Chương 18
Mang theo “Phạm nhân” trở lại kinh thành, Mặc Minh Uyên không chút do dự ném đám người Tập Vi vào đại lao hình bộ. Đại tướng một quốc gia, ngàn dặm đuổi theo một nữ tử bức hôn, thật sự mất mặt nam nhân.
Đưa tướng quân Tập Vi vào đại lao, Mặc Trầm Vân không biết chạy đi đâu . Mặc Minh Uyên cũng không để ý, cùng thuộc hạ bắt chuyện chốc lát, liền mang Liệt Phượng Nhi quay về vương phủ.
Người trong phủ kinh ngạc nhìn chủ tử nhà mình mang theo thiếu niên xinh đẹp trở về, trong lòng vô cùng tò mò về thân phận của thiếu niên, lại không dám hỏi.
Cho đến khi. . . . . .
“Vương gia, vị công tử này là Vương phi của ngài sao?” Vương tổng quản vừa thấy Liệt Phượng Nhi phía sau Mặc Minh Uyên, liền hỏi, không có ý thức của một hạ nhân.
Mặc Minh Uyên chọn mi, tự tiếu phi tiếu nói: “Vương bá, ngài thực hoài niệm hương vị nhà xí của vương phủ phải không?”
“Vương gia, hoan nghênh hồi phủ! Ngài dùng bữa trước hay nghỉ ngơi trước?” Vừa nghe đến hai chữ “Nhà xí”, Vương Trì lấy lại bộ dáng quản gia chuyện nghiệp trong nháy mắt, nghiêm túc hỏi.
Cũng khó trách vương tổng quản nghe thấy nhà xí thì biến sắc, thật sự là nhà xí để lại ấn tượng quá sâu trong tâm trí ông. Lúc đầu, Mặc Minh Uyên vừa tới thế giới này, hạ quyết tâm phải làm một mễ trùng lãng phí lương thực quốc gia, cho nên trừ bỏ ăn cơm và đi nhà xí thì luôn ngủ trên giường, lấy lý do “Dưỡng thương”. Ai biết, vương bá cho rằng tiểu chủ nhân nằm cả ngày ở trên giường nhất định thực nhàm chán, nên chỉ cần không có việc gì liền chạy tới bên giường Mặc Minh Uyên, tự cho là săn sóc, kể cho hắn nghe chuyện bát quái từ nơi này tới nơi khác, quấy nhiễu Mặc Minh Uyên không ngủ được. Đối với Mặc Minh Uyên mà nói, nếu không có chính sự mà quấy nhiễu hắn ngủ, không thể tha thứ.
Cho nên, Mặc Minh Uyên lấy “Nếu ngươi thích gièm pha người khác như vậy, ta khiến cho ngươi ‘thối’ đã nghiền”, lệnh ông ở nhà xí ba ngày liên tục, còn sai người canh giữ ngoài cửa không cho ông đi ra. Chuyện này khiến lão ngoan đồng Vương Trì khiếp sợ, tuy tính cách bát quái không đổi, nhưng trước mặt Mặc Minh Uyên không dám làm càn.
Vừa rồi nhất thời quên, bị Mặc Minh Uyên nhắc tới, lập tức thu liễm.
Thấy cảnh này, Liệt Phượng Nhi nhịn không được che miệng cười: lão nhân gia thật thú vị!
“Không cần! Đây là Liệt Phượng Nhi, ngươi sắp xếp cho nàng một gian khách phòng.” Đối với Vương Trì này, Mặc Minh Uyên vô lực thở dài, phân phó.
“Vâng, Vương gia.” Nói xong một câu, Vương Trì vẫn không nhẫn được, hỏi: “Cần sắp xếp phòng gần ‘Kính Uyên các’ không?”
“Kính Uyên các” là chỗ ở của Mặc Minh Uyên.
Lão nhân này, thật sự là không học khôn!
Mặc Minh Uyên liếc hắn, lạnh nhạt nói: ” Gần ‘Kính Uyên các’ chỉ có ‘Hi Trần hiên’ của phụ vương.”
Vương Trì nghẹn lời.
“Phượng Nhi, đi theo ta!” Cho Liệt Phượng Nhi một ánh mắt, ý bảo nàng đuổi theo.
“Nga!”
Đi vài bước, Mặc Minh Uyên ngừng lại, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Phụ vương đã trở lại kinh, dù y có về phủ hay không, vẫn cho người quét tước ‘Hi Trần hiên, sửa sang bên ngoài.” Việc này vẫn nên báo cho Vương Trì một tiếng, tránh Mặc Trầm Vân bỗng nhiên trở về dọa ông phát bệnh tim.
“Cái. . . . . . Cái gì? Vương gia đã trở lại?” Vương Trì kêu sợ hãi.
Mặc Minh Uyên hắc tuyến, “Hai người đều kêu Vương gia, không sợ lẫn lộn?”
Liệt Phượng Nhi bị chọc cười không ngừng.