Chương 29: Em nghiêm túc chứ?
Tần Mộ Đông không hề dỗ dành cô như cô nghĩ, anh đặt điện thoại lên bàn, cầm ví đi xuống lầu.
Diệp Sơ Thần nghe được tiếng đóng cửa, cơn tức giận xông lên não.
Cô nhấc chiếc điện thoại trên bàn lên, liếc nhìn câu trả lời của anh - Cảm ơn vì đã mến tôi, tôi đã có bạn gái rồi.
Cơn giận trong lòng Diệp Sơ Thần dần dần bị ngọt ngào đè nén, nghĩ đến dáng vẻ mình xì mũi trừng mắt đúng thật là chưa hiểu chuyện cho lắm.
Sau khi lấy điện thoại di động ra gọi đồ ăn mang đi, cô vui vẻ đi vào bếp bắt đầu nấu cơm.
Lúc Tần Mộ Đông trở về, nghe thấy tiếng động trong bếp, bình tĩnh xỏ dép vào, cô cũng nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, ánh mắt anh dịu dàng, cô cúi đầu nói: “Cơm chuẩn bị xong rồi ạ."
Cô đang định đi ra khỏi bếp thì thân hình cao lớn của anh đã chặn cô lại, tai cô càng nóng hơn.
Cô hất tóc: "Anh đang làm gì vậy? Không phải anh đi nấu ăn sao?"
Sau đó trên đầu cô là bóng tối, đôi môi nóng bỏng bao phủ đôi môi mềm mại của cô, chiếc lưỡi linh hoạt tiến thẳng vào khoang miệng.
Hơi thở quen thuộc và vị say đắm lan tỏa trong miệng cô, kèm theo hương bạc hà mát lạnh như thể anh cố tình ngậm từng lát bạc hà trong miệng, cô chịu đựng nụ hôn gặm nhấm của anh, khi đầu lưỡi anh chạm vào cổ họng cô, cổ họng cô nghẹn lại, một tiếng rên rỉ đầy ngượng ngùng thoát ra.
Hơi thở hỗn loạn, kèm theo tiếng còi ngoài cửa sổ khiến cô cảm thấy bối rối như nước đang sôi vậy.
Anh ấn vào trán cô, hơi thở hỗn loạn khiến đầu óc Diệp Sơ Thần nhất thời trống rỗng.
“Đừng giận nữa mà.”
Diệp Sơ Thần mặc dù rất muốn ngủ với Tần Mộ Đông, nhưng da mặt vẫn mỏng như xưa nay, ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ cùng tồn tại với cảm giác sợ hãi, cô buộc mình ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, ánh mắt của anh trong sáng ôn hòa, cô không thể kìm chế được mà nhón chân lên ôm lấy khuôn mặt Tần Mộ Đông và hôn nhẹ lên môi anh.
Sau khi nhanh chóng kết thúc nụ hôn này, cô đẩy anh ra, đứng ngoài bếp, quay lưng lại với tay, khịt mũi: "Ai giận anh đâu, em chả thèm nhé, của em thì mãi mãi thuộc về em, không phải của em thì em có canh giữ cỡ nào cũng chẳng giữ được."
*
Diệp Sơ Thần đang ngồi trên sofa chơi game, trong micro vang lên giọng nói của Tô Hạo, sắc mặt Tần Mộ Đông ngay lập tức tối sầm, anh nhanh tay lấy điện thoại di động của cô.
Ngay khi chuông cửa vang lên, Diệp Sơ Thần không kịp để ý mà cứ để chân trần chạy một mạch ra cửa, lén lút đặt túi đồ ăn vào phòng ngủ.
Tần Mộ Đông ngồi trên ghế trong nhà bếp đang nghịch điện thoại di động, thuận miệng hỏi: "Em mua cái gì?"
Hai cánh tay thon dài của Diệp Sơ Thần từ phía sau như dây leo xuyên qua cổ anh, cố ý thổi vào tai anh: “Bao cao su.”
Nàng rõ ràng cảm giác được Tần Mộ Đông toàn thân cứng ngắc, tiếp tục trêu chọc anh, cô cắn vào dái tai anh, cười nói: “Có người nói thích là không kiềm chế, yêu tức là kiềm chế, Tần Mộ Đông, anh kiềm chế như thế là vì anh yêu em à?"
Giọng nói cô nhẹ nhàng, mang theo sự trẻ trung của một cô gái, đồng thời còn mang theo vẻ phóng túng cố ý, khiến trái tim Tần Mộ Đông rung động và dục vọng dâng trào trong cơ thể anh.
Cô vô thức cúi đầu, ôm cổ anh, ɭϊếʍƈ trái cổ của anh, đôi môi mềm mại và hơi thở ấm áp khiến Tần Mộ Đông cảm thấy choáng váng, khi thao tác các nhân vật trong game, tâm trí cô như một khối hồ nhão. .
"Sơ Thần." Giọng nói của anh khàn khàn đến mức mang theo một ngữ điệu mà Diệp Sơ Thần chưa từng nghe thấy bao giờ, trái tim cô rung động như sóng trào, cô cắn vào dái tai anh, nhỏ giọng nói: "Gọi em làm gì?"
"Anh đi xem món thịt bò hầm thế nào?" Lúc đứng lên, anh cũng không quan tâm đến việc cô đang đè lên cổ mình, động tác không nhanh lắm, nhưng chỉ một động tác nhỏ cũng đủ khiến Diệp Sơ Thần cảm thấy hạnh phúc.
Cô đuổi theo anh vào phòng bếp, hai cánh tay như dây leo quấn quanh eo anh, áp vào lưng anh, cô ngang ngược đưa tay xuống, Tần Mộ Đông nắm lấy bàn tay sắp chạm vào phần dưới cơ thể mình: “Em còn muốn ăn cơm không hả?"
Ngón tay mềm mại không xương của Diệp Sở Thần gãi lòng bàn tay anh: “Không ăn nữa đâu."
Tần Mộ Đông vội vàng xoay người, nắp nồi rơi xuống dưới chân, anh không muốn để ý tới, ôm lấy eo cô ôm vào trong lòng, ham muốn giữa hai chân Tần Mộ Đông bị cô trêu chọc càng cứng rắn. Quần áo của bị ép vào giữa hai chân, đôi mắt đen anh nhìn cô càng lúc càng thâm trầm: "Em nghiêm túc chứ?"
Cho dù khả năng tự chủ của Tần Mộ Đông mạnh đến đâu cũng không thể kìm nén ham muốn của mình mỗi khi bị trêu chọc nhiều lần.