Quyển 1 - Chương 10: Háo sắc

Tửu bất túy nhân, nhân tự túy, sắc bất mê nhân, nhân tự mê (1). Say qua mới biết rượu nồng, có yêu mới biết tình thâm.


Mộ Ti Vũ không biết rõ cha đang làm cái gì, chỉ là cảm thấy cả người bị mất khí lực, bất giác nóng lên, nó mở to hai mắt muốn nhìn rõ bộ dạng của cha, rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng lại mơ mơ hồ hồ không thể thấy rõ.
"Đừng — ân —"


Một tia rên rỉ mị hoặc tràn ra khỏi cái miệng nhỏ nhắn, thanh âm này làm ánh mắt Mộ Tịch Thịnh càng thêm ám trầm, ȶìиɦ ɖu͙ƈ trong mắt càng đậm, không chút do dự cạy mở đôi môi, càng phát ra cường liệt công thành chiếm đất, tất cả hương vị ngọt ngào này đều thuộc về hắn.


Ý thức của Mộ Ti Vũ dần dần không rõ, đầu lưỡi của cha luồn vào trong miệng nó, hai cái lưỡi dây dưa, môi có chút tê dại, mà ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Nó muốn cha buông tha cho nó, chính là cái miệng nhỏ nhắn bị chặn lại, ngoại trừ tiếng rên rỉ căn bản không thể phát ra thanh âm nào khác. Nhưng chỉ vừa nghĩ đến cha buông tha mình, nó lại có chút chán ghét, bởi vì nó phát hiện nó cư nhiên lại thích loại cảm giác kì quái này.


Mắt thấy khuôn mặt của Mộ Ti Vũ đã nghẹn đến đỏ bừng, Mộ Tịch Thịnh mới lưu luyến buông ra đôi môi ngọt ngào như mật hoa kia, một tia ngân tuyến theo khóe môi hai người chầm chậm kéo ra.
"Đồ ngốc, hô hấp a!"


Hắn sủng nịch sờ sờ khuôn mặt Mộ Ti Vũ, trong lúc Mộ Ti Vũ từng ngụm từng ngụm thở dốc, ôm nó đi ra khỏi dục trì. Mộ Ti Vũ lúc này đầu óc hỗn loạn, tùy ý Mộ Tịch Thịnh đem nó phóng tới trên chiếc giường mềm mại.


available on google playdownload on app store


Không đợi Mộ Ti Vũ kịp phản ứng, thân hình cao lớn của Mộ Tịch Thịnh không hề báo trước cứ như vậy đè ép xuống, da thịt cùng da thịt không hề có chút trở ngại chạm nhau, làm Mộ Ti Vũ bất giác kêu lên, "A —"


Một đôi bàn tay dày rộng bắt đầu không an phận ở trên người nó di động, sờ soạng khắp mọi ngõ ngách trên thân thể Mộ Ti Vũ. Mộ Ti Vũ cảm giác mình sắp bốc cháy lên rồi, theo từng dao động của bàn tay to lớn, thân thể nó không tự giác run rẩy, toàn thân tê dại, cảm giác một loại sợ hãi xa lạ.


Chính là Mộ Tịch Thịnh cũng không có như vậy đã bỏ qua cho nó, đôi môi ẩm ướt rất nhanh hôn lên cần cổ của nó, ʍút̼ vào ɭϊếʍƈ lộng, lưu lại một hồng ngân ɖâʍ mỹ. Mộ Tịch Thịnh theo cần cổ tuyết trắng của Mộ Ti Vũ, trượt tới vành tai đỏ rực, ngậm lấy, đầu lưỡi tinh tế ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, giống như đang thưởng thức mĩ vị.


"A —— đừng —— không cần —— cha ——"
Thanh âm của Mộ Ti Vũ bắt đầu vụn vỡ, nói không được một câu hoàn chỉnh, cảm giác đầu lưỡi của Mộ Tịch Thịnh luồn vào trong lỗ tai khẽ đâm chọc, cảm thấy cả người sắp bay lên.
"Bé con, thân thể của ngươi không có nói như vậy a!"


Mộ Tịch Thịnh bật cười ra tiếng, càng có hứng thú đùa bỡn tiểu bảo bối khả ái trong lòng. Một tay yêu thương vuốt ve lưng Mộ Ti Vũ, nhất là chỗ vết bớt Thiên Luân, tay kia không chút khách khí nắm lấy một viên thù du trên lồng ngực tuyết trắng, nhẹ nhàng mân mê, chỉ trong chốc lát, viên thù du nho nhỏ chuyển màu đỏ tươi cứng lại, đứng thẳng lên, Mộ Ti Vũ bất giác ưỡn ngực, kỳ vọng đạt được càng nhiều ma sát.


"Cha —— cha —— ta muốn ——"
Mộ Ti Vũ nhãn thần bắt đầu mê li, nó thật muốn, nhưng lại không biết mình muốn cái gì, chỉ có thể bất lực gọi cha, nó biết, cha sẽ cho nó càng nhiều vui sướng.
"Thực sự là mẫn cảm a! Bảo bối, cha lập tức cho ngươi ——"


Hô hấp của Mộ Tịch Thịnh cũng trần nặng hơn, hắn cúi đầu ngậm khỏa thù du bên kia, nhẹ nhàng cắn, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ một vòng lên quầng ɖú ửng đỏ, cảm giác hơi đau đớn làm Mộ Ti Vũ kêu ra tiếng.


Một bàn tay to lớn khác từ sau lưng đi tới bờ mông rất tròn vuốt ve, sau đó lại theo bắp đùi tuyết trắng đi tới chỗ giữa hai chân Mộ Ti Vũ, cầm lấy đồ vật tinh xảo kia.
"Cha —"
Chưa từng nghĩ tới cha sẽ chạm vào chỗ kia, Mộ Ti Vũ xấu hổ đỏ mặt, thân thể có chút cứng ngắc.


"Bảo bối, thư giãn, đem mình giao cho cha, cha sẽ cho ngươi vui sướng!"
Mộ Tịch Thịnh miệng thì an ủi bảo bối, tay cũng không nhàn rỗi, đã bắt đầu nhẹ nhàng trên dưới bộ lộng, phân thân nho nhỏ tinh xảo chậm rãi ngẩng đầu, thậm chí trên đỉnh còn tiết ra dịch thể trong suốt.


"Cha — thật là khó chịu, Ti Vũ muốn tiểu… tiểu!"


Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng rất thoải mái, vì cái gì lại muốn đi tiểu? Mộ Ti Vũ trở nên cực độ bất an. Nhưng điều nó không nghĩ tới chính là Mộ Tịch Thịnh cư nhiên đem phân thân nhỏ nhắn đó một ngụm ngậm vào miệng, tinh tế nhâm nhi thưởng thức.


"Không nên — Cha — Ti Vũ sợ hãi! Ô ô — Cha ——"
Mộ Ti Vũ cuối cùng cũng khóc lên, vì sao lại như vậy? Cha cư nhiên ăn nơi đó của nó, thật bẩn, nó không muốn. Chính là Mộ Tịch Thịnh căn bản không có ý tứ buông ra, phun ra nuốt vào càng nhanh, đầu lưỡi còn thỉnh thoảng xẹt qua hai tiểu cầu bên dưới.


"A——"
Trước mắt lóe lên một trận bạch quang, Mộ Ti Vũ hét rầm lên, cuối cùng bắn ra.


Dư vị sau cao trào làm nó cả người có chút dại ra. Mộ Tịch Thịnh nhìn bảo bối khóc đến lê hoa đái vũ, khóe miệng còn vương một tia bạch dịch ɖâʍ mỹ, hắn chậm rãi vươn đầu lưỡi, đem mật dịch của bảo bối không một chút lãng phí, tất cả đều ɭϊếʍƈ vào miệng, nuốt xuống.


Mộ Tịch Thịnh đã không nhịn nổi, hạ thân đỏ lên, hắn một tay đem Mộ Ti Vũ lật lại, mật huyệt phấn hồng giữa hai cánh mông trắng nõn làm hắn thèm nhỏ dãi, thế nhưng hắn còn không có ý định cứ thế ăn tươi bảo bối, bảo bối còn quá nhỏ, căn bản thừa nhận không nổi. Hắn không thể làm gì khác hơn là ở trên bờ mông bất mãn cắn một cái, đem phân thân thật lớn của mình luồn vào giữa hai chân Mộ Ti Vũ, kẹp chặt, tưởng tượng đó là mật huyệt của bảo bối, rất nhanh đưa đẩy.


Thân thể Mộ Ti Vũ bị lay động càng ngày càng kịch liệt, giống như đang ngồi trên thuyền, thậm chí cảm thấy chóng mặt.
"A —— Đừng —— cha ——"


Lúc này, ngoại trừ thét chói tai ra nó cũng không thể phát âm ra cái gì, xúc cảm nóng bỏng giữa hai đùi thậm chí còn làm nó cảm nhận được khoái cảm bị ngược đãi.
"Bảo bối, Tịch Viễn, Vũ nhi ——"


Mộ Tịch Thịnh không biết mình đang gọi ai, trước mắt chính là Tịch Viễn, cũng là Vũ nhi, vô luận là ai, đều là bảo bối của hắn, cuối cùng hắn hét lớn một tiếng bắn ra.


Hắn hồi thần, sau đó một tay đem bảo bối dưới thân ôm vào lòng, nằm ngửa ra để bảo bối có thể thoải mái nằm trong ngực mình, tiểu tử hiển nhiên bị làm cho mệt mỏi đến thần trí không rõ, đã có chút buồn ngủ.


Nằm một hồi, Mộ Tịch Thịnh đem Mộ Ti Vũ nhẹ nhàng ôm lên, rất nhanh đem vết tích trên người cả hai thanh lý sạch sẽ, mặc quần áo tử tế, ôm Mộ Ti Vũ trở về phòng ngủ. Đương nhiên, trước đó hắn không quên hảo hảo hôn môi người trong lòng mấy cái, tất cả những chuyện này Mộ Ti Vũ đều không biết.



Đêm, đêm yên lặng, tất cả mọi thứ dường như rất đẹp.


Hạnh phúc cứ như vậy không hề báo trước đi tới bên người Mộ Tịch Thịnh, điều này làm cho hắn có cảm giác không thực, thậm chí bắt đầu hoài nghi mọi việc trước mắt có phải hay không là ảo giác. Hắn bất an đem Mộ Ti Vũ ôm chặt hơn, như vậy sẽ không lại một lần nữa mất đi y!


Tuy rằng thân phận ở kiếp này của hai người có chút khó nói nhưng Mộ Tịch Thịnh cũng không quan tâm, hắn nguyên bản lạnh lùng, ai cũng vô pháp thay đổi ý kiến của hắn, cho dù là Thần cũng không được. Tại thời khắc mất đi Tịch Viễn đó trở đi, hắn bắt đầu học được cách phản kháng, học được cách mang lên mặt nạ lạnh lùng, tâm tư của hắn, nhiệt tình của hắn chỉ vì Tịch Viễn mà thể hiện.


"Bảo bối, từ giở trở đi, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, không xa rời nhau! Bảo bối, nếu như không có ngươi, ta phải làm sao đây? Bảo bối, không cần rời khỏi ta, bằng không ta sẽ tan vỡ! Bảo bối, …"


Từng âm thanh thì thào nói nhỏ đều thể hiện bất an của Mộ Tịch Thịnh, đây là lọai cảm giác vừa vui sướng vừa lo được lo mất, hắn đã nếm trải cảm giác thống khổ của chờ đợi, hắn không muốn lại một lần phải trải qua cảm giác đó nữa.


Trong lúc ngủ, Mộ Ti Vũ lại mỉm cười ngọt ngào, tựa hồ mơ thấy một giấc mộng đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hạnh phúc làm Mộ Tịch Thịnh an tâm, thế nhưng hắn vẫn ngủ không được, muốn cứ như vậy nhìn bảo bối cả đời, muốn hai người cứ như vậy ở cùng một chỗ cả đời.


Nhưng mà sự tình có phát triển như Mộ Tịch Thịnh hy vọng hay không? Không ai biết. Nhân sinh sở dĩ thú vị là vì nó tràn ngập đủ loại tình huống không thể tính trước, con người không có khả năng dự đoán tương lai, cho dù có thể dự đoán, nhưng có một số việc một khi đã đi vào quỹ đạo của nó, muốn thay đổi cũng không được.


(1) Tửu bất túy nhân, nhân tự túy, sắc bất mê nhân, nhân tự mê: Rượu không làm say người, người tự say rượu/ Sắc không làm người mê, tự người mê sắc.






Truyện liên quan