Chương 34: Cứng cả ngày lâu như vậy, thế mà vẫn không muốn?

Diệp Sơ Thần lên xe thì mơ mơ màng màng muốn ngủ, khi tỉnh lại đã thấy bộ quân phục rằn ri của Tần Mộ Đông đang đắp trên mình, cô đưa lên chóp mũi hít hà: "Ngày thường anh hay làm gì?"
"Huấn luyện, diễn tập, làm nhiệm vụ." Anh trả lời ngắn gọn, cô không mấy hài lòng, hỏi: "Còn gì nữa không?"


"Có chuyện gì vậy?"
Diệp Sơ Thần mím môi: "Lần trước anh ra ngoài với Lý Giai đi làm nhiệm vụ gì?"
Anh im lặng một lúc, Diệp Sơ Thần nhận ra có lẽ anh không thể nói được, cô mở miệng, chưa kịp nói thì đã nghe thấy anh nói: “Đi đón một quan chức địa phương trước cuộc họp.”


Diệp Sơ Thần chép miệng đầy vẻ không vui: "Vậy buổi tối anh ở đâu? Có phải vì trông cô ta xinh đẹp nên được ra ngoài làm nhiệm vụ với anh, lần trước em có gặp rồi, trông tư thế rất hiên ngang."
Tần Mộ Đông nghiêng đầu nhìn cô: “Buổi tối đều ở trong nhà khách, cô ấy không đẹp bằng em.”


Một câu nói ngắn gọn nhưng cũng đủ làm cho lỗ tai Diệp Sơ Thần đỏ lên, cô áp sát người hôn anh một cái thật nhanh: "Xem như anh có mắt nhìn."
*


Nhà nghỉ ven biển còn cách biển hơn chục cây số, cô nhiệt tình chào hỏi ông chủ, ông chủ là một người đàn ông trẻ tuổi, sau khi nhìn thấy Tần Mộ Đông, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, nói đùa: "Cô bé xinh đẹp, nếu tôi mà biết em dẫn theo bạn trai tới, tôi tuyệt đối không chừa lại căn phòng đó cho em đâu."


Diệp Sơ Thần ôm lấy cánh tay Tần Mộ Đông, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn ông chủ đã chừa căn phòng đó cho em, hiện tại không phải mùa cao điểm, sao lại có nhiều người như vậy?"


available on google playdownload on app store


"Tối nay có một sự kiện, phố quán bar siêu náo nhiệt, có rất nhiều cặp đôi tới đây, hai người cũng có thể đi xem một chút."


Diệp Sơ Thần và Tần Mộ Đông không mang theo hành lý, nghe ông chủ nói xong bèn đi dạo một vòng trên đường trung tâm, tiếng loa nhạc ầm ào nhốn nháo, người đông đúc huyên náo, tiếng nam nữ hoan hô, Tần Mộ Đông không thích dạng khung cảnh như này cho lắm, anh nhíu nhíu mày.


Ánh mắt Diệp Sở Thần sắc bén nhìn thấy một quán bar nổi tiếng trên mạng, cô kéo Tần Mộ Đông vào, gọi hai ly bia, ngồi trên ghế, ánh đèn yếu ớt và những bản ballad nhẹ nhàng, cô chống cằm nhìn Tần Mộ Đông: "Tần Mộ Đông Mộ Đông, anh có thích em không?”


Tần Mộ Đông vuốt ve mái tóc Diệp Sơ Thần: “Em say rồi.”
Diệp Sở Thần lắc đầu: "Em muốn nghe anh nói anh thích em."
Người con gái chấp choáng men say cực kỳ gợi cảm, giọng nói mềm mại dịu nhẹ chẳng khác nào một kiểu khiêu khích.


Tim Tần Mộ Đông mềm nhũn không sao tả xiết, cổ họng khô khốc, đôi môi thanh tú ướt át của cô dẩu lên, giống như đang cầu hôn, anh không kiềm được mà cúi đầu tiến lại gần cô.


Cô không hề biết rằng Tần Mộ Đông sẽ hôn cô ở nơi công cộng, sự ngang ngược khi môi và lưỡi của họ quấn lấy nhau càng khiến cô bất ngờ hơn.


Vừa hôn xong, chất lỏng tràn ra từ nụ hôn đầu lưỡi đọng lại trên khóe môi cô, cộng thêm cô vừa uống bia, đầu choáng váng, phát ra một giọng nói vô cùng quyến rũ: “Em nóng quá. "
Tần Mộ Đông mỉm cười, cầm lấy ly bia cô muốn uống đặt lên bàn, anh nắm tay cô đi ra ngoài.


Diệp Sơ Thần quay lại nhìn ly bia bên cạnh, bia còn chưa động tới, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: "Rượu còn chưa uống, anh đúng là lãng phí.
“Sau này em đừng đi làm thêm nữa." Anh khẽ húng hắng, hạ giọng xuống một chút, nhưng Diệp Sơ Thần vẫn nghe rõ ràng.
"Tại sao?"


"Tiền lương của anh đủ nuôi em rồi."
Diệp Sơ Thần không thể không thừa nhận, câu nói này còn mạnh mẽ hơn câu "anh thích em" rất nhiều, cô cắn môi: “Sao anh lại tốt với em như vậy?”


Hơi thở nam tính nóng bỏng đến gần, đôi môi hơi lạnh nhanh chóng áp lên khóe môi hồng hào của cô, anh tách ra rất nhanh, tựa như nụ hôn này chưa từng xảy ra, anh thẳng người nói: “Chắc là vì anh thích em.”."


Diệp Sơ Thần bật cười, cô không bao giờ nghĩ rằng dáng vẻ ngượng ngùng của anh lại đáng yêu đến thế.
"Hình như anh đang yêu đương vụng trộm với em, anh đã gần ba mươi tuổi rồi, sao còn chơi cái chiêu đột ngột tấn công thế này ~"


Trong ngõ không có ai, anh kéo cô vào con hẻm cũ, ép cô vào tường, chiếc lưỡi nóng hổi lướt trên hai bờ môi đỏ mọng, anh cuốn lưỡi quanh môi cô, ʍút̼ mát cực kỳ gợi tình.


Diệp Sơ Thần bị anh ép vào tường, nước bọt trong khoang miệng đưa đẩy hòa quyện với nhau, khoái cảm gặm nhấm xương cốt lan từ đầu đến chân, nụ hôn nóng bỏng kéo dài mang theo xung động ȶìиɦ ɖu͙ƈ mạnh mẽ, cô thở hổn hển, loạng choạng đẩy anh, tiếng nhịp tim đập nhanh của anh khiến cô càng thêm rung động.


Cô ôm cổ anh, nhảy lên một cái sau đó kẹp hai chân quanh eo anh, khóe mắt lóe lên một tia sáng: “Có phải anh muốn "làm" không?”
Tần Mộ Đông ôm chặt mông cô, trong đêm âm thanh tràn đầy sự mập mờ: "Trở về nhé?"


Lời ám chỉ mạnh mẽ như vậy, Diệp Sơ Thần cũng không phải đồ ngốc, cô cố ý cọ xát với dục vọng mãnh liệt của anh: "Em nghe ông chủ nói ở đó có hồ ước nguyện, chúng ta đi ước nguyện đi ~"


Tần Mộ Đông thì không có ý muốn thành cầm thú ham muốn là muốn "làm" ngay lập tức, anh "ừ" một tiếng rồi nghe theo ý cô.
Từ tiếng "ừ" này, Diệp Sơ Thần cảm nhận được sự ẩn nhẫn, cô ngậm lấy dái tai anh, đưa tay xoa xoa lưng anh, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Hình như em hơi choáng váng, anh cõng em qua đó nha."


"Em như này thì anh đi kiểu nào đây?" Tần Mộ Đông bất đắc dĩ nói.
Diệp Sơ Thần ngoan ngoãn tuột xuống, đứng gần đó nhìn chỗ phồng lên trong quần, trong lòng có ý nghĩ xấu đưa tay ra chụp lấy, xoa qua xoa lại.


"Người ta nói rằng quân nhân như các anh dục vọng rất mạnh, lại còn không chịu thừa nhận, cả ngày cứng hết bao nhiêu lần, còn chẳng phải là do trong lòng nghĩ tới sao?"
Tần Mộ Đông nghe được giọng nói khàn khàn của mình: "Ngoan, em mà còn sờ nữa là anh hết nhịn nổi."


Hết nhịn nổi? Hết nhịn nổi thì sao chứ, Diệp Sơ Thần cười nói với vẻ gian manh: "Anh hết nhịn nổi thì sẽ "làm" em ở đây à?"


Trái cổ của Tần Mộ Đông cuộn lên cuộn xuống, anh ôm lấy eo cô, đặt gậy th*t của mình vào giữa hai chân cô, cô có thể cảm nhận được độ cứng và độ nóng ấm xuyên qua lớp vải, anh đưa tay chống lên tường, đè lên người cô: "Anh không thèm khát tới mức độ đó, ngoan ngoãn nghe lời, em mà thấy mệt thì anh cõng em sang đó."


Trong ánh mắt Diệp Sơ Thần lộ ra nét mờ mịt, cô cười ngốc nghếch, nhìn chằm chằm bóng lưng hơi cúi xuống của anh, cô nhảy dựng lên, ôm cổ anh rồi không thành thật ɭϊếʍƈ dái tai anh.
Tần Mộ Đông biết cô nhóc có ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ rất cao, vì tò mò về ȶìиɦ ɖu͙ƈ nên luôn tìm mọi cách để thăm dò anh.


Lúc anh bế cô, tay anh xoa xoa đùi cô, cô rõ ràng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cô ôm lấy cổ anh, sờ sờ mặt anh thật thân mật: “Anh hư thật, dám sờ đùi em, em có cảm giác hình như phía dưới đang chảy nước."


Trong biển người chen chúc, đêm tối náo nhiệt ồn ã, cô liên tục nói những lời tục tĩu vào tai anh.
*
Hồ ước nguyện, giếng cổ được bao phủ bởi kính thủy tinh, xung quanh giếng cổ rải rác nhiều đồng xu.


Diệp Sơ Thần lo lắng không có xu, Tần Mộ Đông đưa cho cô một đồng xu, cô ném vào, nó rơi xuống gần giếng cổ, cô bĩu môi tỏ vẻ không vui, chớp chớp mắt, đưa tay lấy đồng xu thứ hai của anh.
Anh nói: “Em muốn ước điều gì?”


Diệp Sơ Thần nói: "Anh phải ném nó thì mới có thể biến điều ước của anh thành hiện thực, em ném giùm em một đồng xu nha ~"
Tần Mộ Đông lấy đồng xu ra, Diệp Sơ Thần nắm lấy cánh tay anh: "Chờ một chút, để em ước một điều."


Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc ném xu vào giếng ước nguyện, đường kính của giếng cổ nhỏ chỉ bằng một cái thùng nhỏ, cô thầm ước nguyện một điều trong lòng, đồng xu vang lên một tiếng khi rơi xuống giếng ước nguyện.


Trên đường trở về, Tần Mộ Đông hỏi Diệp Sơ Thần là cô đã ước điều gì.
Diệp Sơ Thần nói đó là một bí mật.


Mãi cho đến sau này khi Tần Mộ Đông làm báo cáo kết hôn, Diệp Sơ Thần mới nói rằng mong muốn của cô lúc đó là nếu đồng xu rơi vào giếng cổ, cô sẽ được gả cho anh.
Khi đó, cô thật sự không muốn ở bên anh cả đời, chỉ là sau này cô mới muốn ở bên anh mãi mãi.






Truyện liên quan