Chương 57: Lập Uy (2)
Không ai thấy rõ chuyện gì xảy ra.
Thời điểm đại hán thống khổ hét lớn té ngã trên mặt đất, người đang đứng xem ở xung quanh, đều yên tĩnh như ch.ết.
Cho đến khi có vài tiếng vỗ tay đột ngột vang lên.
Vu Diệp nhìn theo hướng phát ra âm thanh vỗ tay kia, liền thấy đứng ở phía sau tầng tầng sĩ binh, có hai người đang đứng dưới một cây đại thụ, trong đó nam tử mặc một thân chiến bào màu xám tro chính là người vỗ tay. Thấy hắn nhìn qua, mới chậm rì rì ngừng lại động tác.
“Tướng quân hảo thân thủ!” La Thanh Lăng tán thưởng.
“Quá khen.” Vu Diệp ôm quyền tỏ ý đa tạ, nhợt nhạt cười, thu hồi ánh mắt nhìn trở về phía những sĩ binh vừa mới kịp phản ứng xung quanh, “Kế tiếp là ai?”
Lúc này đại hán ngã trên mặt đất kia mới run rẩy bò lên, có lẽ là cảm thấy đã đánh mất hết thể diện, bước mạnh quay trở vào đám người không đi ra nữa.
“Ta đến lĩnh giáo Vương gia!” Lại một tiếng nói to rõ vang lên, Vu Diệp quay đầu nhìn lại phía bên phải, liền nhìn thấy một thiếu niên trẻ tuổi hướng hắn đi tới, trong tay cầm một cây đao đầu hổ, dưới ánh mặt trời dị thường chói mắt.
“Thỉnh.” Vu Diệp mỉm cười, bọn sĩ binh thấy người vừa bước ra liền xôn xao cùng hoan hô còn lớn hơn ban nãy, có thể chứng minh thiếu niên này chắc chắn có chỗ hơn người.
Thế nhưng… Mặc dù có chỗ hơn người, nhưng chống lại Vu Diệp, thì kết cục cũng sẽ không thay đổi.
Chỉ một chiêu, thiếu niên đã thua cuộc.
Vu Diệp ôn hòa cười, một thân áo trắng không dính nửa phần bụi bặm, một trận gió mát thổi qua, tay áo tung bay, phiêu phiêu tựa như thần tiên. Trong mắt sĩ binh xung quanh, đánh giá yếu đuối dành cho Vu Diệp ban đầu, đã biến thành ‘hóa ra cũng có chút năng lực’.
Bên này, La Thanh Lăng bày ra bộ dáng tất cả đều nằm trong dự kiến, bĩu môi, thở dài với Quyền Tự Hiệu bên cạnh: “Bảo ngươi đừng quá lao tâm khổ trí… hiện tại đã thấy rõ chưa? Người trong lòng của ngươi không phải dễ khi dễ như vậy…”
Mà người bên cạnh hắn lại vẫn còn bị cuốn theo một màn trước mắt không thể hoàn hồn. Tiểu nam hài hai khóc nhè trong trí nhớ kia… hiện tại đã… trưởng thành như thế, đại khái là… không bao giờ… còn cần hắn đi theo bảo hộ nữa… trong lòng hiện lên một tia buồn bả, bên tai, tiếng nói quen thuộc đột nhiên tăng cao âm lượng.
“Ôi chao! Mau hoàn hồn! Mau nhìn bên kia!” La Thanh Lăng hưng phấn chỉ vào trong vòng tròn.
Quyền Tự Hiệu ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy giữa một trận bụi đất tung bay, Vu Diệp nhẹ phóng lên cao, nhẹ nhàng giẫm lên thanh trường kích đang đâm tới, tạm dừng trong chớp mắt, hắn lại nhoẻn miệng cười, ngay sau đó, đột nhiên thân hình xoay chuyển, hai người đang công kích kia chỉ cảm thấy gió lạnh từng trận, khi kịp phản ứng, phần đuôi trường kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ kia đã vững vàng chỉ hướng cổ họng bọn họ.
Mà cả người Vu Diệp, như cũ vẫn chưa hề rời khỏi vòng tròn ba thước dưới chân.
Từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, số lượng sĩ binh tiến lên khiêu chiến Vu Diệp đã không còn có thể đếm được…
Đều là những người nổi trội trong quân doanh, nhưng chưa tới ba chiêu đều đã thua cuộc dưới tay người nọ… Võ nghệ sâu không lường được như vậy, làm sao có thể tính là ‘cũng rất có một phen tâm đắc’ như hắn nói lúc đầu? Nghĩ đến đây, mọi người đều cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, sau khi có năm người đồng loạt tiến lên vây công lại tiếp tục bại trận dưới ba chiêu, kế tiếp không còn một ai dám tiến lên.
Mà ánh mắt cùng suy nghĩ khinh thường lúc ban đầu… Sớm đã biến mất lên chín tầng mây.
Vu Diệp phủi phủi bụi trên áo, sau đó ngẩng đầu tùy ý quét mắt nhìn toàn bộ sĩ binh vài lần.
Gương mặt khác nhau, nhưng giống nhau ở một điểm, chính là biểu tình hoàn toàn thuyết phục cùng vài tia e ngại.
Từ xưa đến nay, ở quân đội, một nơi yêu thích vũ lực như vậy, hành động thực tế cùng tận mắt chứng kiến, luôn luôn dễ khiến người ta tin phục hơn nhiều so với dùng lời lẽ thuyết phục. Cho dù trước mắt Vu Diệp không có công trạng gì, chỉ dựa vào võ nghệ sâu không lường được hôm nay, cũng đã đủ để đổi lấy vài phần kính trọng của các sĩ binh yêu thích vũ lực ở đây.
“Đa tạ.” Lời khách sáo một lần nữa theo miệng hắn nói ra, nghe vào trong tai bọn sĩ binh, đã hoàn toàn bất đồng với trước đó.
Rõ ràng là hắn thủ hạ lưu tình… Muốn người ta xem nhẹ, cũng vô pháp.
Nhóm sĩ binh thua cuộc bị đánh ngã trên mặt đất, vài người bò dậy, nhưng đại đa số đều là bất lực nằm trên mặt đất buồn rầu rên rỉ.
“Đã ba mươi bốn người… Xem ra, đã không còn ai muốn tiếp tục chơi trò chơi này.” Vu Diệp cười nói, đi ra khỏi vòng tròn chính mình vẽ vừa rồi, “Trò chơi đã kết thúc, đã đến lúc chúng ta nên thực hiện giao kèo.”
Vừa nghe tới lời này, mấy người trên mặt đất bất an nhìn nhau, ở trước mặt toàn quân đánh mất mặt mũi không nói, kết quả còn tiền mất tật mang, tuy nói là đã sớm có chuẩn bị, nhưng bất kể thế nào, giờ phút này nghe Vu Diệp nhắc tới, đều có chút uể oải cùng buồn bực.
“Đinh Vân!” Vu Diệp giương giọng hô lớn.
“Vâng, Tướng quân!” Nam tử đứng một bên cất bước tiến lên, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu ôm quyền.
“Ghi lại tên ba mươi bốn người này, trên biên chế, ghi chú lương tháng tiếp theo tăng gấp đôi!”
“Mạt tướng tuân mệnh.” Đinh Vân cao giọng đáp, sau đó đứng dậy, chỉ huy thuộc hạ dưới tay mang ba mươi bốn người kia đi ghi danh.
“… Vương, Vương gia… Này…” Ba mươi bốn người lúc này còn tưởng mình nghe lầm, không dám tin nhìn về phía Vu Diệp.
“Tuy nói quân tử một lời nói ra tứ mã nan truy [4 ngựa đuổi không kịp], nhưng ta cho tới bây giờ đều không phải là quân tử.” Vu Diệp giảo hoạt nháy mắt mấy cái, “Một tháng lương gấp đôi này, là phần thưởng cho dũng khí dám đứng ra hôm nay của các ngươi, tự tin vào chính mình… Ở trong mắt ta, bất luận thắng hay thua, chỉ cần dám đứng ra, đều xứng đáng là hảo hán!”
Lời nói của hắn tràn đầy khí phách, to rõ vang xa, ngay cả những sĩ binh đứng ở xa xa phía sau, đều có thể nghe được.
“… Tướng quân!”
Mấy chục hán tử bị câu nói này của hắn làm cho cảm xúc cuồn cuộn, trong lòng dâng lên vô hạn cảm động cùng kiêu ngạo, hốc mắt nhìn Vu Diệp không biết từ khi nào cũng hơi hơi đỏ lên. Mà cách xưng hô kìm lòng không được gọi ra miệng kia, đã mạnh mẽ chứng minh một thay đổi lớn.
Thay đổi vẫn chưa tới cuối cùng. Trò chơi ở thao trường này, chỉ là bước khởi đầu.
Đêm đó, Vu Diệp liền cho gọi mười lăm quan tướng trong Thượng Tứ Quân tới phủ thống lĩnh. Hắn lấy ra một quyển sách, bảo Nam Khiếu Hoàn nhất nhất đưa mọi người xem.
“Nội dung trong quyển sách này, chính là kế hoạch huấn luyện ta và quân sư cùng thương lượng định ra. Từ đầu tháng tới cuối tháng, mỗi một ngày đều có nhiệm vụ huấn luyện riêng.” Vu Diệp theo sau bàn đi ra, đi tới trước mặt mọi người, nghiêm mặt nói.
“Các ngươi ngày mai bắt đầu, liền thực hiện theo kế hoạch huấn luyện này, không được chậm trễ!”
“Tuân lệnh, tướng quân.” Mười lăm người đồng loạt cung kính đáp lời.
“Còn có…” Vu Diệp hơi hơi nheo mi mắt, nhìn mấy người bọn họ, thoáng suy nghĩ một chút, liền tiếp tục nói, “Sĩ binh trong tứ quân, từ ngày mai bắt đầu, dùng thời gian một ngày, một lần nữa hủy bỏ hết biên chế [bản phân công công việc].”
“Hủy bỏ?” Quyền Tự Hiệu ngạc nhiên, quay đầu nhìn quan tướng bên cạnh, đều thấy được vẻ hoang mang cùng khiếp sợ trong mắt nhau.
Vu Diệp liếc mắt nhìn hắn một cái, bất nộ tự uy [không tỏ vẻ tức giận nhưng vẫn toát ra uy nghiêm], Quyền Tự Hiệu biết mình quá phận, lập tức hơi cúi đầu, thu liễm cảm xúc, không tùy ý mở miệng nữa.
“Từ ngày các ngươi được lựa chọn ra, các ngươi đã không còn là người của Thượng Tứ Quân.” Vu Diệp thản nhiên nói, “Cũng không còn thuộc biên chế của Thiên Vũ, Phủng Nhật, Long Vệ, Thần Vệ… Ta muốn các ngươi nhớ kỹ, từ nay về sau, các ngươi chính là Thiểm Kỵ!”
Phòng trong nhất thời im lặng, tất cả mọi người đều đang ở trong lòng cân nhắc những lời này.
“Tướng quân, vậy… về biên chế mới, ngài đã có chủ ý?” Sau một lát, một gã Chỉ huy sứ trong Phủng Nhật quân rốt cục nhịn không được, châm chước mở miệng hỏi.
Vu Diệp chỉ cười không nói, thong thả bước vài bước quay về ghế bành phía sau bàn ngồi xuống, sau một lúc, mới chậm rãi mở miệng: “Chúng ta lần này đi diệt địch… Lựa chọn chính là khinh kỵ binh, điều cần chú trọng nhất, đương nhiên là tính cơ động của quân đội.”
“Đầu tiên cần phải thay đổi quân phục thành những chất liệu nhẹ nhàng gọn gàng nhất, như vậy sẽ thuận tiện cho cả những huấn luyện kế tiếp.”
“Mà ba nghìn người trong Thiểm Kỵ, bước đầu chia thành ba phân đội, ấn theo sở trường của từng người mà xếp vào thương kỵ binh, cung mã kỵ binh và đao kỵ binh. Mỗi đội bố trí một Chỉ huy sứ, một Ngu hầu. Mỗi phân đội tiếp tục chia thành bốn tiểu đội, các tiểu đội bố trí một tiểu đội trưởng, một phó tiểu đội trưởng…”
Hắn dùng vài ba câu liền đem những điểm cần chú trọng với Thiểm Kỵ nói rõ, lại đại khái chỉ ra phương pháp lập biên chế mới. Vu Diệp chậm rãi mà nói, thao thao bất tuyệt, ánh sáng trong đôi con ngươi đen tựa như sao trên trời, mạt ý cười như có như không nơi khóe miệng kia cho thấy rõ sự bình tĩnh cùng nhàn nhã, khiến cho những người trong phòng nhìn đến thất thần.
Mà số người thất thần này, không hề có ngoại lệ, ngay cả Nam Khiếu Hoàn luôn lẳng lặng tùy thị ở bên cạnh Vu Diệp cũng sa vào.
Ngắn ngủn nửa ngày, người này liền dễ dàng hóa giải những nguyên nhân gây bất an trong lòng sĩ binh… Hiện tại nghe những lời hắn nói, đối với tình huống trong Thượng Tứ Quân của Dận Quốc là rất tinh tường, hoàn toàn không giống như những con cháu hoàng thất quý tộc bình thường… Trong lòng không khỏi có chút chờ mong với những hành động kế tiếp của người nọ…
Nam Khiếu Hoàn hơi hơi hạ mí mắt, đi ra phía trước, cung kính thay Vu Diệp rót đầy trà.
Nước trà theo ấm trà ồ ồ chảy ra, tiếng nước chảy rất nhỏ khẽ vang vào trong tai mười mấy người.
“Tướng quân anh minh! Biên chế như thế… Xác thực tốt hơn so với việc giữ nguyên biên chế Thượng Tứ Quân.” Một trung niên hán tử dẫn đầu bày tỏ suy nghĩ.
Tiếp theo, mọi người đều bày tỏ thái độ của mình đối với chuyện này, hơn phân nửa đều là đồng ý, một số nhỏ có ý kiến phản đối, nhưng cũng là bình thản nói ra quan điểm của mình, nêu rõ lý do.
…
Xử lý xong hơn phân nửa sự tình, lại bảo những người đó lui xuống, Vu Diệp xoay người quay về viện, tẩy rửa đơn giản một chút, liền mệt mỏi ngã lên giường, thở phào một hơi thật dài.
Khởi đầu khá tốt… Mặc dù không biết một tháng sau sẽ như thế nào, nhưng trước mắt xem ra, cũng không còn quá nhiều sự tình cần quan tâm…
Nhìn đỉnh giường, Vu Diệp nhắm mắt, đồng thời thả lỏng đầu óc.
Nam Khiếu Hoàn hầu hạ hắn cởi hài miệt, thu thập sạch sẽ mọi thứ trong phòng, gọi người đem dục dũng ra ngoài, sau đó liền bước thật khẽ đi đến bên giường, nhẹ giọng hỏi: “Chủ thượng ngài có muốn tắt đèn?”
Vu Diệp nghe được thanh âm quen thuộc, nhưng không lên tiếng đáp lại, vẫn duy trì tư thế che mặt nằm úp sấp trên giường, không nhúc nhích.
Nam Khiếu Hoàn nghe hô hấp biết hắn vẫn chưa ngủ, nhưng người nọ không chịu đáp lời y, y cũng vô pháp, chỉ có thể lại thấp giọng lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Nam âm trầm thấp từ tính nhẹ nhàng lọt vào tai, ngoài ý muốn gợi lên một màn náo loạn đêm qua. Hắn vốn cho rằng trải qua hơn nửa đêm bản thân đã hoàn toàn buông bỏ, không nghĩ tới… Kết quả vẫn là không thể tiêu tan.
Xưa nay cách hắn đối đãi với tình nhân, luôn là ôn nhu. Không lớn tiếng quát hỏi, cũng sẽ không cường ngạnh dây dưa, cho dù vô tình bắt gặp tình nhân đi với người khác hay có những hành động thân mật với người khác, hắn cũng chỉ là ảm đạm cười, sau đó liền ném ra sau đầu.
Nếu thích một người, thì phải tin tưởng người đó. Những lúc như thế, hắn thường không suy nghĩ quá nhiều để dẫn đến ghen tuông vớ vấn. Nếu đối phương đã không muốn chính miệng nói ra, hắn cho dù biết rõ hết thảy, cũng sẽ làm bộ như không biết.
Chỉ cần nơi trái tim vẫn còn tin tưởng…
Thế nhưng chuyện của Nam Khiếu Hoàn lần này, bao nhiêu kinh nghiệm trong quá khứ của hắn, đều không thể sử dụng.
Đầu tiên, y chỉ là thuộc hạ của hắn, bất quá bởi vì thứ độc dược cổ quái kia, cùng với lòng trung tâm hết sức chân thành của y, y và hắn mới phát sinh quan hệ. Bọn họ hoàn toàn không phải là quan hệ tình nhân…
Giữa y và hắn cũng không có hẹn ước, căn bản không cần có trách nhiệm với đối phương. Hắn hiểu được điểm ấy… Nhưng không hiểu sao… dù biết rất rõ người nọ chỉ là vì chức trách, nhưng hình ảnh y cùng hai vũ cơ kia ôm ấp thủy chung vẫn không thể xóa ra khỏi suy nghĩ…
Mà… Luồng cảm giác không thoải mái này, cũng vẫn mãi không chịu biến mất…
Ban ngày còn có thể bởi vì sự việc trong quân doanh, đem lực chú ý dời đi. Đến buổi tối hai người ở cùng một chỗ, nhìn đến người nọ, nghe được thanh âm của người nọ, một màn đêm qua liền không khống chế được tái hiện ra trong đầu…
Trong lòng, cũng vô thức dâng lên tình tự phức tạp không thể giải thích.
Thở dài, Vu Diệp cân nhắc, nghiêng thân qua, mở ra hai mắt nhìn hướng Nam Khiếu Hoàn.
“Khiếu Hoàn.”
“Chủ thượng?” Nam Khiếu Hoàn tiến thêm một bước, chờ mệnh lệnh của Vu Diệp.
“Ngươi… Đã từng ôm nữ nhân chưa…?”
Một câu không đầu không đuôi, cũng không giống như trêu đùa, ngược lại còn hàm chứa vài phần nghiêm túc.
Nam Khiếu Hoàn ở trong lòng cảm thấy cổ quái, đoán không ra chủ ý của Vu Diệp, chỉ có thể theo tình hình thực tế đáp: “Chưa từng.”
“Chưa?” Lần này đến phiên Vu Diệp kinh ngạc.
Nếu nói là do thời gian trước kia còn thụ huấn ở Quán Thiên Các, bởi vì nhiệm vụ huấn luyện, người trước mắt này không được thân cận nữ tử, vậy… Suốt ba năm sau khi trở thành Các chủ Quán Thiên Các, cho dù tính tình y có chút lãnh đạm, nhưng bằng vào thân phận của y, mặc kệ bề ngoài y có lạnh như băng, chắc chắn cũng có không ít nữ tử chủ động tự đem mình dâng lên tới cửa, thậm chí không là con số ít…
Ở trong đầu suy nghĩ một vòng, Vu Diệp cuối cùng cho ra được một nguyên nhân, chỉ có thể là người này trời sinh tính tình lãnh đạm với chuyện tình cảm.
“Thế… Đã từng thích nữ tử nào chưa?” Chẳng biết tại sao, Vu Diệp nghe xong câu trả lời của y, trong lòng lại rất nhanh xẹt qua tia vui sướng. Ý cười dâng tràn trong lòng, không kịp suy nghĩ, câu hỏi như vậy đã bật thốt ra khỏi miệng.
Tim Nam Khiếu Hoàn thoáng đập mạnh một chút, sau một lúc lâu mới rủ xuống mi mắt, thấp giọng đáp: “Đã từng.”
Đã từng… Đã từng…
Chỉ hai chữ, lại dễ dàng đem vài tia vui sướng vừa mới hiện hữu kia tán sạch. Thay vào đó, là nhàn nhạt chua sót… Đồng thời, không thể ngăn lại đầu óc bắt đầu suy tư.
Đã từng… Có nghĩa là, y cũng không phải lãnh đạm với chuyện tình cảm, vậy… Đã từng có… Nhưng hiện tại đã mất đi sao…
Không kiên nhẫn lật người nghiêng vào trong, Vu Diệp thở dài một hơi, cuối cùng lên tiếng, ý bảo Nam Khiếu Hoàn lui ra.
Đèn bị thổi tắt, phòng trong lâm vào một mảnh hắc ám. Tiếng côn trùng kêu vang ngoài cửa sổ, dung nhập vào âm thanh hô hấp trong phòng, khiến cho người ta tâm phiền ý loạn.
…
Công tác sửa đổi biên chế tiến hành rất nhanh, quan tướng của các đại đội cũng đều được đề cử ra từ binh lính, kế hoạch huấn luyện mới một khi thực thi, những lời lẽ nghị luận linh tinh thời điểm ban đầu cũng bởi vì hiệu suất huấn luyện chặt chẽ mà lặng lẽ biến mất. Mọi người tâm phục khẩu phục, toàn quân trên dưới, đều chuyên tâm huấn luyện mỗi ngày.
Kế hoạch huấn luyện mới này yêu cầu thể lực rất nhiều, mỗi ngày kỵ binh của Thiểm Kỵ đều phải hoàn thành bài huấn luyện thể lực theo đúng quy định. Bài huấn luyện thể lực này đại khái chính là luôn sử dụng binh khí loại nặng luyện lực tay, nhảy rào luyện sức bền, vác bao cát luyện sức đôi chân,…
Sĩ binh trong ngày thường luôn mặc áo giáp nặng, lưng đeo vật nặng, đem hết toàn lực huấn luyện, như thế đến khi lên chiến trường, sẽ cảm thấy thân nhẹ như chim yến, tiến lui nhanh chóng, phát huy được đối ta sở trường của kỵ binh.
Mà Vu Diệp, cuộc sống mỗi ngày cũng thập phần quy luật.
Hắn làm việc và nghỉ ngơi cùng với sĩ binh, sĩ binh ở trên thao trường mồ hôi như mưa, hắn ở một bên cũng làm chút huấn luyện thể năng cơ bản, sau đó sẽ luyện tập trường thương.
Sở trường của Mộ Hàn Trọng thiên về sử dụng kiếm, nhưng trên chiến trường, kiếm không là một sự lựa chọn tốt, cho nên Vu Diệp tuyển chọn một cây ngân thương, chiếu theo thương phổ [sách dạy sử dụng thương] của Quyền Bình Sinh, tu tập thương pháp, còn có Nam Khiếu Hoàn tùy thị bên cạnh người.
Ngày hôm đó, ba đại đội đang ở trong thao trường tiến hành huấn luyện trận pháp, Vu Diệp ở một bên luyện tập trường thương, cảm thấy một chiêu thức mới đã tập khá thông thạo, liền phi thân lên ngựa, phóng ngựa cùng Nam Khiếu Hoàn dùng thương giao đấu.
Vu Diệp thúc ngựa múa thương, công kích thẳng về phía Nam Khiếu Hoàn, Nam Khiếu Hoàn giơ thương tới đón. Hai người trong nhất thời chẳng phân biệt được cao thấp.
Tỷ thí được một lúc thì kết thúc, Vu Diệp điều khiển ngựa trở lại, bình phục hô hấp, nhìn hắc y nam tử ở đối diện, khỏe môi nhạt mỉm cười, thật tâm khen: “Khiếu Hoàn, ngươi tiến bộ rất nhanh. Không bao lâu nữa, chắc chắn không chỉ có đao kiếm, thương pháp này, cũng sẽ trở thành một trong những tuyệt kỷ của ngươi.”
Trước kia, người trước mắt này đối với thương pháp vẫn chưa hiểu rõ hết, hiện tại bất quá chỉ qua hơn nửa tháng, liền có tiến bộ rất xa.
“Tạ ơn chủ thượng khen ngợi.” Nam Khiếu Hoàn ôm quyền cúi đầu đáp.
Vu Diệp không nói, chỉ nhướng mày, ý bảo hai người tiếp tục.
Lần này Nam Khiếu Hoàn thay đổi tác phong từ thủ sang công, hư chiêu thật nhiều, nhiều lần Vu Diệp thiếu chút nữa đã phải nhận thua.
Lại một lần linh hoạt tránh được một đường thương công kích hung hiểm, hai người chia ra hai phía. Vu Diệp ghìm ngựa, đè lại ngân thương, giương cung cài mũi tên vào, lập tức bắn thẳng người đối diện.
Nam Khiếu Hoàn vội vàng thúc ngựa, dùng trường thương đỡ mũi tên kia, sau đó ngẩng đầu nhìn lại Vu Diệp. Ánh mắt của y sáng quắc, trong con ngươi đen hàm chứa chút buồn bực khó có thể phát hiện.
… Rõ ràng đâu có tỷ thí thuật bắn cung, một mũi tên này, là ý gì?
Vu Diệp điều khiển ngựa đi tới trước người y, trong mắt hàm chứa trêu đùa: “Thời khắc mấu chốt, cũng có thể không từ thủ đoạn a!”
Dứt lời, nhẹ nhảy xuống ngựa, đi đến một bên, cầm lấy túi nước đã có người sớm chuẩn bị tốt, xoay người đưa ra phía sau: “Đây là nước ô mai ta bảo phòng bếp nấu, uống nhiều một chút, giảm nhiệt.”
Nam Khiếu Hoàn hơi giật mình tiếp nhận, theo bản năng hướng Vu Diệp nhìn lại. Chỉ thấy người kia đã tiến đến cái bàn gần đó, tùy ý ngồi xuống, trong tay cầm một túi nước khác, ngửa đầu uống từng ngụm.
Yên lặng không nói, Nam Khiếu Hoàn mở ra nắp túi, chỉ nhấp một ngụm nhỏ, liền đóng nắp lại, thả trở về.
Thời điểm chạng vạng, lượng nước ô mai phòng bếp đưa tới sau đó hơn phân nửa đều vào trong bụng Mộ Vân Tiêu.
Tuy rằng trước khi đi hoàng đế nói Mộ Vân Tiêu và Vu Diệp hai người sẽ cùng nhau luyện binh, nhưng vì biết tính tình lười biếng của sư phụ nhà mình, nên Vu Diệp không dám ôm nhiều hy vọng.
Vì vậy, khi nhìn thấy thân ảnh nguyệt sắc quen thuộc xuất hiện ở đại sảnh, Vu Diệp vẫn không khỏi có chút lắp bắp kinh hãi.
Lại uống xong một chén nước ô mai, Mộ Vân Tiêu thỏa mãn thở ra một hơi, vẫy tay gọi hạ nhân hầu hạ bên cạnh, người nọ lập tức bước lên phía trước.
“Lấy thêm mấy bát. An Vô, ngươi cũng ngồi xuống đi, đứng làm cho người ta nhìn phiền mắt.”
Vu Diệp mỉm cười, lẳng lặng nhìn An Vô bất đắc dĩ ngồi xuống ghế, ngẫm nghĩ một chút liền mở miệng: “Sư phụ sao lại đến đây?”
“… A? Ta không thể đến sao?” Mộ Vân Tiêu bất mãn nhíu mày, tiếp nhận nước ô mai hạ nhân đưa lên, một hơi uống ngay, thì thào cảm thán: “Hôm nay thật sự là nóng sắp ch.ết người…”
“Ta cũng không nghĩ sư phụ ngươi hiện tại là đang nhớ tới thân phận quân sư của mình.” Vu Diệp trêu tức cười nói.
“Thiết! Ngươi cho rằng ta nghĩ đến?” Mộ Vân Tiêu tà trừng hắn liếc mắt một cái, “Đã sắp tới mười lăm tháng tám, hoàng huynh muốn cùng ngươi tụ họp, ta khổ cực ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, ngươi không cảm kích thì thôi, còn nói bóng gió cái gì!” Dứt lời, liếc mắt hắn một cái, không cần nhiều lời nữa, vung tay áo, lôi kéo An Vô đứng dậy, hướng hậu viện lập tức rời đi.
Vu Diệp ngồi ở tại chỗ, nghe Mộ Vân Tiêu sai bảo hạ nhân nấu nước lấy quần áo, không khỏi cười ra tiếng.
Nguyên lai, đã đến mười lăm tháng tám rồi sao…