Quyển 1 - Chương 13: Linh lạc

"Ngươi nói bậy —"
Vừa nghe lời nói của nữ tử, Mộ Tịch Thịnh còn chưa có phản ứng, Mộ Ti Vũ đã kích động đứng lên. Từ nhỏ nhũ mẫu đã dạy nó phải làm một hài tử thành thực, tỷ tỷ trước mắt tuy rằng xinh đẹp nhưng lại nói xấu mình và cha, cho nên nhất định không phải là người tốt.


"Được rồi, Vũ nhi, loại chuyện này giao cho cha xử lý!"
Nhìn trong mắt bé con hiện lên phẫn nộ, Mộ Tịch Thịnh an ủi vỗ vỗ đầu bảo bối nhà mình, trong mắt chỉ có sủng nịch.


"Vị cô nương này nói ta trộm đồ của ngươi, kia không biết là cái gì vậy? Tục ngữ nói dục gia chi tội(1), chỉ dựa vào lời nói của các ngươi sợ rằng không thể làm người tin phục đâu! Hay là nói các ngươi là cố ý tìm đến kiếm chuyện, hoặc là gặp phụ tử chúng ta dễ khi dễ, nghĩ muốn giở trò xảo trá, hả?"


"Ngươi ——"
Cô gái kia bị nói đến á khẩu không trả lời được, hơn nữa tuy rằng nàng hiểu Hán ngữ, nhưng mà Mộ Tịch Thịnh nói rất nhiều từ bọn nàng không rõ là có ý gì, bất quá câu "xảo trá" cuối cùng kia thì nàng hiểu, thoáng chốc lộ ra vẻ mặt tức giận đến đỏ bừng.


Chưởng quỹ xấu hổ đứng một bên trong lòng nghĩ thầm, "Vị đại gia này quần áo vừa nhìn đã biết là loại vải thượng hạng, cử chỉ ăn nói đều là nhân trung chi long, còn có tiểu công tử kia vẻ mặt khả ái, nói hai người này là ăn trộm, có đánh ch.ết cũng không có người tin!", trong lòng cân nhắc, tự cảm thấy việc này phải nhanh nhanh giải quyết.


"A Linh, ngươi lui xuống trước đi!"
Thiếu niên vẫn đứng phía sau thiếu nữ cuối cùng có động tác, y một bước tiến lên, gọi thiếu nữ tên A Linh kia, thiếu nữ dưới ánh mắt của y, phẫn nộ, không cam lòng lui ra phía sau.


available on google playdownload on app store


Chỉ thấy hắn cung kính cúi người hành lễ trước Mộ Tịch Thịnh, Mộ Tịch Thịnh cảm thấy hơi kinh ngạc nhìn lại, cũng không nói lời nào, muốn nhìn xem người này rốt cuộc định giở trò gì.


"Tiên sinh, người Hán có câu tiên lễ hậu binh, A Linh nhà ta vừa rồi hành động lỗ mãng, ta thay nàng xin lỗi các vị. Mặc dù lời của chúng ta không người làm chứng nhưng thưa tiên sinh, ngài cầm đồ của chúng ta là chuyện có thật, cho nên mong ngài trả lại."


"Ta đã sớm nói rồi, các ngươi muốn cái gì thì nói thẳng ra, bớt quanh co lòng vòng."
Mộ Tịch Thịnh có chút không kiên nhẫn, không muốn cùng hai người này dây dưa nữa, nếu không sẽ khó đảm bảo bản thân khống chế được mà không giết người, hắn ghét nhất những kẻ khó chịu.


"Một khi đã như vậy, ta đây liền nói, chính là con vật mà tiểu công tử đang ôm trong tay."
"Ngươi nói sao?"


Mộ Ti Vũ kỳ quái nhìn tiểu ly nhu thuận trên tay, trong mắt tràn đầy khó hiểu, đây rõ ràng là cha từ chỗ đại thúc kia mua cho nó, thế nào bây giờ lại là của bọn họ? Hừ — quả nhiên hai người kia không phải người tốt.


"Khiến hai vị thất vọng rồi, tiểu ly này là ta từ chỗ một người đi săn mua lại, tiểu nhi tử phi thường yêu thích, cho nên bất luận thế nào cũng không thể đưa các ngươi."


Lúc này trong lòng Mộ Tịch Thịnh có chút nghi hoặc, tuy nói tiểu ly này màu lông không giống bình thường, nhưng mà xem thái độ hai người kia, sợ rằng không đơn giản, cho nên dù Mộ Ti Vũ không thích hắn cũng sẽ không đem cho, huống chi Vũ nhi còn rất thích nó nữa.


"Cái gì mua lại, nhất định là ăn trộm, đừng có nghĩ chúng ta là nhà quê dễ khi dễ! Hừ —"
Vừa nghe lời này, thiếu nữ nóng nảy, lại bắt đầu nói lời thô tục.


Mộ Tịch Thịnh rất tức giận, chưa từng có người dám ăn nói với hắn như vậy, sát khí toàn thân liền phóng ra, nhiệt độ xung quanh thoáng chốc giảm đi mấy độ. Chưởng quỹ rùng mình một cái, cho dù sát khí này không nhắm vào gã nhưng cũng không phải cảm giác dễ chịu gì.


Vẻ mặt thiếu niên thoáng chốc trắng bệch, toàn thân cứng đơ, đối với khí thế cường đại này, y chống lại rất khổ cực, nhưng thiếu nữ còn thảm hại hơn, khóe miệng thậm chí chảy ra tơ máu, sắc mặt trắng như tờ giấy, thân thể không chống đỡ nổi, xụi lơ trên mặt đất.
"Cha ——"


Khí thế đột nhiên biến lãnh khốc của cha làm Mộ Ti Vũ có chút sợ hãi, không khỏi kêu lên, tuy rằng hai người kia không phải người tốt nhưng nó cũng không hi vọng cha thương tổn bọn họ.
"Làm sao vậy Vũ nhi?"


Nghe được thanh âm sợ hãi của nhi tử bảo bối, Mộ Tịch Thịnh có chút hối hận, bản thân không nên trước mặt Vũ nhi lộ ra sát ý như thế, vội vã thu lại hơi thở, đem Mộ Ti Vũ ôm vào lòng an ủi.
"Lần này bỏ qua cho các ngươi, nếu như còn dây dưa không dứt, đừng trách ta không khách khí!"


Một bên an ủi tiểu nhân nhi bị chấn kinh trong lòng, Mộ Tịch Thịnh lạnh lùng nhìn hai người đang ngồi bệt dưới đất thở dốc, bỏ lại bạc, ôm Mộ Ti Vũ, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.


Trên đường trở về, Mộ Ti Vũ tùy ý cho Mộ Tịch Thịnh ôm, một lời cũng không nói, hai người cứ như vậy trầm mặc bước đi. Mộ Tịch Thịnh trong lòng có chút ảo não, suy nghĩ rất nhiều về hai người ngoại tộc kia cùng tiểu ly trong tay Mộ Ti Vũ, xem ra trở về phải cho người hảo hảo tr.a rõ, tuy rằng hắn có tự tin mình đủ khả năng bảo hộ Vũ nhi, thế nhưng hắn tuyệt đối không bao giờ lưu lại bất kì thứ gì có thể gây bất an bên người mình.



Nhà trọ Vinh Hảo
"Lạc ca ca, làm sao bây giờ? Không nghĩ tới người Hán kia thật lợi hại, không thể mang thánh thú quay về, cho dù có trở lại trong tộc chúng ta cũng khó thoát khỏi cái ch.ết a!"
Giọng nói rõ ràng là của thiếu nữ hồi chiều.


"A Linh, chuyện này không thể gấp được, nhưng mà ta tương đối lưu ý đến tiểu công tử kia ——"
"Cái tiểu hài tử kia, có cái gì?"


A Linh suy nghĩ một hồi cũng nghĩ không ra hài tử kia có gì đặc biệt, ngoại trừ lớn lên đẹp hơn người khác một chút, cũng những hài tử bình thường cũng không có gì khác nhau.


"Ngươi không chú ý tới sao? Thánh thú không bài xích hài tử kia, cư nhiên ngoan ngoãn tùy ý hài tử đó ôm, điều này không phải rất kì quái sao? Ngươi thử nghĩ một chút xem, thánh thú vốn cao ngạo, hai tháng ở cùng chúng ta, ngoại trừ cho ăn, bình thường ngay cả chạm cũng không cho chúng ta chạm một chút, thậm chí còn lén bỏ đi —"


"Lạc ca ca, ngươi không nói thì ta cũng không lưu ý, nhưng mà điều này nói lên cái gì?"
Tuy rằng như vậy A Linh vẫn không rõ lắm Lạc muốn nói chuyện gì.


"Ngươi a —— Nói ngươi thông minh, ngươi đôi khi thật đúng là ngu ngốc, việc này không phải rõ ràng quá sao? Điều này chứng minh hài tử kia cùng Linh lạc có liên quan."
"Này ——"
A Linh kinh ngạc mở to mắt, bộ dạng không thể tin tưởng.
"Lẽ nào —— Hài tử kia ——"


Mắt thấy thiếu nữ cuối cùng minh bạch lời của mình, Lạc vẻ mặt ngưng trọng gật đầu, nếu như thực sự là như vậy, sự tình thật đúng là không dễ làm, xem ra phải nhanh một chút đem tin tức này truyền về tôc mới được.


Bóng tối âm trầm, đêm lạnh như nước, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống mặt đất, trong phòng âm u yên tĩnh.


Mộ Ti Vũ đã mệt mỏi một ngày được Mộ Tịch Thịnh dỗ ngủ say từ lâu, dù sao vẫn là thân thể tiểu hài tử, rất dễ mệt mỏi. Đợi cho Mộ Ti Vũ ngủ hẳn, Mộ Tịch Thịnh mới lặng lẽ xuống giường, phủ thêm áo khoác, đi vào thư phòng.


Lãnh Phong đã ở trong chờ từ lâu, thấy Mộ Tịch Thịnh đến, cung kính kêu một tiếng, "Chủ tử!"
Khoát khoát tay, cho Lãnh Phong miễn lễ, Mộ Tịch Thịnh ngồi trên ghế, ý bảo Lãnh Phong báo cáo kết quả điều tra.


Được chủ tử cho phép, Lãnh Phong bắt đầu đem những chuyện bản thân tr.a được nhất nhất kể ra, chuyện lớn chuyện nhỏ không sót cái gì.


"Chủ tử, thuộc hạ tr.a được, đôi nam nữ kia hiện ở nhà trọ Vinh Hảo, nghe trộm họ nói chuyện thì biết được, tiểu ly tiểu chủ tử mang về tựa hồ là thánh thú của bộ tộc bọn họ, chỉ là thiếu niên tên Lạc kia còn cho rằng tiểu chủ tử cùng Linh lạc gì đó của tộc bọn họ có liên quan. Về phần Linh lạc là cái gì, thuộc hạ còn chưa tr.a được."


"Linh lạc là cái gì?"
"Cái này thuộc hạ cũng không biết, vô luận chúng ta tr.a thế nào cũng tr.a không được, nhưng mà thuộc hạ nghe hai người kia nói phải truyền lại tin tức về tộc, chỉ cần chúng ta giám thị chặt chẽ, tin tưởng không lâu sau sẽ rõ ràng."


"Ân, nếu vậy thì nhanh đi làm. Về phần hai người kia cứ tiếp tục giám thị, mỗi ngày đều phải đem tin tức về bẩm báo với ta. Được rồi, Lãnh Phong, ngươi đi xuống đi, chuyện này nhất định phải làm tốt!"


Phân phó xong cho Lãnh Phong, Mộ Tịch Thịnh trở về phòng, hắn hiện tại thật muốn biết Linh lạc kia là cái gì, còn có bộ tộc nào mà lại có thánh thú là một con tiểu ly kì quái. Hắn cuối cùng cảm thấy, cái gọi là Linh lạc kia đối với hắn thập phần quen thuộc, chỉ là có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.


Cho đến khi nghe thấy thanh âm hơi thở làm kẻ khác an tâm của hài tử bảo bối bên người, hắn mới tạm thời dừng lại suy nghĩ, nhẹ nhàng hôn lên mặt Mộ Ti Vũ một cái, ôm chặt vòng eo của bảo bối, ngủ thật say, vô luận như thế nào, Mộ Tịch Thịnh sẽ không để bất kì kẻ nào thương tổn bảo bối của hắn.…


...
(1) Dục gia chi tội: Câu đầy đủ là "Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ", ý nói là một khi đã muốn vu oan cho người khác thì không sợ không tìm được lý do.






Truyện liên quan