Chương 43: Anh hôn em được không?
Xe dừng ở bên đường, trên đường vắng không một bóng người, Diệp Sơ Thần cởi dây an toàn, nghiêng người qua ôm anh, anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt yêu thương của cô.
Trong lúc anh tháo dây an toàn, anh cúi đầu hôn thật sâu vào đôi môi ấm áp của Diệp Sơ Thần, cô nhắm mắt lại khẽ khàng bật ra tiếng “ưm” đáp lại nụ hôn của anh, lưỡi họ quấn vào nhau, hơi thở của cô dần trở nên nhanh hơn, bầu ngực áp sát cánh tay anh cọ lên cọ xuống.
“Em ra ngoài chơi cả ngày với cậu ta à?"
Diệp Sơ Thần đắm chìm trong nụ hôn sâu, mơ màng nghe thấy lời nói của anh, cô bừng tỉnh đáp trả: "Lúc giữa trưa em mới ra ngoài."
“Anh nhìn thấy em ngồi trên chiếc xe điện của cậu ta." Đôi mắt bình tĩnh của anh không hề biểu lộ cảm xúc phức tạp nào khi giải thích sự thật.
Trên mặt cô hiện lên sự ngạc nhiên, sau đó nói giọng hờn mát: "Quả đúng là anh đã nhìn thấy em mà, anh không gọi em, lại còn đi chung với cô em, ăn mặc nghiêm chỉnh vầy là tính làm con rể của ông nội em đó à?"
Ham muốn trong lòng Tần Mộ Đông thiêu đốt, cái miệng líu lo không ngớt của cô mấp máy đóng mở, anh đột nhiên nắm lấy tay cô, hôn lên môi cô, bắt đầu ʍút̼ mát.
Diệp Sơ Thần giãy giụa một lúc, sau đó thì ngừng hẳn, ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn ngang ngược của anh, một nụ hôn mang ý nghĩa trừng phạt.
Ngón tay của anh nâng gấu váy cô lên, xoa xoa khe hở nơi hang động bí ẩn của cô, giữa hai chân cô đã có chút ẩm ướt do hứng tình.
“Em có nhớ anh không?” anh hỏi.
Diệp Sơ Thần ngã vào trong ngực anh, ngẩng đầu hôn lên cằm anh, bướng bỉnh không chịu thừa nhận mình nhớ anh, khiến toàn thân cô khó chịu.
Anh thọc ngón tay vào rồi lại rút ra, ngón tay dính mật dịch sáng bóng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường hiếm thấy: “Khẩu thị tâm phi.”
Diệp Sơ Thần đỏ mặt, cắn bờ môi đỏ mọng, xấu hổ nhìn anh, cao giọng nói: "Anh đừng tưởng chuyển hướng chú ý như thế sẽ khiến em bớt tức giận, em còn chưa tính sổ anh chuyện anh không trả lời tin nhắn em đó nha."
“Sơ Thần.” Anh thì thầm.
“Sao anh lại gọi em?” Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước.
“Anh muốn "yêu" em.” Giọng nói của anh rất dịu dàng, mê hoặc trái tim nhỏ bé của cô, cô đi nghịch nghịch những ngón tay vẫn đang hành động bừa bãi của anh, xấu hổ vô cùng: “Ai muốn làʍ ȶìиɦ với anh trên xe? Em muốn về nhà.”
“Không phải bây giờ.” Anh kiên nhẫn giải thích: “Ngày mai em có muốn ra ngoài chơi không?”
Cô đau lòng nhìn háng anh đã nhô lên, lòng cô mềm nhũn, cô thì thầm: “Lúc em ra ngoài ông nội không biết, ngày mai cứ nói là em đã về nhà mình rồi là được."
Tần Mộ Đông nhịn không được mà nâng khuôn cằm mềm mượt của cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: "Đến khách sạn hay là đến nhà anh."
Khuôn mặt thanh tú của Diệp Sơ Thần đỏ lên, liếc nhìn Tần Mộ Đông nói: "Anh rút tay anh ra trước đi chứ, làm khó chịu quá trời hà."
Tần Mộ Đông rút ngón tay chà mật dịch lên má cô, cô chán ghét né tránh, anh mỉm cười.
Diệp Sơ Thần tâm tình tốt hơn rất nhiều, cô nheo mắt nhỏ giọng hỏi: "Anh không giải thích chuyện vì sao không trả lời tin nhắn của em à?"
Anh dừng lại khi khởi động xe, nghiêng đầu sang: "Anh không muốn trả lời."
Kiêu ngạo ch.ết tiệt! Lát nữa em kẹp ch.ết anh!
Diệp Sơ Thần thầm nghĩ trong lòng.
Có lẽ cô cũng biết tại sao Tần Mộ Đông không trả lời tin nhắn, đơn giản là vì ông nội cô nói cô đang hẹn hò với Lâm Đông Thăng, lại còn đổ thêm dầu vào lửa, thích khoe mẽ bàn tán mấy chuyện kiểu như này.
Dù trong lòng cô sáng trong như một tấm gương, nhưng cô vẫn hy vọng anh có thể nói ra với cô và chứng minh rằng cô không phải người tự mình đa tình.
Cô tự nhủ: "Ồ, thế sau này em không vui em cũng không trả lời tin nhắn anh, anh có gửi cả trăm tin em chỉ xem chứ không trả lời, em cứ không thích thì không trả lời, vậy có được không?"
Anh đưa tay tới nắm lấy tay cô, lòng bàn tay anh ấm áp, khô khốc và thô ráp, đầu óc cô như bị chập mạch, cô không biết phải nói gì với anh.
*
Nhà họ Tần.
Lúc Tần Mộ Đông trở về, mẹ Tần vẫn đang đợi anh, Diệp Sơ Thần có chút căng thẳng, ngơ ngác đứng bên cạnh anh, nhìn chằm chằm vào đôi dép của mình rồi gọi lớn: "Con chào dì ạ."
Dựa theo vai vế, cô nên gọi một tiếng "bà" mới phải.
Hiển nhiên, mức độ kinh ngạc của đối phương chính là điều nằm trong dự đoán của cô.
Tần Mộ Đông lạnh lùng nói: "Mọi người đi ngủ đi, có chuyện gì thì mai hẵng nói."
Diệp Sơ Thần rõ ràng cảm nhận được sự xuất hiện của cô đã làm tổn hại đến quan hệ gia đình của Tần Mộ Đông, cô siết chặt ngón tay của anh, cố gắng trấn an anh, giọng nói Tần Mộ Đông ôn hòa: "Phòng ngủ của anh ở bên trái, trong phòng có phòng tắm, em vào đó chờ anh."
Trong lúc Diệp Sơ Thần đang băn khoăn không biết phòng ngủ của Tần Mộ Đông ở bên nào thì cánh cửa bên phải mở ra, thiếu niên có mái tóc bồng bềnh vuốt tóc hỏi người trong phòng khách: "Anh, non tơ thế này mà anh cũng "ăn" được luôn ấy ạ?"
Diệp Sơ Thần đột nhiên cảm thấy sau khi mối quan hệ giữa cô và Tần Mộ Đông bị dán nhãn nhiều lần, mọi mũi nhọn đều nhắm vào Tần Mộ Đông, đặc biệt là với thân phận của anh.
Yêu anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy khoảng cách giữa hiện thực và lý tưởng không phải chỉ là một điểm bé tí ti.
Cô thậm chí còn bắt đầu lưỡng lự không biết có nên “trễ nải” anh hay không.
Nhìn thấy sự khó xử trên khuôn mặt của Diệp Sơ Thần, Tần Mộ Đông nắm tay cô đi về phía phòng ngủ, sau khi vào phòng, Diệp Sơ Thần thản nhiên nói: "Có phải người nhà anh cảm thấy em nhỏ tuổi lắm không?" .
Tần Mộ Đông cởi quân phục treo vào tủ, quay đầu nhìn cô nói: “Anh chỉ lớn hơn em mấy tuổi thôi.”
Cô cười khúc khích, ôm cổ anh, ngân nga: “Đàn ông lớn tuổi mới có sức hấp dẫn."
Tần Mộ Đông cúi đầu hôn cô, hai chân cô trở nên yếu ớt, trên người cứ như bị châm lửa.
“Không hề nhỏ chút nào.” Anh xoa xoa ngực cô, nói đầy mập mờ.
*
Diệp Sơ Thần nằm ở trên giường, Tần Mộ Đông mở cửa đi vào, tắm rửa xong lên giường, cảm thấy trên giường lạnh lẽo, cô kêu lên một tiếng ưm.
Tần Mộ Đông ghé sát vào tai cô, hơi nóng xuyên vào lỗ tai cô: “Ngủ rồi à?”
Diệp Sơ Thần run rẩy: "Ngủ rồi."
Bàn tay ấm áp của Tần Mộ Đông vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô, vừa bước vào giường là đã phát hiện cô đang khỏa thân, nhận thức này đủ để khiến ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ của anh dâng trào.
Hơi thở của cô không đều, cô chậm rãi quay đầu lại, anh cúi đầu chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, đôi môi khô khốc của anh trở nên ẩm ướt, cô cảm thấy như cá gặp nước, lưỡi cô không nhịn được mà chui vào trong miệng anh.
Anh dùng hai ngón tay véo đỉnh nhũ hoa của cô, cô phát ra một tiếng rên nhẹ nhàng an ủi, mông cô ép chặt vào ham muốn mãnh liệt của anh, anh mở rộng hai mảnh thịt trai ẩm ướt của cô và liên tục đùa bỡn. Cô run rẩy, càng khao khát nụ hôn của anh hơn, cô không ngừng ʍút̼ mát ɭϊếʍƈ láp hòng lấp đầy khoảng trống trong trái tim mình.
Tần Mộ Đông cảm nhận được sự háo hức của cô, cảm thấy có chút buồn cười, ngón tay anh đưa vào vách thịt ướt át của cô, cô nhẹ nhàng đến gần anh, nằm thẳng trên giường, dang rộng hai chân, hơi thở nóng hổi của cô phả vào má anh, bàn tay còn đang rảnh rang kia của anh nắm lấy một bên đỉnh nhũ hoa của cô, đùa giỡn với bộ ngực đầy đặn và kiêu hãnh của cô.
"Em có muốn không?" Anh nhẹ nhàng hỏi. Những lời thì thầm giữa những người yêu nhau được coi là thuốc kích thích ȶìиɦ ɖu͙ƈ khi quan hệ.
Cô khịt mũi: "Dạ."
Tần Mộ Đông cương cứng khó chịu, anh đè lên người cô, nắm lấy tay cô, cởi chiếc vòng bạc ra.
Diệp Sơ Thần không có thời gian để suy nghĩ tại sao anh lại làm như vậy, vật nam tính to và dài của anh bắt đầu thư giãn trong hang động nóng bỏng của cô.
“A~” Cô ngẩng cổ lên đòi hôn, “Anh, hôn em đi~ hôn em đi~”
Tần Mộ Đông cúi đầu hôn nàng, lực đẩy càng lúc càng tăng, hai mảnh thịt trai trắng hồng được dục vọng to lớn kia lấp đầy trở nên sung huyết đỏ thẫm, anh liên tục đùa bỡn với viên ngọc trai, Diệp SơThần run rẩy đè lên môi, nâng mông mình lên chào đón anh cắm rút, nuốt chửng ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ nóng bỏng của anh.
"A~anh ~"
"Bạch bạch bạch", "Lép nhép lép nhép"
Những âm thanh mờ ám vang lên trong phòng.
Tiếng rên rỉ đè nén của cô kích thích các giác quan của Tần Mộ Đông, anh ôm cô, thúc vào kéo ra thật mạnh, anh rút toàn bộ gậy th*t ra, sau đó dùng sức đưa toàn bộ gậy th*t vào lần nữa, đôi mắt mờ mịt của Diệp Sơ Thần tràn ngập dục vọng, anh trầm giọng rên rỉ, tiếng rên rỉ tràn đầy sự ham muốn.
"Ư... ư~a~anh~ôm em đi~làm ơn, anh hôn em được không?" Tiếng rên rỉ của cô khiến người ta muốn dừng mà không được.