óc.
Lương Thần nghĩ, Lục Cảnh, nếu anh còn không đi ra thì em sẽ phát điên mất thôi.
Lương Thần chậm rãi đứng dậy, nhìn lối đi không hề chớp mắt.


Cuối cùng, khi cô cảm thấy mắt mình quá nhức nhối thì những người xung quanh lại trở nên ồn ào lần nữa.
Cô không nghe rõ thông báo, cũng không biết nhân viên sân bay nói gì.
Cô chỉ thấy những người xung quanh vừa khóc vừa cười.
Thật lâu sau, lối đi không đáy kia cuối cùng cũng có ánh sáng.


Một người, hai người, ba người…......
Lương Thần nhìn thấy một bóng người lao ra và ôm chầm lấy người thân của mình.
Vào lúc này, trật tự được duy trì ở sân bay sụp đổ trong một khắc, có lẽ mấy nhân viên an ninh đó cũng mệt mỏi nên mặc kệ bọn họ ôm nhau khóc thút thít.


Khi bóng dáng Lục Cảnh xuất hiện trong biển người mênh mông, cảm xúc bấy lâu nay của Lương Thần rốt cuộc cũng sụp đổ như quân tan rã vào lúc này.
Cô đứng yên chờ Lục Cảnh đến ôm mình vào lòng.
Cô sợ rằng khi mình vừa di chuyển thì hình ảnh lúc này sẽ bị vỡ vụn như trăng trong nước.


Khi nhiệt độ cơ thể Lục Cảnh truyền đến, cô mới biết tất cả đều là sự thật.
Lương Thần vươn tay bấu chặt tay áo Lục Cảnh, cánh tay vẫn không ngừng run rẩy.
"Làm em sợ ch.ết khiếp."
Cô vừa mở miệng đã nhận ra giọng của mình bị tắt nghẽn một cách kỳ cục.


Chỉ câu nói này, năm chữ, đã mang theo tất cả tâm tình của cô.
Hầu kết Lục Cảnh cuộn trào, một bụng đầy lời nói không biết nên nói thế nào, cuối cùng, cậu ôm mặt Lương Thần rồi mạnh mẽ hôn lên.
Hơi thở của cậu nặng nề, xen lẫn với tiếng nức nở của Lương Thần.


Cũng chính lúc này, phóng viên sau đó mới nhận ra đôi tình nhân đang hôn nhau là ai.
Tiếng chụp hình lần lượt vang lên nhưng Lương Thần và Lục Cảnh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Một lúc lâu sau, Lục Cảnh rời khỏi môi Lương Thần, thở hổn hển, không nói gì.


Cảm xúc Lương Thần còn chưa hồi phục, ngực vẫn phập phồng.
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Lục Cảnh, thấy ánh mắt cậu dần trở nên ngưng trọng.
Lương Thần có linh cảm nhưng cô không thể nói được đó là gì cho đến khi người trước mặt buông tay cô ra, từ từ quỳ xuống.


Âm thanh xung quanh dường như đột ngột biến mất.
—— Mặc dù có người hét lên, có phóng viên cao hứng đứng trước camera nói, đám người sôi nổi lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Lương Thần thấy Lục Cảnh, từ trong túi quần lấy ra một hộp nhung đen.
Sau khi mở ra, chiếc nhẫn kim cương bên trong thật chói mắt.


Lục Cảnh ổn định tâm tư, ngẩng đầu nhìn Lương Thần.


“Vốn dĩ anh muốn được người nhà chứng kiến...​​…” Cậu nghẹn ngào, cúi đầu dụi mắt, tiếp tục nói, “Nhưng không biết ngày mai chuyện ngoài ý muốn nào lại xảy ra, anh không thể chờ đợi được nữa, Lương Thần, gả cho anh, có được không?”
"Đinh” một tiếng, tiếng chuông ở sân bay vang lên.


Lúc này, chàng trai của cô đã hai mươi hai tuổi.
Có người hoan hô, có người ồn ào, nhưng nhiều người vẫn chưa thoát khỏi khoảnh khắc bàng hoàng vừa rồi.
Không khí xung quanh hỗn loạn nhưng Lương Thần lại cảm thấy mình như thoát khỏi thế giới này, trong mắt chỉ có người con trai trước mặt.


Lương Thần không biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì, có lẽ ngày mai sẽ có tin tức dồn dập, có thể có tin đồn thất thiệt nhưng cô vẫn vươn bàn tay run rẩy.
Tay còn lại nắm lấy vạt áo của mình.
Lục Cảnh cầm chặt tay cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út một cách trịnh trọng và trang nghiêm.


Ngay sau đó, Lục Cảnh nâng tay cô, hôn lên rồi vùi mặt vào lòng bàn tay cô.
Mọi người xung quanh hò reo, đám phóng viên lao tới như được tiêm máu gà, cố gắng giành lấy vị trí đẹp nhất để chụp cho rõ nét.


Nhưng chỉ có Lương Thần biết rằng người con trai đó đã để lại một dòng nước mắt trong lòng bàn tay cô.
*
Đêm khuya, Lương Thần không thể lái xe, cuối cùng vẫn là Lục Cảnh lái xe đưa cô về nhà.


Lục Cảnh đã đồng ý với cô sẽ giấu vụ tai nạn tối nay, không nói cho người nhà cậu, họ đã lớn tuổi nên khó mà đón nhận.
Khi họ sắp xếp xong thì trời đã tờ mờ sáng.


Lục Cảnh ngồi máy bay hai mươi mấy tiếng, cuối cùng lại trải qua cảm giác thót tim như vậy, thể xác và tinh thần đã sớm mỏi mệt.
Hai người ôm nhau, Lương Thần hỏi: “Anh có sợ không?”
Lục Cảnh nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng mà nói: “Anh không sợ, anh rất bình tĩnh.”


Lương Thần chạm vào lông mày của cậu, nói, “Lúc anh biết máy bay có thể rơi, anh nghĩ cái gì?”
“Không nghĩ gì cả…….” Giọng Lục Cảnh dần nhỏ lại, “Em đừng suy nghĩ lung tung, anh không có việc gì, mệnh anh lớn như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu……..”


Lương Thần nằm trong vòng tay cậu, nhắm mắt lại nhưng vẫn không ngủ được.
Cho đến hôm nay, cô mới hiểu được rằng “Sợ bóng sợ gió” hóa ra lại là từ ngữ tốt nhất.
“Ngỡ ngàng” nhận ra đối phương trong lòng mình trân quý đến nhường nào.


Nhưng cô vẫn nghĩ đến mà sợ, sợ đến mức nhịp tim vẫn luôn không thể chậm lại.
Cuối cùng, Lương Thần đứng dậy đi đến phòng khách rót một ly nước ấm.
Cô cầm ly nước thơ thẩn ngồi trên sô pha.


Phòng khách rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của người trong phòng ngủ. Cũng chỉ khi nghe được tiếng thở này, Lương Thần mới có thể ngồi ở đây.


Cô nhấc chân cuộn mình trên sô pha, lại đụng phải chiếc áo khoác mà Lục Cảnh cởi ra để trên sô pha, một vài chỗ đã nhàu nát.
Lương Thần thở dài, đặt ly nước xuống, cầm áo khoác lên, vỗ nhẹ vài cái rồi chuẩn bị treo lên mắc áo.


Vào lúc này, một miếng giấy rớt ra khỏi túi bên áo khoác của cậu, từ từ rơi xuống đất.
Lương Thần cầm lên, bật cái đèn nhỏ dưới đất, chỉ nhìn thoáng qua, lại lần nữa khóc không thành tiếng.


Cô không ngờ rằng trong đời mình chưa từng nhận được một bức thư tình nghiêm túc nào thế mà lại nhận được một bức thư di thư.
Vẫn là nét chữ quen thuộc kia, nhưng vài chữ cuối cùng được viết nguệch ngoạc đến mức gần như không thể nhận ra.


Cô có thể tưởng tượng ra đó là nét chữ do cậu để lại vào giây phút cuối cùng của cuộc đời.
[Gửi Lương Thần:
Nếu cuộc đời anh chỉ đến đây thôi, anh chỉ mong cả đời em luôn bình an và vui vẻ.
Sinh mạng có luân hồi, tình yêu cũng có kiếp sau.
Em yêu à, kiếp sau gặp lại.]
Chính văn xong.






Truyện liên quan