Chương 11: Có đúng đời vốn dĩ đầy nghĩa thương đau..?
Cô mệt mỏi thả tầm nhìn ra ngoài nơi xa xăm vô định.
Ánh mắt lắng sâu một nỗi buồn khó nói, khó tả.
Nơi cô nhìn có những tòa nhà vụt qua, có những đám mây trắng xinh đẹp nô đùa, có màu trời xanh thẫm mà cô thích nhất. Nó đẹp, đẹp đến u sầu, đẹp đến rơi lệ…
Ánh đèn đường đã tắt, xung quanh chỉ bao quanh màu xanh dịu nhẹ ấy.
Gió nhẹ nhàng hắt vào cabin mùi náo động của sáng sớm, tiếng gió nhẹ nhàng như tiếng cười khinh nhạo số phận của cô.
Cô buông lỏng mí mắt, thế giới xung quanh chợt bao phủ bởi một màn đen vô tận.
Gò má còn ướt lại chút buồn chưa lau khô thoáng chốc bị gió mùa đông hong lạnh, vẻ hồng hào vốn có không còn.
Anh đang lái xe, ánh mắt chợt mang theo chút gì đó chua xót quay sang nhìn cô.
Cô nằm đó, không cười, không nói, chỉ im lặng theo hơi thở.
Dáng vẻ hằng lên nét thương đau.
Không biết cô đang nghĩ gì, cảm thấy ra sao…
Đột nhiên anh cảm thấy chút day dứt, chút đau xót vướng bận tâm trạng.
Anh bật lò sưởi trên xe, đồng thời đóng cửa sổ.
-Cô ngủ tí đi. - Giọng anh nhẹ nhàng vang lên giữa khung cảnh im lặng.
Bánh xe lướt đi trên đường, trả lại cho nơi này một buổi sáng bình yên vốn có.
*Tại một chung cư cao cấp.
Cô được đánh thức ở bãi đỗ xe, rồi anh bế cô lên phòng vì cô lại chợt sốt nặng.
Anh chăm sóc cho cô, nấu ăn cũng vì thế mà mua sách học.
Thiên Tường cũng hằng ngày đúng 8 giờ sáng lại sang nhà Anh Kiệt dạy cô học.
Tuy vậy…
Từ ngày đó là lần cuối cùng anh nói chuyện với cô.
Cũng từ ngày đó cô mắc chứng trầm cảm nặng.
Một tuần rồi hai tuần rồi một tháng, một từ cô cũng không nói, chỉ im bặt theo cảm xúc.
Để rồi một hôm…
-Rầm! – Thiên Tường đạp cửa, đáp lại sự xông xáo của anh chỉ là tiếng im thin kéo dài, bóng lưng bé nhỏ ngồi trên giường, kéo theo sự im lặng không đáp.
Anh không nói không rằng, bế cô lên sân thượng.
Cô cũng không bộc lộ chút ngạc nhiên nào, cứ để mặc cho những tình tiết tiếp theo diễn ra.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống thảm, để cô nơi có thể nhìn thấy nhiều sao nhất.
Ánh mắt cô chỉ mơ hồ nhìn xuốn chiếc thảm, đầu óc trống rỗng.
-Cô có thể đoán được ngày mai ngôi sao kia sẽ ở đâu trên bầu trời này không? – Anh vừa nói, ngón tay vừa chỉ lên ngôi sao nhỏ, dễ lẫn vào những ngôi sao khác.
-Tôi không đoán được. Còn cô?
Nghe đến thế, con ngươi cô chợt di chuyển lên nhìn vào mắt anh.
-Chúng ta là những ngôi sao nhỏ, không thể biết được đêm mai mình sẽ đứng đâu trên bầu trời đó, không biết ngày mai chúng ta có còn được tỏa sáng không, bởi vì chúng ta chỉ là những hạt cát giữa vũ trụ mênh mông.
Cô im lặng, nghe anh phân tích về hoàn cảnh của mình, đột nhiên bị cuốn sâu vào lời nói của anh.
-Cuộc đời cũng vậy, đâu ai biết trước được điều gì, nếu cứ đau khổ mãi vì những gì trong quá khứ cũng đâu có ích gì, quá khứ đã trôi qua rốt cuộc cũng đâu thay đổi được. Đời vốn dĩ đầy nghĩa thương đau. Thay vì đau khổ, sao chúng ta không tỏa sáng cho hôm nay, như những vì sao đó.
Nghe đến đây, cô chợt ngước lên nhìn trời.
Nhiều sao thật!
Đẹp thật!
Bầu trời bị bao phủ bởi một màu đen huyền diệu, ánh sao trở thành ánh sáng chính của cả bầu trời, không sáng chói hung hãn mà lại dịu dàng mê diệu đến khó tin.
Ánh mắt cô nhìn lên bàu trời đen một hồi, cô xoay sang nhìn anh.
Trái tim cô có chút gì đó rung động.
-Cô nghĩ sao?
-…
Anh xoay đầu sang nhìn cô, bất chợt bị cuốn vào đôi mắt trong như hồ thu sáng sớm.
Gió nhè nhẹ mang cái lạnh của chớm đông hắt vào không gian tĩnh mịch, yên ắng.
Cô khẽ run lên một cái làm anh cuốn quýt đi tìm chăn đắp.
Cả hai lại tiếp tục ngắm trăng.
Trời càng về khuya, quang cảnh lại càng mê hồn và ảo diệu hơn.
Ánh trăng dìu dịu cùng hơi sương lạnh đắp lên vạn vật sự bình yên của buổi đêm tối.
-Thiên Tường…
Chất giọng cô run run nhỏ bé vang lên khiến anh giật mình quay sang nhìn cô.
-Tôi…
-Cô nói đi.
Đêm yên lặng, giọng cô lại nhỏ xíu, dễ thương như thế, khiến anh chợt mỉm cười vô thức.
-Tôi đói…
Anh cười, để lộ hàng răng trắng sáng.
-Ừ…
Anh xuống bếp, cùng Anh Kiệt mang lên một vài món mà anh đã nấu.
Cả ba cùng ngắm trăng vui vẻ.
Ánh trăng dịu lại, chiếu xuống bầu không khí yên bình.
Đêm ngày hôm đó, quả thực rất đẹp…