Chương 32: Đồ Du Du lớn tiếng
Đồ Du Du đẩy mạnh Tô Thành ra, có điều người phía trước lì lợm giống như một tảng đá vậy, một chút xê dịch cũng không có chứ đừng nói là đẩy được hắn ra:
"Cậu tránh ra mau đi, nếu có người đến nhìn thấy thì không tốt đâu"
Tô Thành cười xấu xa, hắn đột nhiên dùng lực ôm chặt lấy eo Đồ Du Du:
"Chỗ này không có ai đến, từ giờ đến khi vào lớp còn 10 phút nữa, chúng ta ở chỗ này nói chuyện một chút đi"
Đồ Du Du một tay cầm cặp, một tay đẩy gọng kính mắt của mình, ánh mắt lo lắng nhìn xung quanh chỉ sợ sẽ có người bất ngờ tới đây:
"Tô Thành, cậu mau buông tôi ra, nếu như cậu cứ cố chấp như vậy thì tôi sẽ..."
Đồ Du Du nói đến đây liền không tìm ra lời lẽ nào để nói tiếp nữa, sự thật chính là Tô Thành cho dù có cố chấp hơn nữa thì cậu cũng chẳng thể làm gì nổi hắn. Tô Thành không thấy Đồ Du Du nói tiếp thì hỏi:
"Sẽ làm sao chứ?"
Đồ Du Du xoay mặt qua một bên không muốn đối diện với gương mặt kia của Tô Thành, đôi môi mỏng mím chặt lại biểu hiện cho việc cậu hiện tại rất tức giận. Tô Thành vừa nhìn thấy dáng vẻ giận dỗi kia của Đồ Du Du thì cười khổ buông cậu ra:
"Cũng chỉ là đùa một chút mà thôi, em không phải sẽ giận thật chứ?"
Đồ Du Du vừa được Tô Thành buông ra liền lùi lại một góc, cậu vội vàng chỉnh lại áo sơ mi bị hắn làm cho xộc xệch của mình:
"Tôi không thích đùa, hơn nữa tôi không thích như vậy"
Tô Thành vẫn mang vẻ mặt lưu manh không coi chuyện này là chuyện quan trọng gì cả:
"Xem em kìa, tại sao lúc nào cũng căng thẳng như thế chứ"
Đồ Du Du mấy ngày nay đều ăn không ngon ngủ không yên, đi làm thì luôn bị Tô Thành bắt nạt, hắn lúc nào cũng ở trong lớp học động tay động chân với cậu, may mắn là chưa có học sinh nào phát hiện ra nhưng nếu như có học sinh phát hiện ra thì sẽ thế nào chứ. Ở trường đã áp lực như thế rồi, đến khi về nhà còn mệt mỏi hơn, lúc nào cũng luôn lo lắng Tô Thành đột nhiên sẽ tới nhà mình, sau đó lại hướng cậu làm ra mấy cái chuyện không đứng đắn kia. Nếu như chuyện này bị phanh phui ra, phía bên Tô gia thế lực lớn như vậy nhất định sẽ không để cho Tô Thành dính dáng đến bất cứ chuyện gì, đến cuối cùng chỉ có cậu là thành phần thấp cổ bé họng, sự nghiệp sau này cũng vì thế mà bị hủy luôn. Đồ Du Du lúc đầu đã nói không muốn quen với Tô Thành, một trong những lý do không muốn quen với hắn chính là tính cách của hắn rất tùy tiện, luôn không chịu suy nghĩ trước sau kéo theo đó nhất định sẽ gây phiền phức cho người khác. Đồ Du Du ấm ức đến đỏ cả hai hốc mắt, mang lời chất chứa bấy lâu trong lòng nói ra:
"Tôi muốn căng thẳng lắm đấy hả, cậu mỗi ngày đều ở trên lớp làm ra loại chuyện kia, trong lớp học có bao nhiêu con mắt như vậy mà cậu cũng không cảm thấy lo lắng gì cả, cậu cứ muốn làm gì là cậu làm, cậu có nghĩ đến chuyện nếu như bị người khác phát hiện ra là tôi sẽ bị đuổi việc hay không. Cứ coi như bị đuổi việc cũng được đi, nhưng nếu như sau khi bị nhà trường đuổi việc tôi lại gánh tội có mối quan hệ bất chính với nam sinh trong lớp, cậu nói xem sau này còn có nhà trường nào chịu để tôi dạy học hay không chứ? Còn có mỗi buổi tối cậu có biết tôi đều ăn không ngon ngủ không yên không hả, tôi lúc nào cũng nghĩ mối quan hệ của chúng ta là sai trái rồi, chuyện đã đi quá xa rồi cậu có biết không hả?"
Tô Thành giật mình, không nghĩ tới hắn chỉ muốn trêu chọc cậu một chút thôi mà cậu đã thật sự khóc thành bộ dạng như vậy rồi. Tô Thành có điểm hơi luống cuống, trên gương mặt không còn duy trì vẻ lưu manh đáng ghét như ngày thường nữa, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng không biết nên phải làm gì tiếp theo cả. Trước đây Đồ Du Du quen bạn gái ghét nhất là nhìn thấy bạn gái khóc trước mặt mình, chỉ cần bạn gái hắn mà khóc là hắn sẽ trực tiếp chia tay luôn không cần do dự gì cả, nhưng mà bây giờ đối diện với khuôn mặt hai mắt đỏ hoa ngập nước kia của Đồ Du Du, chân tay của Tô Thành liền bắt đầu cảm thấy vụng về muốn đưa lên lau nước mắt cho cậu nhưng lại không dám. Đồ Du Du tự mình đưa tay lau nước mắt sau đó liền xoay người bước nhanh khỏi chỗ này, từ đó đến giờ cậu không dễ khóc như vậy, bây giờ khóc thành một bộ dạng như thế thật sự khiến cho cậu cảm thấy xấu hổ, thế cho nên lúc này chỉ còn biết lựa chọn cách vội vã rời đi mà thôi, may mắn là Tô Thành không đuổi theo cậu chứ không cậu cũng không còn mặt mũi mà đối diện với hắn nữa.
Chuông reo vào lớp, Đồ Du Du cố gắng tập trung đứng trên bục mà giảng bài, 45 phút rất nhanh trôi qua, Đồ Du Du lại chậm rãi thu dọn đồ đạc bỏ vào trong cặp của mình muốn rời đi. Lúc Đồ Du Du bước ra khỏi phòng học thì phía sau cậu liền có một giọng nam gọi cậu lại:
"Thầy ơi"
Đồ Du Du quay người lại nhìn, người gọi cậu là Vu Phóng, gần đây tình hình học tập của Vu Phóng tiến triển rất tốt, cậu nhận ra được hắn là một người rất thông minh chỉ là có chút lười học mà thôi, chỉ cần hắn chú tâm vào một chút thì điểm số nhất định sẽ cao:
"Sao thế?"
Lúc Đồ Du Du vào lớp thì Vu Phóng đã nhận ra được điểm khác thường từ cậu, thế cho nên hiện tại mới muốn quan tâm hỏi han một chút:
"Sắc mặt của thầy rất kém, có cần em đưa thầy đến phòng y tế hay không?"
Đồ Du Du giật mình ngẩn người, sau đó trong lòng liền cảm thấy ấm áp lạ thường, dù sao thì rất lâu rồi chưa có ai quan tâm đến sức khỏe của cậu như vậy, đúng là đã thật lâu lắm rồi. Đồ Du Du trong lòng tăng thêm một phần hảo cảm hơn cho Vu Phóng, cậu khẽ mỉm cười nhìn hắn:
"Không sao, cảm ơn cậu"
Vu Phóng vừa nhìn thấy nụ cười nhẹ kia của Đồ Du Du liền cảm thấy thất thần không thôi, Đồ Du Du cười lên thật đẹp, nụ cười trong sáng nhất mà hắn gặp từ trước đến nay. Lúc mới vào trường trêu chọc cậu giả làm giáo viên, Vu Phóng đã cảm thấy con người này thật ngốc rồi, nhưng sau khi tiếp xúc nhiều một chút hắn liền nhận ra được cậu không phải ngốc mà chính là đơn thuần, là người đơn thuần nhất xuất hiện trong thế giới của hắn.
Trong thế giới của Vu Phóng vốn là một màu xám xịt, hắn nói thẳng ra chính là đứa con riêng của ba mình, mẹ hắn mấy năm nay cũng chưa hề có một danh phận chính thức cho dù người vợ kia của ba hắn đã không còn. Mẹ hắn luôn bị đám phu nhân nhà giàu nói xấu ở sau lưng, ba của hắn cũng không coi trọng mẹ hắn, hơn nữa ngay cả bản thân hắn cũng không được chính ba mình coi trọng. Người ngoài có thể nghĩ rằng trong Tô gia thì hắn chính là đứa con trai mà Tô Thánh yêu thích nhất, nhưng thực tế Tô Thành mới chính là người ông đặt ở trong lòng, cho dù Tô Thành có ngang ngược khó dạy thế nào thì Tô Thánh vẫn luôn có thể nhận nhịn bỏ qua cho Tô Thành dù có lỗi lầm lớn đến đâu, nhưng hắn thì lại khác, chỉ cần hắn phạm sai lầm một chút thôi liền sẽ bị ông dạy dỗ giáo huấn hà khắc, từ nhỏ đến lớn đã không ít lần hắn nhẫn nhịn Tô Thành, nhưng Tô Thành hết lần này đến lần khác chèn ép hắn, thế cho nên mới có chuyện sau này Vu Phóng kiên quyết nhận định mọi thứ hắn đều có thể nhường lại cho Tô Thành nhưng chỉ riêng có một mình Đồ Du Du là không thể, dĩ nhiên thì chuyện này vẫn để nói sau đi.
Đồ Du Du chậm rãi bước dọc hành lang, cậu dừng lại ở trước khu nhà nhìn trời đang mưa lớn, bầu trời âm u, mây đen che kín lấp mặt trời, cậu không mang ô theo cho nên không có cách nào trở về khu nhà ở của giáo viên được, chính vì vậy lúc này chỉ có thể đứng ở đó đợi mưa tạnh thì quay trở về nhà. Đồ Du Du nghĩ khoảng thời gian mình ở lại đây hẳn cũng sẽ không lâu nữa, có thể là cậu bị đuổi hoặc cũng có thể là cậu tự động xin nghỉ, nhưng cậu hy vọng rằng mình sẽ tự động xin nghỉ, khi cậu giải quyết ổn thỏa chuyện giữa cậu và Tô Thành thì cậu nhất định sẽ xin nghỉ việc tại ngôi trường này, sau đó tìm một ngôi trường khác xin vào đó làm việc, tốt nhất là cách xa chỗ này một chút để cho cậu không có khả năng cùng Tô Thành chạm mặt.
Mưa rơi không ngớt, tâm trạng não nề, Đồ Du Du buồn chán thở dài một hơi, đứng một lúc nhìn trời không có dấu hiệu sẽ tạnh, Đồ Du Du cuối cùng liền mang cặp đội ở trên đầu chạy nhanh về hướng khu nhà ở giáo viên phía xa. Trên tầng có một đôi mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé hấp tấp chạy trong mưa, đôi mắt kia hẹp dài mang theo tia khó xử càng khiến cho gương mặt nam tính góc cạnh của hắn lúc này thêm phần u sầu.
Chung Tử Tuấn đi ra liền bắt gặp cảnh tượng kỳ lạ này của Tô đại thiếu gia thì bất ngờ không thôi:
"Kỷ Úc Ninh buổi tối mời tới dự tiệc, cậu có đi không?"
Tô Thành nhàn nhạt đáp:
"Không"
Chung Tử Tuấn hơi nhíu mày một chút:
"Thế có cần tôi tiện mang theo quà tới giúp cho cậu không?"
Tô Thành nhìn thấy Đồ Du Du ở phía xa đã chạy đến được chỗ khu nhà ở giáo viên rồi mới yên lòng:
"Không cần, giúp tôi nói với cô ta rằng đừng làm phiền tôi nữa"
Chung Tử Tuấn rút bao thuốc lá ra đưa cho Tô Thành một điếu, Tô Thành đưa tay tiếp nhận rồi cầm lấy bật lửa tự châm thuốc hút, hai người đứng ở trên hành lang lười biếng hút thuốc, Chung Tử Tuấn phát hiện ra Tô Thành đang có tâm sự liền hỏi tiếp:
"Không phải là lại cãi nhau với thầy giáo rồi chứ?"
Tô Thành im lặng đại biểu cho việc Chung Tử Tuấn đã đoán đúng rồi, Chung Tử Tuấn giật mình, hắn và cậu vốn chơi rất thân với nhau từ nhỏ, trong ấn tượng của cậu thì Tô Thành chưa bao giờ vì một người khác mà suy tư như thế. Lúc nghe Tô Thành nói đối tượng mới của hắn là thầy giáo mới chuyển tới, Chung Tử Tuấn chính là bất ngờ không thôi, nói gì thì nói trước nay Tô Thành vẫn luôn quen với con gái mà bây giờ lại chuyển sang con trai, nói không bất ngờ mới là lạ đó. Nhưng mà sau đó Chung Tử Tuấn liền nghĩ Tô Thành chẳng qua chỉ là chơi đùa với Đồ Du Du mà thôi, con người ai chẳng ham mới mẻ, đối với một người thiếu sự kiên nhẫn như hắn thì cậu nghĩ rằng rất nhanh sẽ chán Đồ Du Du ngay, có điều đến hiện tại tình thế dường như không như cậu vẫn nghĩ:
"Cậu không phải sẽ thật sự thích thầy giáo đó chứ?"
Tô Thành hít một hơi thuốc rồi chậm rãi nhả khói, làn khói trắng mỏng bao lấy gương mặt hắn rồi rất nhanh bị gió cùng nước mưa thổi đi tan biến:
"Em ấy là người rất đặc biệt"
Chung Tử Tuấn nâng giọng:
"Nhưng mà thầy ấy là đàn ông, chơi đùa một chút thay đổi cảm giác còn được, cậu không định sẽ xác định lâu dài thật sự đó chứ?"
Tô Thành im lặng một lúc rồi đáp:
"Không biết"
Tô Thành tại thời điểm hiện tại vẫn chưa thể nào chắc chắn được có muốn lâu dài hay chỉ muốn thay đổi cảm giác, nhưng trước mắt hắn liền nhận thấy được Đồ Du Du luôn cho hắn có cảm giác rất vui vẻ, rất ấm áp. Tô Thành không biết thể hiện sự quan tâm, bởi vì trước đây khi hắn quen bạn gái đều là họ quan tâm lấy lòng hắn, họ luôn sợ hắn sẽ bỏ họ cho nên Tô Thành chưa bao giờ nếm trải cảm giác bị người khác không thờ ơ. Nhưng đối với Đồ Du Du thì lại khác, cậu luôn luôn tìm cách né tránh hắn, luôn không muốn hai người gần gũi thân thiết với nhau, cậu luôn khiến cho hắn cảm giác phải suốt ngày lo lắng suy nghĩ tìm cách đối phó làm sao cho cậu không có cơ hội từ chối hắn. Tô Thành cho đến hiện tại vẫn không tìm ra được việc mình đã làm không đúng ở đâu, tại sao Đồ Du Du hết lần này đến lần khác muốn từ chối hắn. Một khoảng thời gian rất lâu sau đó, Tô Thành học được cách trưởng thành, tính cách từ bốc đồng ngông cuồng không suy nghĩ trước sau trở thành một con người thâm trầm nội liễm, học được cách suy nghĩ chu toàn thì hắn mới phát hiện ra việc hắn theo đuổi Đồ Du Du ngay từ đầu đã chọn sai cách rồi. Đồ Du Du vốn là người thích chậm rãi, thích ôn nhu dịu dàng thế cho nên khi gặp Tô Thành cuồng nhiệt mãnh liệt, chớp nhoáng muốn hoàn thành tất cả mọi thứ đều nhanh nhanh chóng chóng như thế khiến cho cậu bị choáng ngợp sinh ra sợ hãi né tránh, không thể nào thích nghi được ngay.
Bình thường cứ tới 12 giờ là Tô Thành sẽ tới nhà của Đồ Du Du, hôm nay Đồ Du Du ngồi đợi tới 1 giờ không thấy hắn tới thì âm thầm thở phào, hẳn là hôm nay Tô Thành không tới chỗ cậu rồi. Đồ Du Du nghĩ có phải là do lời nói ngày hôm nay của cậu đã tác động đến Tô Thành rồi hay không, nếu như là thế thật thì cậu hy vọng hắn tốt nhất đừng xuất hiện nữa, cậu nhất định ngày nào cũng sẽ cầu phúc cho hắn.
Buổi tối ngày hôm ấy Đồ Du Du có hẹn đi ăn cơm với Hàn Kỳ, thời gian gần đây cậu cũng làm phiền Hàn Kỳ nhiều rồi, với lại cậu cũng thật sự đang cần người để tâm sự, mà Hàn Kỳ chính là đối tượng tốt nhất. Thứ nhất, Hàn Kỳ chính là một gay chính hiệu, từ những năm đại học cậu ta đã công khai với tất cả mọi người rồi. Thứ hai, những chuyện gần đây giữa cậu và Tô Thành, cậu đều kể hết cho Hàn Kỳ nghe, tìm Hàn Kỳ tâm sự lúc này chính là vô cùng hợp lý.
Hàn Kỳ buổi sáng sẽ là một dáng vẻ tinh anh học thức, nếu như để người ngoài thấy được không ai nghĩ cậu ta thích đàn ông. Nhưng đến buổi tối, phong cách ăn mặc đều thay đổi, dáng người của Hàn Kỳ thật sự rất tốt, cao cao thanh mảnh, eo nhỏ mông vểnh, khuôn mặt thanh tú mềm mại có điểm tương đồng với con gái, hơn nữa hiện tại Hàn Kỳ còn mặc một chiếc sơ mi hoa màu tối, ba hàng cúc đầu tiên đều cố tình không đóng để hờ hững theo từng nhịp thở phập phồng trên khuôn ngực. Quần jean trắng tinh tế vừa vặn làm tôn lên đôi chân thon dài cùng cặp mông làm cho người khác phải mơ ước kia của cậu, nói chung Hàn Kỳ cực kỳ có sức hút, từ lúc cậu bước vào nhà hàng này liền thu hút theo rất nhiều ánh mắt của phụ nữ cùng đàn ông. Đồ Du Du cũng bị Hàn Kỳ làm cho thất thần một chút, quả nhiên đúng như mấy lời nói trên mạng xã hội: Trai càng đẹp càng gay.
"Nhìn cái gì?" Hàn Kỳ ngồi xuống đối diện Đồ Du Du rồi bình thản hỏi
Đồ Du Du giật mình vội trở lại thực tại, việc cậu thất thần nhìn Hàn Kỳ như vậy thật sự khiến cho cậu càng thêm sợ hãi, tại sao cậu lại nhìn một người đàn ông đến ngây người như thế cơ chứ, việc này có phải chính là minh chứng cho chuyện cậu đúng thật là một 0 như Hàn Kỳ nói.
"Không có gì... chỉ là chưa từng thấy qua bộ dáng này của cậu"
Hàn Kỳ cúi đầu lật mở thực đơn trên bàn thờ ơ nói:
"Thế hả, tôi trước giờ vẫn như vậy"
Đồ Du Du cùng Hàn Kỳ gọi ra năm món đồ ăn, hai mươi phút sau trên bàn ăn mới có đầy đủ những món hai người gọi:
"Hàn Kỳ, tôi muốn hỏi cậu một chuyện... chính là lúc khi cậu phát hiện mình thích đàn ông thì cậu có phản ứng thế nào?"
Hàn Kỳ từ năm học lớp 10 đã có thể xác định được sở thích của mình, nhưng mãi cho đến khi cuối năm lớp 12 trong một lần làm tiệc chia tay mà uống rượu quá chén, ở trên bàn lớn tiếng tỏ tình với một cậu nam sinh khiến cho cậu nam sinh đó mỗi lần nhìn thấy cậu liền sợ đến chạy xa vài mét. Sau lần ấy Hàn Kỳ bị tất cả học sinh trong trường nói ra nói vào, cũng có một khoảng thời gian tưởng chừng như không thể vượt qua nổi, may mắn cậu có một gia đình tốt, bố mẹ cậu lúc đó vẫn luôn động viên cậu. Thế cho nên khi vừa lên đại học, ngày đầu tiên cậu vào lớp học liền thẳng thắn đứng trước lớp nói mình là gay, ai có thể chấp nhận được thì có thể chơi, không chấp nhận được liền không nói chuyện:
"Tôi sao? Lúc đó cũng quên rồi".