Chương 30
Đồng dạng bạch y, đồng dạng tuyệt mỹ vô song. Một người là ngân phát bích mâu, một người là hắc phát mặc mâu; một người cười đến nhu tình như nước, một người cười đến khuynh tuyệt hồng trần; một người mị hoặc chúng sinh tựa tuyệt thế yêu hồ, một người giống như tiên nhân giáng trần.
Hai đại mĩ nam tề tụ tại Bách Hương lâu nho nhỏ, nơi này thực nhiều vinh hạnh a! Nhưng nhìn khói thuốc súng vô hình giữa hai vị mỹ nhân, chưởng quầy Bách Hương lâu chỉ cảm thấy đại họa sắp tới trước mắt, sao còn cảm thấy vinh hạnh hay không vinh hạnh!
Khách nhân lầu hai cũng cảm nhận được bầu không khí, bất an tính tiền rời đi. Lúc này, cả lầu hai chỉ có ba khách nhân, Mặc gia phụ tử và Hàn đại tướng quân.
Chưởng quầy và tiểu nhị run rẩy nấp ở thang lầu nhìn xung quanh, sợ hai vị võ lâm cao thủ nổi danh bỗng nhiên đánh nhau, hủy đi tửu lâu nhỏ bé này.
Dưới không khí khẩn trương như vậy, dường như Mặc Minh Uyên không cảm thấy gì, chậm rãi uống trà, vô cùng nhàn nhã, khiến chưởng quầy và tiểu nhị rất bội phục —— nếu hắn có thể ra mặt giảng hòa, bọn họ sẽ càng bội phục hơn.
“Nhờ phúc của Trần vương gia, A Viêm nhà ta suốt ngày đều có công vụ xử lý không xong, ta đành phải đi dạo tiêu phí thời gian!” Hàn Cảnh Hạo ngoài cười nhưng trong không cười. Ngụ ý bảo Trần vương đừng giao thêm công việc cho Vệ Viêm.
Nhưng Mặc Trầm Vân là ai, sao có thể để hắn dễ dàng như nguyện! Chỉ thấy y mỉm cười, thanh nhã thoát tục, “Hóa ra Hàn tướng quân thực nhàm chán! Như vậy, không lâu trước, bộ binh thượng tấu nói Vĩnh Hiệt thành phía nam bị đạo phỉ tấn công, nguy hại quê nhà, thỉnh cầu phái binh chước phỉ. Bổn vương đang phiền não vì việc chọn người lãnh binh, nếu Hàn tướng quân rảnh rỗi, chuyện lãnh binh chước phỉ liền giao cho Hàn tướng quân vậy!”
Giao quân cho hắn, phải cho Hàn Cảnh Hạo cách Vệ Viêm xa hơn.
“Trần vương gia, trước mắt vẫn là kì nghỉ của tại hạ!” Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Hàn tướng quân khôn khéo như hồ ly có thể đùa giỡn bất kì kẻ nào trong tay, lại thất bại trước phụ tử Mặc Trầm Vân.
Không có cách, ai bảo phụ tử này bắt được điểm yếu của hắn — Vệ Viêm!
Hàn Cảnh Hạo tức giận đến nghiến răng, Mặc Trầm Vân vẫn vân đạm phong thanh, khí định thần nhàn như cũ, “Tướng quân tu dưỡng gần một năm, cũng nên hoạt động đi! Nếu không các nước khác tưởng rằng lãnh huyết tướng quân của Thiên Khải chúng ta đã không còn hào khí chinh chiến sa trường!”
Mỹ nhân hương, anh hùng trủng (1)! Trong mắt Mặc Trầm Vân hiện rõ sáu từ này. Chỉ cần không phải ngốc tử đều thấy, huống chi là Hàn đại tướng quân thông minh tuyệt đỉnh. (1 = Mỹ nhân là mộ chôn anh hùng)
“Tại hạ đã biết!” Hàn đại tướng quân đáng thương, khiêu khích không được, ngược lại rước họa vào thân.
*****
Nói, vì sao đang êm đẹp, Hàn Cảnh Hạo lại không biết sống ch.ết đi trêu chọc Trần vương mà cả đại lục đều biết không dễ chọc? Nguyên nhân không chỉ vì ái nhân bận việc Trần vương giao nên không có thời gian để ý tới hắn, mà còn bao hàm một nhân tố tên là “Ghen”.
Mọi người đều biết, trước đây Vệ Viêm, quốc chủ, Mặc Trầm Vân là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ Vệ Viêm đã được tiên vương tuyển làm thư đồng, ba người cùng học cùng gây sự, cảm tình tốt khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung. Hơn nữa trước đây thân thể Vệ Viêm hơi yếu, nên được Trần vương gia từ nhỏ tính tình trầm tĩnh, thông minh, giảo hoạt quan tâm, bởi vậy sự sùng bái Trần vương của Vệ Viêm đã hình thành trụ cột kiên cố từ nhỏ.
Sau khi thành niên, Trần vương thấy Vệ Viêm không thích triều đình phân tranh, đề nghị hắn đảm nhiệm chức lão sư của thái tử. Lúc sau Vệ Viêm thích Hàn Cảnh Hạo mà phiền não, cũng là Trần vương giúp một tay, khiến hai người khai hoa kết quả. Cho nên, sự sùng bái của Vệ Viêm với Trần vương liền như quả cầu tuyết, càng đắp càng lớn, tới giờ căn bản là Trần vương nói gì nghe nấy, sùng bái mù quáng.
Cho nên thân là ái nhân của Vệ Viêm, thỉnh thoảng Hàn Cảnh Hạo phải nghe sự tích ‘vĩ đại’ của Trần vương từ miệng Vệ Viêm. Đối với việc người ái nhân thường nghĩ đến không phải là mình, mà là người khác, hơn nữa người này cũng được xưng là “Thiên Khải đệ nhất mỹ nam tử”, đố kỵ đối với Mặc Trầm Vân không ngừng tăng lên theo độ sùng bái của ái nhân đối với y ( ^_^ hãn).
Lần trước nhìn ái nhân và Trần vương thân thiết đi cạnh nhau, vì Mặc Trầm Vân lập tức cùng nhi tử của y ly khai, nên hắn chưa kịp phát tác. Lần này gặp Mặc Trầm Vân và nhi tử của y có cử chỉ mờ ám, vốn định châm chọc khiêu khích một phen, không ngờ bị Mặc Trầm Vân đánh trả.
Một câu, ghen gây ra họa.
Nhìn tiểu mỹ nhân ỉu xìu rời đi, Mặc Minh Uyên có chút đăm chiêu nói: “Hình như ngươi và lão bà của bằng hữu ngươi không có hảo cảm a!”
Lời này, đương nhiên là nói cho Mặc Trầm Vân nghe.
“Ha hả, nào có!” Mặc Trầm Vân không chút chột dạ, nói.
Người có mắt đều nhìn ra? Thấy Mặc Trầm Vân không có ý trả lời, Mặc Minh Uyên cũng không miễn cưỡng. Quay đầu nhìn về phía chưởng quầy đang cảm thấy may mắn vì bảo vệ được tửu lâu, lạnh nhạt: “Tính tiền!”