Chương 40
Nằm trong lòng Mặc Trầm Vân, trên mã xa quay về Thiên Khải, Mặc Minh Uyên lười biếng híp mắt, nghe Mặc Trầm Vân kể rõ chuyện xảy ra một tháng qua.
Y nói, khi y thấy chỉ bắt được một mình Lôi Hành Vũ, y cảm giác không ổn, hồi phủ nghe được tin từ Đức thúc, y liền biết mình trúng kế điệu hổ ly sơn của Hạ Hồi Khâm.
Y còn nói, y thực sốt ruột, nhưng y nhẫn nại. Bởi vì y hiểu được, Hạ Hồi Khâm sẽ không thương tổn hắn, không chỉ vì hắn là Vương gia Thiên Khải; càng bởi vì, gã luyến tiếc. Tuy Uyên nhi của y không có dung mạo xuất sắc, nhưng hắn có trí tuệ trác tuyệt, chỉ cần là người thông minh sẽ không bỏ qua sức hấp dẫn của trí tuệ.
Cho nên, y thong dong bố trí hết thảy: y bảo Hàn Cảnh Hạo đang đi chước phỉ tạm thời không cần để ý bọn “Đạo tặc” kia, bí mật mang binh lẻn vào Vĩ Hặc, giả trang binh sĩ Hạ Sư quấy rối biên cảnh, khiến Vĩ Hặc bất mãn. Dù Vĩ Hặc không cường đại như Hạ Sư, nhưng quốc chủ đương nhiệm là kẻ cá tính mạnh như Hạ Sư vương, quả nhiên trúng kế, tự mình mang binh tấn công Hạ Sư. Binh lực Hạ Sư hùng mạnh, hiển nhiên không e ngại Vĩ Hặc, nhưng Hạ Sư vương không ở quốc nội, chỉ còn ba vị đại tướng quân không được Hạ Sư vương tín nhiệm, tuy binh quyền trong tay, nhưng không có được mệnh lệnh không dám tự tiện xuất binh, do đó bị Vĩ Hặc đánh bại, phải phong thành.
Nhận được tin tức, Hạ Hồi Khâm phải tạm thời buông chuyện thuộc hạ bị bắt, trở về nước chủ trì đại cục.
Mặc Trầm Vân thừa cơ triệu hồi Hàn Cảnh Hạo, lấy tốc độ sét đánh dẹp Gia Tiếp, lý do hiển nhiên là La Diệp nhị vương tử cấu kết Hạ Sư vương bắt đi phó thừa tướng kiêm vương gia của Thiên Khải. Các nước khác cũng muốn phản đối nhưng e ngại quân đội nổi danh của Thiên Khải, chỉ có thể trơ mắt nhìn khối thịt béo Gia Tiếp rơi vào trong bát Thiên Khải.
Mà Mặc Trầm Vân điều động hệ thống tình báo của mình tìm được tung tích Mặc Minh Uyên ở trang viên thuộc Gia Tiếp, vội vàng tìm đến.
Nói đến việc này chỉ dùng vài lời là xong, nhưng phải mất một tháng mới làm được.
“Kỳ thật, Uyên nhi đã sớm đoán ra mình sẽ bị Hạ Sư vương bắt đi đúng không?” Tuy là câu hỏi, khẩu khí lại khẳng định.
“Không như vậy, sao Thiên Khải thu Gia Tiếp?” Mặc Minh Uyên không phủ nhận. Khi Hạ Hồi Khâm xuất hiện trước mặt, hắn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi y nói muốn cùng hắn tán gẫu một mình, hắn liền hiểu ý đồ của y. Phân tích một chút, Hạ Hồi Khâm bắt hắn cũng không lập tức mang về Hạ Sư, ở lại Thiên Khải thì rất nguy hiểm, y chỉ có thể mang hắn tới chỗ một trong số tình nhân của y – La Diệp. Dù sao chủ ý đánh Gia Tiếp của hắn không phải chuyện ngày một ngày hai, chi bằng mượn cơ hội thu Gia Tiếp.
Đương nhiên, kế hoạch thành công hay không còn phải xem Hạ Hồi Khâm có thể thuận lợi đưa hắn đưa đến Gia Tiếp và Mặc Trầm Vân có lĩnh hội ý đồ hắn bảo Đức thúc trở về trước. Sự thật chứng minh, vận khí của hắn không tồi.
Sủng nịch hôn lên tóc Mặc Minh Uyên, ngữ khí của nam nhân mang đầy ý cười: “Ngươi tin tưởng phụ thân sẽ hiểu ý của ngươi như vậy?”
“Nếu ngươi không hiểu, ngươi không đáng để ta yêu.” Hắn lạnh nhạt nói. Nếu hắn vô tình để Hạ Hồi Khâm bắt đi, bằng thuật thôi miên của hắn, dù ý chí kiên định như Hạ Hồi Khâm cũng không thể phản kháng được. Cho nên, hắn bảo Đức thúc về vương phủ trước là vì nhắc nhở Mặc Trầm Vân, hắn có thâm ý khác.
“Uyên nhi….” Mặc Trầm Vân sợ run một lát, lập tức cười đến đen tối, “Chuyện Hạ Hồi Khâm đã giải quyết, ngươi nên thực hiện hứa hẹn của ngươi!”
Hứa hẹn? Nghi hoặc ngẩng đầu nhìn y.
Ngón tay nam nhân nhẹ nhàng xẹt qua bụng Mặc Minh Uyên, ý tứ không cần nói cũng biết.
Mặc Minh Uyên có rút khóe miệng, “Ta đã biết…” Gấp như vậy sao?
*****
Chạng vạng, phụ tử Mặc Trầm Vân tới khách *** thuộc trấn nhỏ ở biên cảnh Gia Tiếp.
Ăn cơm chiều xong, Mặc Trầm Vân cười tủm tỉm bảo đi ra ngoài “Tản bộ”. Trong lòng biết rõ y đi làm gì, Mặc Minh Uyên trầm mặc, nói thầm một tiếng”Thực phiền toái”, rồi bảo tiểu nhị chuẩn bị nước ấm tắm rửa.
Chậm rãi tắm xong, thay bạch y sạch sẽ, ngáp dài dựa đầu giường, mái tóc ướt đẫm tóc cũng không có ý lau đi, tùy từng giọt rơi xuống y phục đơn bạc. Mùa hè, như vậy mát mẻ hơn.
Ước chừng sau một nén hương, Mặc Trầm Vân”Tản bộ” đã trở lại.
Mở hai mắt mông lung vì buồn ngủ nhìn về phía y, Mặc Minh Uyên tự tiếu phi tiếu: “Tìm được thứ ngươi cần rồi sao?”
“Đại khái. . . . . .” Ánh mắt thâm thúy, tiêu sái đến bên giường. “Uyên nhi không sợ hãi?”
“. . . . . . Nhàm chán!”
Vén mái tóc đen ướt át, không thấy động tác thế nào, từng đợt từng đợt khói trắng phiêu ra.
“Có võ công, thực tiện.” Chủ động tựa vào lòng nam nhân, lười biếng híp mắt nói.
Mặc Trầm Vân mỉm cười, buông mái tóc mềm mại đã khô ráo, ôm Mặc Minh Uyên lên giường, động tác thong thả mà tao nhã cởi bỏ vạt áo đơn bạc, lộ ra thân thể thiếu niên ngây ngô trắng nõn: “Nói như vậy lúc này, Uyên nhi thật không hiểu phong tình!”
Biếng nhác duỗi người dưới thân nam nhân, Mặc Minh Uyên buồn cười nhìn y, tà ác nói: “Nếu lát nữa có người đến quấy rầy, vậy mới thật không hiểu phong tình!”
“Lời đáng sợ như vậy, không nên từ cái miệng nhỏ nhắn mê người của Uyên nhi nói ra!” Ngữ tất, đôi môi đỏ tươi hạ xuống, thiếp thượng đôi môi hồng nhạt.
Đầu lưỡi linh hoạt phác họa hình dáng đôi môi của thiếu niên, sau đó tách ra, tham nhập, trong miệng thiếu niên nhẵn nhụi, ướt át, nóng rực, khiến y muốn ngừng mà không được. Quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương, trong không gian nhỏ hẹp, khởi vũ, dò xét từng góc, nhiệt lưu nhộn nhạo. Thóa dịch chảy ra, hương vị ngọt ngào này, còn hơn mỹ tửu thượng hảo.
“Ngô. . . . . .” Thanh âm rên rỉ từ cổ họng phát ra, mơ hồ mà lười biếng, rơi vào tai nam nhân đang vội vàng hấp thu mật thủy, khiến người ta chấn động toàn thân.
Hơi hơi buông môi ra, đôi môi vì hôn nồng nhiệt mà sưng lên, đỏ mọng, diễm lệ ướt át, hô hấp có chút khó khăn nên hai má hồng hồng và con ngươi ngập nước, quả thực câu dẫn nhân tâm.
“Uyên nhi….” Thanh âm nam nhân khàn khàn mà mê người, lộ ra đè nén, “Ngươi xác định?”
Mỉm cười, “Nếu. . . . . . Ta nói không?” Thanh âm du dương lại trầm thấp.
“Xem như, không nghe đến!” Cười sáng lạn, bắt lấy chiếc cằm tinh xảo của thiếu niên tiêm, thật mạnh đổ lên, nụ hôn đầy chiếm đoạt.
Nói giỡn, thời điểm này y còn có thể nhẫn thì y không phải nam nhân.
“Ân. . . . . .” Theo bản năng, hai tay vô thức chống cự giờ buông lỏng, nụ hôn dọc theo cổ trượt xuống, cắn lên xương quai xanh, nhân nhi né tránh, trên da thịt tinh tế hiện lên dấu vết đỏ ứng, càng khiến người muốn đoạt lấy.
Ý thức Mặc Minh Uyên bắt đầu khuếch tán, rốt cuộc không thể bình tĩnh, tay buông ra không tự giác vòng qua cổ nam nhân, đem nam nhân dính sát vào mình.
Hai điểm hồng anh trên ngực theo hô hấp phập phồng, nam nhân cúi đầu, không chút do dự hướng tới nó, đưa tới tiếng thở dốc của Mặc Minh Uyên: “A. . . . . . Nơi đó. . . . . . Không. . . . . .”
Vẫn tiếp tục ɭϊếʍƈ hai điểm khéo léo, dùng đầu lưỡi xúc lộng, sử chi chậm rãi biến ngạnh, lại dùng răng nanh kẹp lấy ma sát, kích thích thân thể thiếu niên không hề có kinh nghiệm.
“A. . . . . .” Vặn vẹo muốn thoát ra, lại đổi lấy âu yếm càng thêm kịch liệt, cơ hồ toàn thân đã xụi lơ.
Ngón tay thon dài bỗng nhiên nắm ngọc hành mềm mại khéo léo, Mặc Trầm Vân thuần thục âu yếm, thân thể thiếu niên không chịu nổi khiêu khích, rất nhanh trướng nhiệt đứng lên. Tương ứng, vốn hai gò má vì khó thở mà phiếm hồng giờ càng thêm ửng đỏ say lòng người, con ngươi hổ phách mê mang không tiêu cự, cái miệng nhỏ nhắn tràn ra thanh âm rên rỉ tinh tế, dẫn theo tiếng khàn khàn phi thường mê người.
Vừa lòng, Mặc Trầm Vân cười đến khuynh túy hồng trần, tốc độ nơi tay nhanh hơn, Mặc Minh Uyên bị bức tới đỉnh, nóng bỏng muốn đổ ra. Không ngờ tay Mặc Trầm Vân khẽ siết, để ở trên đỉnh, áp chế dục vọng muốn phun trào.
“Ngươi. . . . . . Buông ra!” Ý thức mê loạn tỉnh táo lại một chút, oán hận nhìn chằm chằm nam nhân, ngón tay trên lưng nam nhân bấu vào da thịt.
“Uyên nhi, muốn không?” Thanh âm ôn nhu như nước.
“Vô nghĩa!” Cắn môi, ánh mắt lạnh hơn.
“Muốn cái gì phải ngoan ngoãn nói ra mới được a!” Ngón tay tiếp tục chà đạp phân thân, nam nhân tà mị thì thầm.
Trong mắt thiếu niên xẹt qua một tia ảo não, cuối cùng như ý nam nhân, “Ngươi! Ta. . . . . . Ta muốn! Buông ra!”
Tiếng vừa dứt, tay Mặc Trầm Vân buông lỏng, dục vọng đè nén đã lâu liền trào dâng, thân thể mệt mỏi xụi lơ xuống.
Lấy một bình sứ tuyết trắng trong lòng ra, ngón tay khẽ đẩy, mở nắp bình, dính một ít cao thể trắng ngà, Mặc Trầm Vân tách hai chân thiếu niên, vuốt ve nếp uốn tinh mịn giữa đùi. Khẽ tiếp xúc liền co rút lại, mấp máy cự tuyệt thăm dò, nhưng ngón tay cố chấp xâm nhập bí địa, trấn an, lúc thoáng thả lỏng thì nháy mắt đâm vào, nương theo cao thể tiến quân thần tốc, sâu tới mức không vào được nữa.
“Không. . . . . .” Không đau, nhưng rất không thoải mái, Mặc Minh Uyên nhíu mi.
Rút ra, sáp nhập, ngón tay linh hoạt khuếch trương, cảm nhận được độ ấm và sự co dãn của nội bích, bị hấp dẫn, bắt đầu có chút vội vàng, khẩn cấp thêm một ngón tay. Mặc Trầm Vân cúi người xuống, hôn lên da thịt mềm mại như tơ, phân tán lực chú ý của thiếu niên, lại trêu chọc ngọc hành đứng lên, thân thể sau cao trào càng mẫn cảm, liền nhũn xuống, lúc thêm ngón tay thứ ba, Mặc Minh Uyên cũng không kháng cự.
Rút ngón tay ra, Mặc Trầm Vân cởi bỏ y phục của mình, đem dục vọng mong chờ không thôi nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn đang hé ra hợp lại bất mãn vì đột nhiên trống rỗng, phủng trụ mặt thiếu niên, ôn nhu nói: “Uyên nhi, gọi tên phụ thân.”
Thần trí thiếu niên vẫn duy trì một chút thanh tỉnh, cố sức nở nụ cười châm chọc, thanh âm khàn khàn mà mềm mại, “Không gọi ngươi sẽ không làm sao?” Hắn còn ghi hận hành vi ác liệt vừa rồi của nam nhân.
“Đương nhiên sẽ không!” Khẩu khí nhu hòa lại kiên định.
Bất đắc dĩ cười nắm cổ nam nhân, kéo y lại gần, “Trầm Vân…. A!” Trong trong nháy, dục vọng cực nóng cường ngạnh mà vào, hoàn toàn khác nhiệt độ, hình dạng của ngón tay, mang đến đau đớn kịch liệt khi bị xé rách. Mặc Minh Uyên đau đến cắn chặt môi, kiêu ngạo không chịu kêu ra tiếng.
“Uyên nhi, thả lỏng!” Bị vây chặt, Mặc Trầm Vân cũng rất khó chịu, không nhúc nhích, dừng lại trong cơ thể thiếu niên, khẽ hôn bên tai hắn.
Nói thực thoải mái! Trong lòng oán giận, nhưng Mặc Minh Uyên vẫn theo nam nhân chỉ dẫn, điều chỉnh hô hấp của mình.
Mẫn tuệ phát hiện nội bích vây lấy mình khẽ thả lỏng, Mặc Trầm Vân không chút do dự bắt đầu trừu sáp. Bị trói buộc gắt gao như vậy, y sớm nhẫn nại tới cực hạn, một khi bắt đầu co lại, nội bích nóng bỏng ma xát với thứ cực đại sinh ra khoái ý, đánh vào xương tủy, thúc giục y càng thêm cuồng dã giữ lấy.
Đau quá, nóng quá, lại mang theo một tia khoái ý kỳ lạ, khoái ý trung hoà, tựa hồ đau đớn cũng không khó nhẫn nại, mà ngược lại, càng muốn nhiều hơn một chút.
Thân thể thuận theo bản năng ôm lấy Mặc Trầm Vân, Mặc Minh Uyên nhắm chặt hai mắt, chìm trong dục vọng xa lạ, lúc nam nhân rời khỏi môi liền tràn ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, thân thể lay động không ngừng chảy xuôi, rên rỉ động lòng người.
Phản ứng như vậy khiến Mặc Trầm Vân sung sướng cong khóe môi, dùng sức tách hai chân thiếu niên, bại lộ u huyệt nho nhỏ đỏ bừng, khẽ hé mở, như đóa hoa rực rỡ.
Cúi đầu rên rỉ, hai chân thon dài ôm lấy thắt lưng nam nhân, thừa nhận trừu sáp mãnh liệt. Mặc Minh Uyên có chút căm giận nghĩ: làm cái này… Quả nhiên mệt ch.ết đi! Lần sau, không, không có lần sau!
Hoàn toàn không biết quyết định của nhân nhi dưới thân, Mặc Trầm Vân điên cuồng tiến vào thân thể thiếu niên, giống như dục vọng đè nén hồi lâu được phát tiết.
Rốt cục, ngươi là của ta……..