Chương 87: Ảo tưởng
Đồ Du Du rất sợ Tô Thành lần này đi sẽ rất lâu mới trở về cho nên lúc cảnh sát đưa hắn lên xe cứ đi theo phía sau bọn họ gấp gáp nói:
"Các người nhất định là có nhầm lẫn ở đây rồi, Tô Thành sẽ không giết người"
Đúng là Tô Thành chưa từng trực tiếp giết người nhưng thật ra hắn cũng sẽ liên quan đến, hoặc có thể nói rằng hắn không tự mình động thủ liền có thể sai đàn em thay mình làm việc này. Chuyện này cũng không phải là chuyện quá khó hiểu, Tô Thành leo lên đến vị trí này rồi, chuyện xấu làm không thiếu, chuyện trái với pháp luật cũng không phải ít, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn bị cảnh sát đưa về đồn nói chuyện, thế cho nên đối với tình thế hiện tại Tô Thành vô cùng bình thản không có chút gì gọi là phản kháng chống cự, chỉ là cừu nâu ngốc nhà hắn lại một bộ dạng gấp gáp đến sắp khóc kia thật là khiến cho hắn đau lòng không thôi:
"Được rồi Du Du, buổi tối anh sẽ về em đừng lo, anh hứa đó!"
Đồ Du Du vốn định theo ngồi cùng lên xe của hình cảnh nhưng lại bị một viên cảnh sát mạnh mẽ cản lại, đến cuối cùng chỉ còn biết đứng ở dưới nhìn đến chỗ Tô Thành:
"Tô Thành, buổi tối em đợi anh"
Cửa xe nhanh chóng đóng lại, Đồ Du Du đứng ở bên ngoài thất thần nhìn theo chiếc xe kia rời đi. Tiểu Ngũ lúc này mới bước đến trầm giọng nói với Đồ Du Du:
"Để tôi đưa anh về nhà"
Đồ Du Du quay sang nhìn Tiểu Ngũ lo lắng hỏi:
"Tô Thành có sao hay không?"
Tiểu Ngũ lắc đầu cũng không nói thêm lời nào với Đồ Du Du nữa, cái lắc đầu này của Tiểu Ngũ làm cho Đồ Du Du càng thêm lo lắng vô cùng, Tô Thành rốt cuộc là có sao hay không sao. Đồ Du Du được đưa về đến biệt thự, mọi người trong biệt thự đều nhanh chóng chạy ra đón cậu, tất cả đều vô cùng lo lắng cho cậu.
Đồ Đóa Đóa vừa nhìn thấy anh trai mình trở về liền quan tâm hỏi:
"Anh mấy ngày nay đi đâu thế, em rất lo lắng cho anh"
Triệu quản gia cũng theo đó đi đến đón Đồ Du Du vào trong nhà:
"Cậu Đồ mấy ngày nay đi đâu vậy, Tô thiếu và mọi người trong nhà rất lo lắng cho cậu đó"
Đồ Du Du khẽ thở dài lắc đầu:
"Tôi không sao"
Đồ Đóa Đóa nhanh chóng bước về phía Đồ Du Du hỏi:
"Tóc của anh sao lại thành ra như vậy?"
Đồ Du Du nghe thấy Đồ Đóa Đóa nhắc đến mái tóc mình mới giật mình đưa tay lên chạm vào, từ lúc gặp lại Tô Thành có quá nhiều chuyện xảy ra cho nên cậu cũng quên mất mái tóc của mình hiện tại đã khác trước, nhưng mà bây giờ cậu cũng không còn tâm tư mà để ý đến chuyện này nữa, cậu rất lo lắng cho Tô Thành:
"Tôi muốn lên phòng nghỉ ngơi một chút"
Mọi người đứng dưới lầu nhìn theo bóng lưng Đồ Du Du rời đi, Tiểu Ngũ thấy Đồ Du Du biến mất ở trong góc tầng lầu rồi mới nhỏ giọng dặn dò người bên dưới:
"Tô Thiếu mấy ngày nay có chút việc tạm thời sẽ không về nhà, mọi người ở nhà chăm sóc cậu Đồ cho tốt, tôi cũng sẽ để một số người ở lại đây"
Thật ra thì chuyện Tô Thành có việc không về nhà mấy ngày, sau đó bên ngoài biệt thự sẽ điều đến một số người canh gác cũng không phải là chuyện lần đầu tiên xảy ra, tuy rằng mọi người không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra nhưng cũng ý thức được là có chuyện hệ trọng,
Buổi tối hôm ấy Đồ Du Du vấn ngóng Tô Thành sẽ về, một bàn thức ăn đã được dọn lên từ lúc sáu giờ tối rồi nhưng cậu vẫn không hề động đũa, khiến cho đồ ăn trên bàn cũng theo đó nguội lạnh, mọi người trong nhà đều rất lo lắng ai cũng chưa ăn cơm, ngay cả nhóm người đứng canh gác ở bên ngoài cũng đều như vậy.
Đồ Du Du không ý thức được đã là mấy giờ, cũng không biết được chuyện mọi người vì cậu chưa ăn cơm mà không dám dùng bữa, cậu hiện tại chỉ lo lắng cho Tô Thành, cậu muốn đi gặp hắn. Đồ Du Du đột nhiên đứng dậy muốn đi ra ngoài, vừa ra đến cửa liền có một người đàn ông ngăn lại:
"Cậu Đồ muốn đi đâu vậy?"
Đồ Du Du sớm đã biết ở ngoài có người canh gác, cũng biết được nhóm người này là do Tô Thành phân phó cho nên liền nhanh chóng nói:
"Tôi muốn đi gặp Tô Thành"
Hiện tại đã là chín giờ ba mươi phút tối, ngoài trời tuyết rơi phủ kín mặt đường, nếu như hiện tại Đồ Du Du có tới thì cũng là hết giờ thăm, hơn nữa Tô Thành cũng đã phân phó không cẩn để cho cậu đến thăm hắn:
"Cậu Đồ hiện tại cũng đã muộn rồi, nếu như cậu đến thì cảnh sát cũng không cho cậu vào gặp mặt Tô thiếu, hay là cậu trước cứ vào ăn cơm rồi đi nghỉ ngơi đi, Tô thiếu sẽ không xảy ra chuyện gì nên cậu cứ yên tâm"
Đồ Du Du không có cách nào có thể yên tâm được vẫn một lòng muốn tới chỗ Tô Thành xem xem hắn có làm sao hay không. Đồ Đóa Đóa lúc này cũng tiến lên nói:
"Anh, hay là anh cứ nghe theo lời của anh ấy nói đi, hơn nữa nếu như để cho Tô thiếu biết anh không chịu ăn uống gì cả đến khi trở về Tô thiếu sẽ lại trách cứ tất cả mọi người mất"
Đồ Du Du quay sang nhìn Đồ Đóa Đóa:
"Nhưng mà Đóa Đóa, Tô Thành hiện tại đang không biết như thế nào, anh phải đến nhìn xem anh ấy như thế nào"
Đồ Đóa Đóa kéo lấy cổ tay của Đồ Du Du:
"Tô thiếu sẽ không bị làm sao đâu, bây giờ cũng muộn rồi anh có đến đó thì người ta cũng không cho anh vào. Anh mau trở vào ăn cơm đi, anh nhìn xem anh chưa ăn cơm mọi người cũng không dám dùng bữa đâu" Nói rồi Đồ Đóa Đóa liền đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa, cô giúp tôi đi hâm nóng lại đồ ăn đi, cũng mang cho hai người ở bên ngoài ăn luôn"
Đồ Du Du đến cuối cùng vẫn là bị Đồ Đóa Đóa kéo vào bàn ngồi ăn cơm, chỉ có điều cậu lại ăn không cảm thấy ngon miệng, ăn được vài ba miếng liền hạ đũa đi lên trên phòng.
...
Lại nói đến Tô Thành, Hoắc Khải ch.ết tại căn biệt thự trên núi kia, trước lúc hắn nhận được tin tức của Đồ Du Du cũng đã đánh cho hắn đến còn nửa cái mạng, nhưng mà Hoắc Khải vốn lăn lộn trong hắc đạo nhiều năm như thế, không lý nào lại không thể vượt qua. Phía bên cảnh sát làm việc với Tô Thành nói rằng Hoắc Khải đã ch.ết là bị một viên đạn bắn trúng vào giữa trán, mà ngoài phát súng do hắn bắn tới tay Hoắc Khải thì hắn không hề lưu thêm một phát đạn nào trên người hắn ta cả, chỉ có thể kết luận rằng nhất định có người muốn vu oan giá họa đẩy hắn vào đường ch.ết. Tô Thành không cần nghĩ cũng biết chuyện lần này nhất định là do đám lão già luôn chống lại hắn làm, chỉ có điều hắn hiện tại đã ở trong đây rồi không có cách nào tự mình đi tra.
Phòng giam cũng sẽ phân chia thành hai loại, một loại dành cho những kẻ tầm thường và một loại dành cho những kẻ khác thường, trong nhà tù cũng sẽ có hai kiểu tù nhân một kiểu chính là tầng lớp luôn bị ức hϊế͙p͙ đánh đập, một kiểu chính là lão đại bên trong. Cảnh sát không phải không biết Tô Thành có thân phận như thế nào, có một sự thật rất ít người biết tới đó chính là giữa giới cảnh sát bạch đạo và giới xã hội đen hắc đạo nhìn ngoài thì tưởng luôn đối dịch kiêng kỵ nhau nhưng bên trong vẫn là có một chút gì đó gọi là có dây dưa. Ví như Tô Thành cũng quen không ít người làm chính trị, giới cảnh sát, mà bọn họ cũng phải nhờ có Tô Thành ngấm ngầm thúc đẩy giúp đỡ mới có thể đạt được mục đích của riêng mình, thế cho nên khi Tô Thành vào chỗ này rồi mọi chuyện sớm đã được sắp xếp tỉ mỉ, không ai dám làm khó cho hắn, ngay cả phòng giam cũng đều không khóa lại.
Hôm nay là ca trực của Mạnh Tử Chi, đối với phạm nhân mới đưa vào hôm nay sớm đã được cấp trên nhắc nhở lưu ý. Mạnh Tử Chi mới đến sở cảnh sát này được một năm, cũng hiểu rõ được quy tắc chỗ này, chỉ cần là người cấp trên căn dặn phải chú ý nhất định là một nhân vật lớn. Mạnh Tử Chi thông qua máy giám sát nhìn xem người mới vào rốt cuộc mặt mũi ra sao, vừa nhìn thấy hình ảnh Tô Thành hiện trên màn hình nhỏ của máy giám sát liền cũng có điểm bất ngờ. Người đàn ông mới vào nhìn qua còn rất trẻ chưa đầy ba mươi tuổi, thân hình rắn rỏi cao lớn, ngũ quan cương nghị góc cạnh, khắp người tỏa ra hương vị nam tính mãnh liệt, dáng vẻ này nếu như không phải là một nam người mẫu hay là diễn viên nổi tiếng nào đó thì quả thật đúng là một khuyết thiếu trong showbiz.
Mạnh Tử Chi bất giác bị dáng vẻ của Tô Thành thu hút, đôi mắt lớn nhìn chăm chú nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình nhỏ kia không muốn rời mắt. Phòng giam nhỏ hẹp chỉ có duy nhất một chiếc giường đơn bạc, Tô Thành mặc đồng phục tù nhân màu xanh, bộ đồng phục này căn bản sẽ không thể nào đủ ấm được trong tiết trời hiện tại, chỉ còn điều hắn lúc này vẫn an tĩnh ngồi ở trên giường đơn, đôi lông mày hơi nhíu lại với nhau một chút giống như là đang trầm tư suy nghĩ đến điều gì đó. Sau đó Tô Thành liền đột nhiên đưa mắt nhìn về phía camera trên góc phòng, Mặc Tử Chi trong giây phút đó tim đập thình thịch, gương mặt cũng bỗng chốc cảm thấy nóng bừng giống như là cậu hiện tại đang đứng ở trước mặt của người đàn ông kia vậy.
Tô Thành nhìn chằm chằm camera rất lâu, hắn vốn có sự cảnh giác rất cao độ, nãy giờ luôn có cảm giác có người nào đó đang theo dõi mình, quả nhiên mười phút sau đó liền có một người mặc đồng phục cảnh sát ôm theo một chiếc chăn bông lớn đi xuống phòng giam của hắn:
"Chăn này cho anh"
Tô Thành không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Mặc Tử Chi, thật ra Mặc Tử Chi chính là người đàn ông trẻ đẹp nhất trong sở cảnh sát này, chỉ có điều Tô Thành nhìn cậu ta không phải vì cậu ta đẹp mà là hắn đang cảnh giác xem trong chiếc chăn kia có giấu thứ gì hay không. Mặc Tử Chi bị Tô Thành nhìn chằm chằm như vậy cũng lúng túng đôi chút, đến cuối cùng liền ôm chăn đặt xuống giường ngay bên cạnh Tô Thành rồi nói:
"Tôi đi đây"
Tô Thành trầm giọng:
"Khoan đã"
Mặc Tử Chi dừng bước, lúc đứng xoay lưng lại với Tô Thành vẫn còn có chút gấp gáp, khóe miệng tránh không được hơi gợn lên nét cười, nhưng sau khi quay lại liền mang gương mặt lạnh tanh không quá thân thiết với Đồ Du Du:
"Có chuyện gì?"
Tô Thành hỏi:
"Cậu có mang điện thoại theo không?"
Mặc Tử Chi trong lòng thầm nghĩ, có khi nào người này muốn lấy số điện thoại của mình, người đã được cấp trên nhắc nhở phải chú ý từ trước đến nay sẽ không ở chỗ này lâu, rất nhanh là được thả ra cho nên Mặc Tử Chi mới đoán rằng Tô Thành muốn lấy số điện thoại của cậu. Trong lòng Mặc Tử Chi tuy có một chút sung sướng cùng hồi hộp nhưng vẫn làm bộ lạnh lùng đáp:
"Có mang theo"
Tô Thành đưa tay về phía trước:
"Cho tôi mượn"
Mặc Tử Chi giả bộ nghi ngờ nhìn Tô Thành một chút rồi cũng đưa điện thoại của cậu cho hắn. Tô Thành không hề nói một tiếng cảm ơn nào đã chậm rãi nhấn số điện thoại gọi cho ai đó, đầu dây bên kia rất nhanh liền có người bắt máy. Mặc Tử Chi đứng ở một bên nghe được đoạn đối thoại của Tô Thành, nhưng chỉ nghe thấy được lời hắn nói, căn bản không hề nghe thấy được bất cứ lời nào phát ra từ phía đầu dây bên kia.
"Em ấy ngủ chưa?... Nói em ấy không cần lo lắng... trời lạnh như vậy phải mặc áo ấm... cũng không cần để em ấy đến thăm tôi... được... tôi biết rồi"
Mặc Tử Chi trong lòng lại tự ngộ nhận rằng Tô Thành căn bản không có gọi cho ai cả, bởi vì khi cậu tiếp nhận lại điện thoại thì cuộc điện thoại mà Tô Thành vừa gọi đã bị xóa đi, nhất định là sợ cậu phát hiện ra cuộc nói chuyện căn bản vẫn chưa được kết nối nên mới xóa đi trước như vậy, còn có những lời kia không phải nói cậu thì là nói ai, cậu hôm nay mang chăn xuống cho hắn, hắn liền nhắc nhở cậu không cần phải lo lắng, trời lạnh rồi muốn cậu mặc thêm áo ấm đừng chạy xuống chỗ hắn làm gì rất là lạnh. Mặc Tử Chi tiếp nhận điện thoại của mình rồi liền nhanh chóng làm mặt lạnh giả bộ phiền phức rời đi, Tô Thành vừa mới rồi là gọi cho Triệu quản gia hỏi thăm tình hình của Đồ Du Du, hắn không gọi cho cậu là vì hắn sợ cậu sẽ lo lắng cho hắn, còn việc xóa đi cuộc gọi trong máy của Mặc Tử Chi cũng là vì cảnh giác với cậu ta, hắn vẫn luôn có thói quen không dễ dàng với người ngoài.
Mặc Tử Chi trở về phòng trực, khóe miệng cong cong, ánh mắt lại tiếp tục dán sát màn hình giám sát, nhìn thấy Tô Thành mở chăn ra đắp nằm ở trên giường liền cảm thấy vô cùng vui vẻ. Vài phút sau đó Mặc Tử Chi liền phát hiện ra một vấn đề, phía dưới lớp chăn bông liên tục có thứ gì đó cử động rất nhanh, lại quan sát được biểu cảm trên gương mặt của Tô Thành có điểm không đúng liền rất nhanh phát hiện ra được đối phương đang làm chuyện tốt gì. Mặc Tử Chi phía dưới cũng muốn cương, bàn tay lạnh buốt nhanh chóng luồn vào phía trong quần nắm lấy vật nam tính của mình bắt đầu an ủi, chính là vừa nhìn Tô Thành vừa làm chuyện kia, trong đầu vẫn luôn ảo tưởng Tô Thành cũng là vì nhớ đến cậu mới làm chuyện đó.
Có một sự thật chính là Tô Thành tinh lực vô cùng dồi dào, cũng thật rất lâu không có cùng Đồ Du Du làm chuyện kia, vừa mới rồi cùng Triệu quản gia nhắc đến Đồ Du Du liền vô cùng nhung nhớ, chính là nhớ đến mức khắp người cũng muốn bị lửa nóng thiêu cháy toàn thân.
Sáng sớm ngày hôm sau Mặc Tử Chi lại đi xuống chỗ phòng giam của Tô Thành, Tô Thành sớm đã tỉnh ngủ ngồi ở trên giường, vừa nhìn thấy Mặc Tử Chi đi tới liền lười không muốn quản cứ mặc kệ cậu ta. Mặc Tử Chi nhanh chóng đi tới chỗ giường của Tô Thành giả bộ lấy chăn về, sau đó còn vô ý muốn lật mở chăn lên nhìn xem một chút kết quả thấy được thứ mà cậu ta muốn thấy, sau đó cậu ta liền làm ra vẻ mặt khó chịu hậm hực ghét bỏ, trước khi xoay người rời đi còn không quên giả bộ khó chịu nói:
"Chăn này là của tôi, tôi cho anh mượn anh lại làm bẩn hại tôi phải đi giặt cho anh".
Tô Thành đương nhiên không giống người thường, đối với chuyện này hắn ngay cả một chút áy náy cũng không có chứ đừng nói tới là xấu hổ. Có người coi chỗ chăn bẩn kia như báu vật vui vẻ ôm về phòng trực, đến khi về phòng trực rồi cũng không trực tiếp mang đi giặt ngay mà lại ngồi xuống nhìn camera giám sát theo dõi Tô Thành, khóe miệng Mặc Tử Chi không tự chủ được mà khẽ nhếch lên đường cong hoàn mỹ, lại vô hình cảm nhận được mùi vị đàn ông cuồng dã ở trong chiếc chăn này, ảo tưởng người đàn ông này hôm qua chính là vì cậu mà phóng ra, mà không hề hay biết một sự thật hắn vì một người khác mà phóng.