Chương 32: Thù hận

“Vượt qua hay...vứt bỏ?”- Tôi nheo mắt nhìn thằng Alen.
Nó sững người lại, như vừa tỉnh giấc nó quay đầu tiến tới chỗ Phương.
-Cậu...sẽ không bao giờ nhận được sự tha thứ từ làng sương mù chúng tôi.- Nhỏ Phương nói bằng giọng đầy đanh thép.


-Có lẽ gia tộc tôi...đã làm điều không phải với làng các cậu...Nhưng...bọn tôi cũng phải trả giá bằng rất nhiều sinh mạng rồi.- Alen cố gắng giải thích.
-Các người xứng đáng nhận lấy điều đó.- Mặt cô nàng lạnh tanh.


Môi Alen mím lại, tay nó nắm chặt. Mặc dù không hiểu gì nhưng tôi biết cả 2 đã phải chịu đựng quá nhiều.


Alen xuất thân trong một gia đình quý tộc Amedy ở Lôi quốc. Nó là con trai độc nhất của gia đình đấy. Trong lịch sử làng sương mù tôi được đọc thì 13 năm trước làng sương mù đã từng bị xoá sổ bởi chính gia tộc nhà Alen do ngôi làng sở hữu nhiều bí thuật cấp cao. Tộc trưởng hiện tại của làng đã may mắn sống sót và gây dựng lại toàn bộ mặc dù không thể nào sánh được với trước kia. Đoạn video giới thiệu đấy thực sự là một cuộc chiến vô cùng thảm khốc. Hàng ngàn người bỏ mạng, máu chảy thành sông. Ngôi làng chỉ trong 2 ngày chiến đấu đã hoàn toàn cháy rụi. Đó là toàn bộ những gì tôi được đọc và lúc Alen truyền suy nghĩ.


-Nhưng mà... đó là chuyện rất lâu rồi....-Alen cố gắng.
-Nó là mối thù của cả làng tôi... Chính cậu... chính cậu là đứa trẻ được đưa đến vào ngày cuối cùng và ra tay giết trưởng làng đời trước của bọn tôi.- Phương hét lên đầy căm phẫn.


-Tôi..tôi....TÔI KHÔNG BIẾT GÌ HẾT!!!!!- Alen ôm đầu quỳ xuống đất gào lên.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Alen...Alen giết trưởng làng cũ sao?......Sao có thể? Lúc đó nó mới chỉ là đứa bé thôi mà?


available on google playdownload on app store


-ĐỪNG CÓ CHỐI CÃI!!! CẬU LÀ KẺ THÙ CỦA LÀNG CHÚNG TÔI!!! THIÊN TÀI GIA TỘC AMEDY À!!!!- Phương nói lớn. Tôi cảm nhận được nỗi uất hận trong đấy.


-hức...t...tôi phải làm gì đây Dun? Nếu là cậu! Cậu sẽ vượt qua hay...vứt bỏ? - Những giọt nước mắt của Alen bắt đầu rơi xuống? Nó quay qua nhìn tôi bằng khuôn mặt đầy dằn vặt.
-“Cậu...không phải là tôi?”


-Hờ! Ừ nhỉ? Nhưng có lẽ vứt bỏ sẽ đơn giản hơn đúng không?- Nó ngẩng mặt lên trời cười đau khổ.
-“Có thể.”- Tôi không dám đưa ra một lời khuyên nào cho nó.
-Tôi phải làm gì?- Nó đứng dậy tiến đến phía con nhỏ Phương.


-Mạng sống của cậu.- Nhỏ nói đầy đanh thép không chút lưỡng lự.
-Được rồi...đến và lấy nó đi.- Alen ném thanh Lôi kiếm xuống đất. Nó hoàn toàn buông xuôi tất cả.


Vậy thứ cậu lựa chọn là “vứt bỏ” sao Alen? Hờ! Có thể nó đơn giản. Nhưng vô cùng đau khổ đấy. Tôi không chắc cậu có thể vượt qua được nỗi đau này đâu. Chính tôi....còn không chịu đựng được mà...


-Alen dừng lại...Cậu muốn lãng phí mạng sống mà tôi đã cứu cậu sao? Nên nhớ rằng...cậu không chỉ có một mình.- Elena khoác vai Miran hét lên bằng chút sức lực yếu ớt.
Nó quay qua nhìn Elena một lúc lâu và rồi...lại khóc...
-Mình...mình không biết...phải làm gì cả...hức...- nó nấc lên từng cơn.


-Suy nghĩ kĩ lại đi! Tôi biết chuyện xảy ra lúc đó...cậu...bị chính gia tộc cậu lợi dụng. Cậu không có lỗi....- Elena ra sức giải thích.
Hả? Lợi dụng? Tại sao cô ta biết? Tôi bất ngờ quay qua nhìn Ele đầy khó hiểu.


-Không! Mẹ mình...mẹ mình không làm thế!! Tất cả những điều bà làm đều muốn tốt cho mình. -Alen lắc đầu nguầy nguậy chối cãi.
-Bà ta chỉ xem cậu như một con tốt thí thôi.- Ele nhìn Alen đầy cảm thông.
-Cậu im đi!!! Bà ch.ết rồi!! Cậu không được nói thế!- Nó hét lên.


Elena im bặt. Có lẽ cô ta biết nói nhiều với nó cũng không ích lợi gì.
-ch.ết đi! Đại ưng tiễn.- Phương giương cung lên.
Cô ta bắn một con đại bàng cực to hướng thẳng về phía Alen.
-ALENNNNN!!!- Miran hét lớn.
“Keng.....”-Hả!!! Tên đó...sao hắn....?
-Miner? Anh...sao anh lại...?- Mặt con nhỏ đầy bất ngờ.


-Dừng lại đi...đủ rồi Phương! Anh cũng không muốn thù hận nối tiếp thù hận. -Tên sắt vụn đứng trước mặt chặn cho Alen nhát tên tử thần.
-Nhưng mà....-Con nhỏ ấp úng.


-Anh đã từng nghe tộc trưởng nói về một chàng trai bị lợi dụng lòng tin hoàn toàn. Nhưng lúc đó anh bị thù hận làm mờ mắt nên đã không tin ông. Giờ nghe được từ cô gái này nữa....có lẽ...chúng ta nên kết thúc chuyện này ở đây thôi.- Thằng người sắt có vẻ hiểu chuyện.


-Anh tránh ra đi! Đây là những gì tôi phải nhận lấy.- Alen vẫn buồn bã đẩy tên người sắt sang một bên.
-Đi đi! Muốn chuộc lỗi thì hãy giúp bọn ta hồi sinh lại ngôi làng như trước. Ngươi phải sống để trả nợ cho bọn ta.- Tên Miner nắm cổ áo Alen lên.


-“Chúng ta đi thôi!”- Tôi chống tay đứng dậy lượm lại thanh Lôi kiếm cho Alen.
Có lẽ...mọi chuyện đến hồi kết rồi. Có sướt mướt ở đây cũng chẳng làm được gì.
-Khoan đã. Các người đi lấy thần dược cải tử hoàn sinh đúng không?- Miner kéo vai tôi lại.
-“Thì sao?”- Tôi lạnh nhạt.


-Cho chúng tôi đi theo. Nếu nó có thật bọn tôi có thể cứu lấy trưởng làng.- Mắt hắn ta nhen nhóm chút hi vọng.
-“Tuỳ 2 người! Nói trước, ai nhanh phần thưởng sẽ của người đó!!”
-Hẹn ở Thần thụ.-Hắn ta nói rồi quay đầu đi.
-“Hẹn ở thần thụ”.- Tôi nhếch môi cười.






Truyện liên quan