Chương 92
Editor: Ngư
Beta : Jen
“Một người đi xem phim?” Mộ Dung Thừa câu được câu không cùng cô nói chuyện phiếm.
Mộ Tử ra vẻ trấn định: “Đúng vậy, một người đi xem phim có gì kỳ quái sao.”
“Vậy……” Mộ Dung Thừa híp mắt, bỡn cợt hỏi: “Đang chiếu cái gì?”
Mộ Tử mở miệng nhưng thanh âm như bị cướp lấy. Sắc mặt cô trắng bệch, đột nhiên ý thức được mình căn bản không biết đang chiếu cái gì!
Mộ Dung Thừa cười: “Như thế nào, chẳng lẽ không biết mình vừa coi gì?”
“Chiếu cái gì thì xem cái đó.” Mộ Tử quay mặt đi, ngữ khí đông cứng.
Tay cô gắt gao nắm chặt, hoàn toàn không biết sự khẩn trương đã sớm bại lộ trong mắt nam nhân.
Mộ Dung Thừa cười, không truy vấn, chỉ thuận miệng nói: “Về sau muốn xem phim, nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Mộ Tử nhẹ nhàng thở ra……
“Di động em đâu?” Mộ Dung Thừa đột nhiên hỏi.
Tâm Mộ Tử lại dậy sóng!
“Điện thoại……” Cô yên lặng hít một ngụm khí, ngón tay bấm chặt vào da thịt “Hôm nay trên đường gặp cướp, túi xách bị lấy…… Điện thoại ở trong đó.”
Cô giống đứa bé phạm sai lầm, thừa nhận cúi đầu không nói, bày ra thái độ chân thành. Sau một lúc, không nghe thấy hắn đáp lại.
Mộ Tử lo lắng ngẩng đầu, chỉ thấy Mộ Dung Thừa đang lẳng lặng nhìn cô, cười như không cười.
Trái tim Mộ Tử đập nhanh, tâm loạn như ma.
“Là thật!……Anh, anh nếu không tin, có thể đi tra!” Cô căng da đầu giải thích “Lúc trên xe buýt bị cướp, trên đường tôi đã bị theo dõi.”
Mộ Dung Thừa không thể giận chó đánh mèo với cô đi? Chẳng lẽ định lấy cớ trừng phạt cô?
Nhưng Mộ Dung Thừa không trách cô, chỉ đem cô kéo vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ngữ khí ôn nhu: “Sợ không? Đối phương có làm em bị thương không?”
Mộ Tử lắc đầu, “Hắn đoạt túi xong liền chạy mất……”
Mộ Dung Thừa an ủi cô: “Đã không có việc gì, đừng sợ.”
Cô căn bản không sợ! Cô chỉ sợ hắn thì có!
Mộ Dung Thừa buông cô ra, đi đến cửa khách sạn, phân phó người bên ngoài vài câu.
Sau khi trở về hỏi cô: “Muốn đi xem phim không?”
“Không muốn.” Mộ Tử cúi đầu, cái miệng nhỏ ăn chocolate mousse, mắt không nhìn hắn, “Tôi muốn về nhà.”
Mộ Dung Thừa không nói gì, đi tới lấy muỗng cà phê, nắm lấy tay cô nhéo nhéo. Bị vết chai mỏng trên tay hắn vuốt qua có chút tê dại hơi ngứa.
Mộ Tử không cầm được run rẩy, cô lo lắng đề phòng, thanh âm cầu xin: “Tôi thật sự không muốn xem, chỉ muốn về nhà.”
Cô thật sự sợ Mộ Dung Thừa lại nghĩ ra biện pháp khó dễ cô!
Mộ Dung Thừa nắm cổ tay cô, kéo đến bên miệng mình, đem muỗng bánh kem mousse ăn mất.
“Được, đưa em về nhà.” Hắn buông tay ra, khẽ ɭϊếʍƈ khóe miệng, tươi cười lại tà tứ tràn ngập ôn nhu.
Mộ Tử lại ngơ ngẩn nhìn thìa bị hắn dùng quá, không biết có nên ăn tiếp hay không……
“Sao không ăn? Muốn anh hai đút sao?” Mộ Dung Thừa nhàn nhạt hỏi.
“Không cần!” Mộ Tử nén giận, “Tôi tự ăn……” Cùng Mộ Dung Thừa giằng co, cô vĩnh viễn rơi vào thế hạ phong.
Bất luận là phản kháng trên giường, đều làm Mộ Tử hao hết thể lực, bụng kêu vang vì đói, mỹ thực trước mặt rất nhanh bị ăn sạch.
Chocolate mousse thơm nồng, vị mềm nhẵn, mang theo vị chocolate nhè nhẹ sẽ không đến mức ngọt lịm. Phối hợp đỉnh cấp hồng trà, quả thực hoàn mỹ. Mộ Tử dựa vào ghế, thoải mái thở ra một hơi.
Nhận thấy được Mộ Dung Thừa đang nhìn cô, cô lại điều chỉnh tư thế, đoan chính ngồi hẳn hoi.
Mộ Dung Thừa uống cà phê.
Hắn nghiêng người dựa vào lưng ghế, tư thế lười biếng tùy ý, cũng làm cho người ta có cảm giác ưu nhã.
Tướng mạo hắn vốn đã anh tuấn, khí chất trời sinh lại ung dung, phong lưu lỗi lạc, quả thực là yêu nghiệt làm người đố kỵ.
Mộ Tử nhìn trong mắt, không biết tại sao lại có chút tức giận. Người biến thái như thế, ông trời cho hắn túi da xuất sắc như vậy làm gì? Đúng thật là bất công a!