Chương 41: Nếu muốn sống đàng hoàng thì nhất định phải có chút xanh trên đầu

Trong kỳ nghỉ hè, Diệp Sơ Thần trở lại thành phố A.
Lâm Đông Thăng đi làm thêm công việc lúc nghỉ hè với cô, đứng ở KFC cả ngày cực kỳ vất vả, tối nào cũng chờ cô tan sở và trò chuyện với Tần Mộ Đông.


Lễ tình nhân Trung Quốc đang đến gần, cô ngơ ngác nhìn các hoạt động khác nhau trong trung tâm thương mại, Lâm Đông Thăng trêu cô: “Lại nhớ chồng à?”


Diệp Sơ Thần xấu hổ, cô không nhớ mình đã làm gì vào đêm sinh nhật, nhưng những người tỉnh táo luôn nhắc nhở cô, khi đó cô đã ngốc nghếch biết bao nhiêu.
Cô đánh vào vai cậu ta, trợn mắt: "Cậu đủ chưa vậy, mình đã bảo mình say rồi."


Lâm Đông Thăng cười không nói thêm gì nữa, im lặng một lúc mới nhìn vào mắt cô: “Cậu thích điểm gì ở anh ta?”


Diệp Sơ Thần không nhớ lúc đầu mình đã suy nghĩ như thế nào, có thể là do bạn cùng lớp nói quá nhiều, có thể anh quá quan tâm đến cô, hoặc nhiều khả năng là vì tình cảm nam nữ.
Cô nhấp một ngụm trà sữa, nhẹ nhàng thở dài: "Chắc do trông anh ấy đẹp trai."


Lâm Đông Thăng lại hỏi: “Ông nội của cậu có biết hai người đang yêu nhau không?”
Diệp Sơ Thần lắc đầu, mấy lần cô đều muốn chủ động thừa nhận mối quan hệ này, nhưng mỗi khi cô nhắc đến Tần Mộ Đông dù cố ý hay vô ý, ông nội cô đều sẽ nói rằng ông sẽ giới thiệu bạn gái cho anh.


available on google playdownload on app store


Khoảng cách về tuổi tác và kinh nghiệm sống khiến cô không đủ can đảm để nói ra mối quan hệ của họ, cô chỉ có thể nghe ông nội kể về Tần Mộ Đông xuất chúng như thế nào, sau đó nhắc đến một cô gái nào đó rất xứng đôi với anh.


Trong lòng cô dâng lên nỗi chua xót, cô cụp mắt xuống, ủ rũ nói: “Còn chưa biết.”
Lâm Đông Thăng tức giận nói: "Cậu không nói hay là anh ta không cho cậu nói?"


Diệp Sơ Thần ngẩng đầu nhìn cậu ta, lặng lẽ thở dài, nói với vẻ thờ ơ: "Chẳng có người nào cấm người nào không được nói cả, mới yêu nhau chưa bao lâu, còn chưa tới bước đi gặp người lớn trong nhà."


Sau khi hai người bọn họ quan hệ chưa bao lâu, Diệp Sơ Thần đã từng nhắc đến, chẳng qua khi đó cô nhắc là hai người bọn họ tạm thời giữ bí mật trong giai đoạn này.


Khi đó trong lòng Tần Mộ Đông cảm thấy hơi ấm ức, nhưng bây giờ xem ra người thấy ấm ức chính là cô, Diệp Sơ Thần lấy điện thoại di động ra, có chút bất bình mở WeChat của Tần Mộ Đông, gửi tin nhắn - Nhớ anh rồi.


"Đây không phải là chuyện gặp hay không gặp người lớn trong nhà, Diệp Sơ Thần, cậu với anh ta đã sống với nhau rồi mà vì sao không thể công bố quan hệ của hai người ra bên ngoài?" Lời nói Lâm Đông Thăng có chút gay gắt, Diệp Sơ Thần cau mày, biểu cảm trên gương mặt gần như lạnh nhạt, cô nói với vẻ bình thản: "Đã là thời đại nào rồi, lên giường đã chắc gì sẽ cưới nhau, hơn nữa mình cũng đâu có bị thua thiệt."


Nhận thấy vẻ mặt Lâm Đông Thăng có gì đó không ổn, cô đặt điện thoại xuống, nhìn cậu ta không chớp mắt: “Cậu có nghĩ mình quá cởi mở không?”
Lâm Đông Thăng bĩu môi: "Cậu đang trốn nặng tìm nhẹ, mình đang bàn về quan hệ của hai người."


Diệp Sơ Thần cau mày: “Cậu không cảm thấy nếu như mình không công bố mối quan hệ giữa bọn mình ra ngoài, thì mãi mãi sẽ không có ai biết rằng mình từng có mối quan hệ như vậy, mình sẽ luôn là Diệp Sơ Thần ngoan ngoãn, hiểu chuyện và biết vâng lời trong mắt mọi người, mãi mãi chẳng ai biết được mình từng cúp học đi tìm anh ấy, cũng sẽ chẳng có ai biết mình từng trốn quản lý ký túc xá rồi đi đến nhà anh ấy, và càng chẳng ai biết được mình đã ngủ với anh ấy.”


Lâm Đông Thăng giơ tay đánh vào đầu cô: "Cậu có nhiều lý do nhất, cậu tìm cớ cho chồng cậu phải không?”
Vành tai Diệp Sơ Thần đỏ bừng, đẩy tay cậu ta: "Cậu đang nói lung tung gì vậy, chồng cái gì chứ! Mình đã nói là mình say rồi, tất cả những chuyện xảy ra sau khi đi KTV mình không hề còn ấn tượng."


Chỉ nhớ là bọn họ đã làm trong nhà tắm tới mức rối tinh rối mù, hôm sau thức dậy đầu đau như búa bổ, lưng đau eo nhức.
*
Lúc Lâm Đông Thăng đưa cô về đã là khoảng tám giờ, cô vẫn chưa nhận được tin tức gì từ Tần Mộ Đông, cô ủ rũ đi cạnh Lâm Đông Thăng.


Những người biết Diệp Sơ Thần trong khu nhà nói đùa: "Thần Thần đã dẫn bạn trai về nhà rồi đó à."
Diệp Sơ Thần dừng một chút, muốn giải thích quan hệ giữa cô và Lâm Đông Thăng, lại nghe đối phương nói: "Hôm nay là ngày gì ấy nhỉ? Phi Phi cũng đưa bạn trai về nhà, đúng là song hỷ lâm môn mà."


"Cô của con dẫn bạn trai về nhà ạ?" Diệp Sơ Thần kinh ngạc.


Cô biết cô ruột mình không kết hôn vì cô ấy thích con gái, hơn nữa từ lúc học cấp ba thì đã có đối tượng rồi, hai năm nay bị thúc giục kết hôn rất gấp gáp, cô út dứt khoát không che giấu ông nội nữa, thế nhưng ông nội là người tư tưởng cổ hủ, ông tin rằng phụ nữ dù sao cũng phải kết hôn và sinh con.


Căn bản không hề xem trọng cảm nhận của Diệp Phi, cứ vài ba hôm lại sắp xếp những buổi xem mắt mù quáng.


"Một người đàn ông mặc quân phục, mặc quân phục trên người thực sự rất đứng đắn, ấy, phải rồi, năm ngoái con còn đi cùng với cậu ấy đấy, cô của con quen biết người ta lâu như vậy, chẳng phải đã đến lúc kết hôn sao?"


Diệp Sơ Thần nhanh chóng sàng lọc thông tin, trong đầu cô hiện lên hình dáng của Tần Mộ Đông, đầu ngón tay cô run rẩy gửi tin nhắn cho anh - Anh đang ở đâu?
Tần Mộ Đông nhanh chóng trả lời tin nhắn, anh nói - nhà ông nội em.


Nhìn nội dung trên WeChat, Diệp Sơ Thần cảm thấy khó chịu, cô đợi tin nhắn WeChat cả buổi chiều, lại nhờ người khác nói với cô rằng anh đã trở về thành phố A, anh cùng cô út quay về.
Lượng thông tin lớn đến mức đầu Diệp Sơ Thần ong ong, trong lồng ngực như có một ngọn lửa sắp thiêu rụi cô.


Lâm Đông Thăng liếc nhìn nội dung tin nhắn, nhỏ giọng hỏi: "Tình huống sao đấy?"
Diệp Sơ Thần buộc mình phải bình tĩnh lại, cất điện thoại vào túi, mỉm cười: "Ngạc nhiên chưa ~ Đàn ông lớn tuổi ấy mà, thỉnh thoảng cũng có vài tư tưởng tình cảm này nọ."


Lâm Đông Thăng không vạch trần cô, sau khi đưa cô tới dưới tòa nhà thì lên tiếng: "Đi tìm chồng cậu đi ha."
Diệp Sơ Thần lấy túi đánh cậu ta: "Cậu đủ chưa vậy? phiền ch.ết đi được."
Có tiếng nói chuyện cách đó không xa nhưng cô phớt lờ và tiếp tục đánh cậu ta.


"Thần Thần?" Giọng nói của ông nội khiến cô quay lại, chiếc túi đang cầm trong tay từ từ rơi xuống bên cạnh, sự chú ý của cô không đặt vào ông nội mà tập trung vào người mang bộ quân phục đứng bên cạnh ông.


Tần Mộ Đông đứng bên cạnh ông nội cô, mặc quân phục trang nghiêm, đôi mắt ngước lên, trái cổ nhô ra, khuôn mặt cương ngạnh, ánh nhìn sâu xa, cô lễ phép chào ông nội, nhưng không chào anh.


Năm phút trước, anh lạnh lùng trả lời cô rằng anh đang ở nhà ông nội cô, nghĩ đến sự lạnh lùng và lừa dối của anh, cô tiến lại gần Lâm Đông Thăng.
Bất cứ ai cũng sẽ hiểu lầm hành động của cô, kể cả ông nội: "Đông Thăng cũng ở đây rồi, lên nhà ngồi đi."


Lâm Đông Thăng nhìn động tác nhỏ của Diệp Sơ Thần, dùng giọng cố ý đè nén nói: "Muốn mình chọc giận anh ta giùm cậu à?”


Khuôn mặt Diệp Sơ Thần đầy vẻ “tùy cậu”, Lâm Đông Thăng nghiêm túc chào hỏi đối phương: "Chào chú, chào ông nội, cháu không lên đâu ạ, mọi người cứ trò chuyện, cháu xin phép đi trước."


Lâm Đông Thăng cúi đầu, lại cùng Diệp Sơ Thần nói gì đó, khoảng cách giữa bọn họ không quá gần cũng không quá xa, đối với người ngoài mà nói, đây càng giống một đôi tình nhân đang lưu luyến không rời xa.


Bất quá Diệp Sơ Thần nghe rõ ràng, sắc mặt đỏ bừng, lẩm bẩm nói: "Cậu mau cút xéo đi."
Câu này càng phản ánh sinh động hơn sự tán tỉnh giữa những người yêu nhau.
Nhưng nếu có ai đó biết cậu ta đang nói về điều gì thì họ sẽ không nghĩ vậy.


Lâm Đông Thăng nói: "Nhìn xem, cậu chọc cho chồng cậu tức xanh cả mặt kìa."
Tâm tình Lâm Đông Thăng rất tốt, vừa đi vừa ngâm nga: “Nếu muốn sống đàng hoàng thì nhất định phải có chút xanh trên đầu.”


Diệp Sơ Thần tức giận đuổi theo, lấy túi xách ném vào người cậu ta, ông nội ở phía sau cười nói với Tần Mộ Đông: “Giống như một đứa trẻ chưa lớn, đã bao lớn rồi mà còn nghịch phá điên cuồng như thế kia."






Truyện liên quan