Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Sau khi Diệp Sơ Thần thi đại học xong mới biết một tháng trước bố mẹ đã ký giấy ly hôn, cặp vợ chồng từng yêu thương nhau, cặp đôi mẫu mực ấy mỗi người có một bạn đời mới, dường như tất cả những người xung quanh đều nhìn thấy nhưng không thể trách, Diệp Sơ Thần thoát khỏi gia đình tràn ngập sự dối trá.


Diệp Sơ Thần nghe theo lời ông nội đi giám sát buổi xem mắt của cô mình, cô ruột Diệp Phi lấy tiền đút lót cho cô, cô cầm theo tín vật đến nhà hàng để gặp đàng trai, Diệp Sơ Thần nói thẳng là Diệp Phi đã có đối tượng, không hề có chút hứng thú với đàn ông.


Người đàn ông kia không hề lộ vẻ dao động, bâng quơ “ừ” một tiếng, cầm thực đơn hỏi cô có muốn ăn chút gì đó không.
Diệp Sơ Thần chỉ nghe ông nội nói, đối phương là một người lính, trong nhà có chút địa vị, có gả cô ruột qua đó thì công việc cũng chắc chắn.


Diệp Sơ Thần nhìn gương mặt cương nghị của người đàn ông, ánh mắt trung thực, trong lòng thấy hơi áy náy, an ủi người kia xong, người kia chỉ nhếch môi chứ không nói thêm lời nào.
Cô gửi tin nhắn cho cô ruột -- Dáng dấp cũng được, chẳng qua là người có hơi kín tiếng, cô chắc chắn không đến xem thử ạ?


Người đàn ông ngồi thẳng tắp, Diệp Sơ Thần cũng không biết lý do vì sao mình ở lại, trong lúc đó cô nói rất nhiều những lời dư thừa, người đàn ông thỉnh thoảng đáp trả vài câu, mỗi lần anh trả lời, Diệp Sơ Thần đều lấy di động ra để càm ràm với cô ruột của mình.


Lúc bữa cơm sắp kết thúc, Diệp Phi trả lời tin nhắn bảo là sẽ qua -- Chán cháu quá, không thích sao còn ở đó lâu như thế, nói với anh ta rõ ràng rồi thì đi về báo với mọi người là đối phương không vừa mắt cô.
*


available on google playdownload on app store


Người đàn ông chở Diệp Sơ Thần về đến cổng khu chung cư, lúc cô cởi dây an toàn được một nửa thì bất thình lình ngoảnh lại: "Chú ơi, quên hỏi chú tên gì ạ?"


Thật ra tuổi tác người đàn ông không lớn, Diệp Sơ Thần nghĩ thầm dựa theo vai vế thì cứ gọi một tiếng "chú" cho lễ phép vậy, thông qua cử chỉ rất nhỏ của anh có thể đoán ra, anh không hề vừa ý với xưng hô này cho lắm, anh ngước mắt nhìn đồng hồ trên tay, nói: "Tần Mộ Đông."


Diệp Sơ Thần tháo dây an toàn, tay đặt trên chốt cửa xe, dương dương đắc ý nhếch miệng: "Chú Tần, cảm ơn chú đã đưa tôi về nhà, phiền chú về nhà thì báo với ông nội của tôi, cứ nói là tính cách không hợp với cô của tôi có được không?"


Tần Mộ Đông gật gù đầy nghiêm chỉnh: "Ừ."
Diệp Sơ Thần mở cửa xem vẫy tay với người trong xem giống như cố ý, lại hô to một tiếng chú Tần.
*


Diệp Sơ Thần nghĩ bản thân mình đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, có ai ngờ còn chưa đầy hai ngày, Tần Mộ Đông lấy lý do đến thăm hỏi ông cụ Diệp để đến nhà họ Diệp, Tần Mộ Đông vừa rời đi, ông nội nói phải xác nhận chuyện đính hôn của Diệp Phi, Diệp Sơ Thần nghĩ tới nhiệm vụ mà Diệp Phi giao cho mình, lập tức tiếp lời: "Ông ơi, ông thật sự bị gương mặt kia của chú Tần gạt mất rồi, con nghe chú ấy nói là chú ấy có rất nhiều bạn gái cũ, không hề chung thủy một chút nào, tương lai chắc chắn sẽ không đối xử tốt với cô đâu."


Suy nghĩ về đính hôn của ông nội không hề bị dao động chút nào, thái độ ông kiên quyết.


Buổi tối, Diệp Sơ Thần sao chép được số di động của Tần Mộ Đông từ điện thoại của ông nội, hẹn gặp anh vào hôm sau, lúc gặp mặt cô ăn diện vô cùng trưởng thành, mái tóc cố tình uốn lọn to, đứng từ sau căn bản không thể nào nhận ra cô được.


Cảm giác bất ngờ vì vẻ xinh đẹp từ trong đáy mắt của Tần Mộ Đông khiến Diệp Sơ Thần có chút hài lòng, khóe miệng cô cong cong: "Chú Tần ơi, trông tôi đẹp chứ ạ?"


"Đẹp." Giọng nói trầm thấp của Tần Mộ Đông lên từ phía đỉnh đầu cô, đột nhiên cô cảm thấy thật ra anh cũng không kém cỏi lắm.


Diệp Sơ Thần nhớ đến chuyện chính, ra dấu OK với người đứng phía sau Tần Mộ Đông, lúc đứng trên bậc thang cố tình té ngã, cả người ngã nhào vào vòng tay anh, trong chớp mắt, mùi hương nam tính xộc vào mũi hòa lẫn chung với mùi bột giặt còn có cả mùi ánh nắng, cô rất khó hình dung đó là mùi gì, sau đó cô suy nghĩ, đó chắc là mùi nam tính đầu tiên mà cô ngửi thấy từ khi sinh ra, hơi nghiện một chút.


Cô nũng nịu bắt lấy mu bàn tay anh: "Chú Tần, hình như chân tôi bị trẹo."
Cô nhìn anh đầy hy vọng, thu hút lực chú ý của anh, anh liếc mắt ra sau, để ý đến ánh mắt của cô, tầm mắt rơi trên mắt cá chân của cô: "Em còn đứng được chứ? Trước tiên em ngồi yên tại chỗ đã."


Ngón tay mát lạnh của anh chạm vào mắt cá chân cô, cô cúi đầu cố tình áp sát vào anh, chờ khi điện thoại cô rung lên, cô bất thình lình giật thót: "Hình như không bị gì nữa rồi."


Tần Mộ Đông im hơi lặng tiếng quan sát chàng trai đứng sau lưng, nhìn về phía Diệp Sơ Thần, giọng nói hiền hòa: "Ông nội của em muốn chuyển lời gì với tôi?"






Truyện liên quan