Quyển 2 - Chương 23: Chuyện xưa

"Bệ hạ, Khởi Nhiên công chúa đã trở về."
"Khởi Nhiên đã trở về, thế nào còn không tới kiến giá?"
Hách Liên Khởi Tô có chút kích động hỏi Bích Anh đến báo cáo. Đối với song bào muội muội Khởi Nhiên, nàng là thật sâu áy náy.


"Công chúa nói tinh thần không tốt, muốn về Tây Vân điện nghỉ ngơi, chỉ bảo nô tỳ về bẩm báo."
"Khởi Nhiên tinh thần không tốt sao? Nàng có gầy hay không, hay là ————"


Lời muốn nói ra lại cứng ngắc ở trong miệng, Hách Liên Khởi Tô cảm thấy nàng hỏi căn bản là dư thừa, thậm chí có chút vẽ rắn thêm chân(1).
Nữ vương tiền nhiệm của Trục Nguyệt vương triều, cũng chính là mẫu tôn của Hách Liên Khởi Tô, cả đời hậu cung chỉ có một người 
(cũng chính là Hoàng hậu!)


, không có phi tử khác. Vì vậy nên cũng chỉ sinh một đôi song bào thai tỷ muội Hách Liên Khởi Tô cùng Hách Liên Khởi Nhiên.


Năm tỷ muội Hách Liên 9 tuổi, mẫu tôn các nàng qua đời, Hách Liên Khởi Tô là tỷ tỷ nên an vị ngôi hoàng đế, Hách Liên Khởi Nhiên bị đưa đến Cảnh quốc làm mật thám, một lần đi... chính là 11 năm. 11 năm qua, Hách Liên Khởi Tô không phải không nghĩ tới muốn đem Khởi Nhiên trở về, chính là thời cơ luôn luôn không đúng. Mỗi một lần do dự lại kéo dài, hình thành nên khoảng cách càng ngày càng xa giữa hai tỷ muội.


Không biết bắt đầu từ lúc nào, Khởi Nhiên gửi thư về cũng chỉ là báo cáo đơn thuần của thần tử với đế vương, hai đứa nhỏ đã từng cảm tình vô tư, theo thời gian chậm rãi tiêu tan trong gió.
"Bệ hạ ——"


available on google playdownload on app store


Bích Anh nhìn chủ tử đột nhiên trầm mặc, đáy lòng buồn bã. Khúc mắc giữa hai tỷ muội này, nàng là người rõ nhất. Bởi vì có thể nói, hai người này là một tay nàng nuôi lớn, cục diện bây giờ tất cả cũng là một tay nàng tạo thành.


Đúng vậy, Bích Anh là lão cung nhân trong cung, là ma ma có thâm niên nhất. Nàng cùng Hách Liên Tịch Nghiên lớn lên, là thiếp thân thị nữ của Hách Liên Tịch Nghiên, cũng chính là nữ vương tiền nhiệm. Cho nên đừng xem bộ dạng nàng chỉ như tiểu cô nương 15, 16 tuổi, kỳ thực nàng đã qua tuổi 50, chỉ là bởi vì năm đó nàng luyện Bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn công 


(có đúng hay không cảm giác rất quen mắt, được rồi, đây là môn võ Thiên Sơn đồng lão luyện! Ta có tính là đi sao chép không? Quắn quéo!) 


(2), không nghĩ tới bị tẩu hỏa nhập ma, biến thành bộ dạng không thể lớn bây giờ. Chuyện không thể lớn nổi này là cấm kỵ của nàng, cung nhân có thâm niên trong cung đều biết, ai cũng không dám nhắc tới, bằng không sẽ phải chịu loại đối đãi cực kỳ bi thảm.


Người lớn lên trong thâm cung nào có thể là người đơn giản. Năm đó Hách Liên Tịch Nghiên băng hà, hoàng hậu Tỉnh thị cũng đi theo, trên triều đường như rắn mất đầu, hỗn loạn thành một đống. Chỉ nội loạn đã đủ làm người đau đầu, hết lần này tới lần khác còn có họa ngoại xâm trước mặt, quân đội Cảnh quốc không biết từ đâu chạy đến biên giới hai nước, chỉ đợi một khi Trục Nguyệt loạn sẽ thừa cơ lẩn vào.


Trước khi lâm chung, Hách Liên Tịch Nghiên đem hai nữ nhi ủy thác cho Bích Anh. Vẫn đối chủ tử trung thành và tận tâm, nàng lập tức dùng thủ đoạn sấm sét đè ép triều đường, để Hách Liên Khởi Tô năm ấy mới 9 tuổi ngồi lên đế vị, đồng thời lại đưa Hách Liên Khởi Nhiên tới Cảnh quốc, qua bên kia làm mật thám. Như vậy, nàng mới có thể phòng người có tâm lợi dụng. Mà ở Cảnh quốc sớm đã có một nhóm mật thám chuyên trông nom tr.a xét sự tình do nàng lưu lại, Hách Liên Khởi Nhiên chính là được thủ lĩnh mật thám bồi dưỡng.


9 tuổi chia lìa, tuy có chút bất đắc dĩ nhưng chỉ làm hai tỷ muội trưởng thành sớm có thêm càng nhiều sầu não. Ngày Hách Liên Khởi Nhiên đi, Hách Liên Khởi Tô không tự mình đi đưa tiễn, chỉ đứng trên thành lâu cao cao, tại nơi không ai thấy, lẳng lặng nhìn. Nhìn muội muội từ lúc ở trong bụng mẹ đã không chia lìa, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, xoay người, cái lưng nho nhỏ vươn thẳng, từng bước một ly khai tầm mắt của mình mà không thể làm được gì. Sinh ra trong nhà đế vương là một loại bất đắc dĩ, là số phận tạo hóa, khi đó, các nàng chỉ là hi vọng kiếp sau không cần dấn thân vào nhà đế vương.


Tiếp đó, các nàng ở hai nơi khác nhau không ngừng nỗ lực. Chỉ qua mấy năm, Hách Liên Khởi Tô đã trở thành một đế vương ưu tú, không chỉ diệt trừ đám con sâu làm rầu nồi canh trong triều mà còn nghĩ cách đem thực lực quốc gia tăng cường thêm mấy lần, khiến cho các nước láng giềng không mảy may dám xâm chiếm. Còn Hách Liên Khởi Nhiên thuận lợi kế nhiệm vị trí thủ lĩnh mật thám, càng thành công trà trộn vào trăm năm thế gia của Cảnh quốc, Mộ gia.


Năm tháng qua đi, vốn tưởng rằng không có gì thay đổi, nhưng số phận do ông trời nắm trong tay, con người không có cách nào cải biến. Tất cả mọi thứ theo tháng năm cứ từng chút một biến chất, hóa ra thứ vĩnh viễn bất biến cũng chỉ có cải biến mà thôi.


Hách Liên Khởi Tô không còn là Hách Liên Khởi Tô, mà Hách Liên Khởi Nhiên cũng không còn là tiểu cô nương quật cường chỉ biết đến tỷ tỷ năm xưa nữa. Hôm nay, các nàng có một cái tên khác, một thân phận khác, một người là nữ vương Trục Nguyệt quốc, người còn lại là hoa khôi danh chấn thiên hạ Thập Tứ nương.


...


Cứ như vậy yên lặng đứng. Một người bên trong Tây Vân điện, một người ở bên ngoài điện. Một người ngoài ánh sáng, một người trong bóng tối. Đồng dạng là hai trái tim cô tịch khát vọng hạnh phúc, một bên không dám bước vào trong, một bên không dám bước ra ngoài. Tường viện không cao, lại đem một đôi tỷ muội ngăn ở hai thế giới.


"Bệ hạ, đem đã khuya, ngài ———"
Bích Anh kì thực vẫn nuôi hy vọng, nàng hy vọng tất cả ngăn cách này có thể bị xóa bỏ.
"Không cần, chúng ta vẫn là trở về đi!"


Nặng nề thở dài, một cái liếc mắt cuối cùng nhìn qua song cửa sổ vẫn còn lộ ra chút ánh sáng, Hách Liên Khởi Tô chung quy không có cái dũng khí kia, vị đế vương không ai bì nổi lúc này lại biết khiếp nhược.
"Nhưng mà ———"
Bích Anh còn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng.


"Đi thôi, đến lúc nên gặp rồi cũng sẽ gặp lại—"
Xoay người, ly khai. Động tác chậm chạp lộ ra đầy người mệt mỏi, trong mắt tràn đầy đau thương cùng thất vọng nhưng rất nhanh bị che đi, chung quy, nàng vẫn là một đế vương.
"Tỷ tỷ, xin lỗi, muội còn chưa có chuẩn bị tốt!"


Nhẹ nhàng nói, Hách Liên Khởi Nhiên thực ra vẫn luôn đứng bên cửa sổ. Nhìn bóng dáng tương tự với bản thân, tràn đầy đau thương, cứ như vậy xoay người rời đi, càng ngày càng xa. Tựa hồ nghĩ tới rất nhiều năm trước, chủ nhân của bóng dáng kia đứng trên thành lâu, là mang theo tâm tình bi thống đến như thế nào nhìn mình rời đi?


Rõ ràng không có đi đưa tiễn nhưng vẫn len lén đứng trên thành lâu. Mặc dù bản thân lúc đó không quay đầu lại nhưng nàng vẫn biết, bởi vì từ nhỏ các nàng vốn đã như một thể.


Những người đã từng quen, những chuyện đã từng gặp, kỳ thực căn bản vẫn không hề thay đổi! Đứng ở Tây Vân điện vẫn trước sau như một, tất cả đều không có biến hóa, mỗi một cảnh vật đều bảo tồn đến hoàn hảo, mà ngay cả quyển sách châm ngôn mở ra ở trên bàn cũng vẫn còn nguyên như khi nàng rời đi, vĩnh viễn mở ra trang đầu tiên.


Chỉ là bản thân còn chưa có chuẩn bị tốt mà thôi, rất nhanh, chờ mình có thể tiếp thu được thực tế, như vậy sẽ không còn sợ hãi, cũng không còn khiếp nhược, Hách Liên Khởi Tô cùng Hách Liên Khởi Nhiên cuối cùng vẫn là một đôi tỷ muội song sinh. Nhiều.... năm ngăn cách như vậy, rồi cũng chỉ là một hồi cãi nhau nho nhỏ vụt qua trong giấc mộng mà thôi.


...
...
Chú thích:
(1) Vẽ rắn thêm chân: Chỉ việc làm thừa thãi đến lố bịch.


(2) Bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn công: Ai xem Thiên Long Bát Bộ hoặc đọc truyện Kim Dung sẽ biết cái này, đây là võ công của tổ sư sáng lập phái Tiêu Dao chân truyền cho Thiên Sơn Đồng Lão. Bản chất của công phu này là cải lão hoàn đồng, làm cho cơ thể trẻ lại còn nội công thì tăng tiến. Người luyện Duy ngã độc tôn công mỗi 30 năm phải tiến hành cải lão một lần, mỗi lần lại mất thêm 30 ngày. Trong thời gian đó cơ thể sẽ tạm thời mất hết võ công, mỗi ngày đều phải uống máu tươi để điều hòa kinh mạch. Thiên Sơn Đồng Lão luyện môn võ này từ năm 6 tuổi. Năm 26 tuổi khi bà tu luyện có chút thành tựu thì bị Lý Thu Thủy phá ngang, khiến tẩu hỏa nhập ma, cơ thể không phát triển được nữa. 






Truyện liên quan