Chương 48: Trận chiến trên sông Dime (6)

“Cô nghĩ…cô có thể sao?”- Tôi chĩa kiếm vào cổ con nhỏ.
……………..
Vài giây trước.
-“Cơ hội kìa Alen! Cô ta lơ là rồi. Làm đi!!” –Tôi buông lời ra lệnh.
Nó gật đầu hiểu ý rồi giơ cao thanh Lôi kiếm lên:
-Địa ngục ánh sáng!!!


Tức thì một dòng điện sáng lóa nổ trước mặt con nhỏ Eliber. Đây là một tuyệt kĩ không gây sát thương nhưng sẽ khiến đối phương bị lóa mắt trong 20s. Quá đủ để tôi hành động.
-“Tàng hình. Dịch chuyển hư không.”- Tôi nhanh chóng tiến về phía con nhỏ.
………………..


-“Cô nghĩ…..cô có thể sao?”- Tôi chĩa kiếm vào cổ nhỏ.
-Ngươi.... đã bị ta đánh bật xuống biển rồi mà….tại sao?- Nó vẫn chưa hoảng hồn.
-“Diễn tốt lắm Miran. Tôi cho phép cô xử cô ta.”- Tôi quay mặt ra lệnh cho Miran đang giả dạng tôi ở dưới biển.


Kế hoạch diễn ra một cách hoàn hảo mà đến tôi còn không nghĩ nó thành công. Nghĩ cũng tội mấy đứa kia. Khổ thân ngồi hứng đòn nãy giờ để cấu mana con nhỏ. Tôi dí kiếm mạnh vào cổ Eliber rồi dõng dạc tuyên bố:


-“Chủ tướng của các ngươi đã bị bắt!! Mau chóng đầu hàng thì bọn ta sẽ cho các ngươi một con đường sống.”
Đúng như tôi dự đoán! Vừa dứt lời sĩ khi của bọn Hỏa quốc như bị dập tắt hoàn toàn. Bọn chúng quỳ sụp xuống đất thay cho lời đầu hàng khó nói.


-Ngươi….ngươi….-Con nhỏ tức không nói lên lời.
-“Im lặng! Nhiều lời là ta giết không tha đấy!”- Tôi đe dọa.
-TẤT CẢ CÁC NGƯƠI MAU ĐỨNG DÂY!!! TINH THẦN HỎA QUỐC VỨT CHO CHÓ THA HẾT RỒI SAO? MẶC KỆ TA!!!!!- Nhỏ bỗng chốc gân cổ hét lớn.
Sụt
-“Câm mồm!” –Tôi đâm một nhát ngay bụng con nhỏ.


available on google playdownload on app store


Thời gian như ngưng đọng lại, phút chốc những tiếng xì xào của binh lính Hỏa quốc im bặt. Chúng buông xuôi vũ khí hoàn toàn rồi nhìn con nhỏ bằng một ánh mắt đau thương đến tận cùng.
-CHỊ ELIBERRRRRR!!!!- thằng Alen từ xa chạy tới.


-Al….Alen….em….em đã thắng chị rồi đấy….khục….-Con nhỏ buông một lời cuối cùng phụt máu ngã xuống.
-CHỊ ELIBERRRRRRRRR!!! Tại sao? Tại sao cậu lại giết chị ấy?- Alen hét lên đau khổ rồi quay qua trách tôi.
-“Đây là chiến trường. Chấp nhận đi!!”- Tôi rút kiếm ra khỏi người nhỏ với khuôn mặt lạnh tanh.


Không khí bỗng trở lên yên lặng chỉ văng vẳng đâu đó vài tiếng thút thít. Máu con nhỏ đã cạn. Nó ch.ết rồi! Cuộc chiến này….tôi là người chiến thắng. Alen quỳ xuống đỡ lấy thân thể đẫm máu của nhỏ Eliber khóc nấc lên từng đơt.


-Chị ấy…chị ấy là một người chị tốt!! Hức….Chị ấy đã giúp mình giết lâm tặc…giúp mình…hức….giết quái vật để….giao hàng an toàn….hu hu hu!! TẠI SAO CHỊ ẤY PHẢI CHẾT.- Nó gào lên đau đớn.


Tôi chỉ biết im lặng nhìn nó gục mặt vào cái xác òa khóc. Hừ! Nó còn quá ngây thơ để hiểu được….chiến tranh không bao giờ có sự chen ngang của tình cảm. Cô ta không ch.ết thì chính nó sẽ ch.ết.


-CÁC NGƯƠI LÀM SAO VẬY? MAU ĐỨNG DẬY TRẢ THÙ CHO THẦN KHÍ!!!!!- Một tên cầm kiếm đứng dậy lao vào người tôi.
Xoẹt….phụt..- Tôi phóng 1 cọc băng xuyên qua hốc mắt hắn.


Tên lính không kịp nói lời nào nhanh chóng bị cọc băng ghim cả cái đầu xuống đất đầy đau đớn. Haha!! Đây là kết cục của những kẻ muốn chống trả tôi đấy.
-AAAAAAA!!!GIẾT HẮN!!!!!- Bỗng chốc lũ lính của Hỏa quốc cầm vũ khí lên lao điên cuồng vào bọn tôi.


Quái gì nữa vậy!! Bọn chúng vẫn còn tinh thần chiến đấu sao? Tụi mày bị điên à?
Tôi không chần chừ, tôi triệu hồi ‘Kiếm hư vô’ ra chiến đấu.
-“ Hàn khí”.


Không khí lạnh lên phút chốc rồi biến mất hoàn toàn. Khỉ thật!!! Con nhỏ này ch.ết rồi còn để lại cái hiệu ứng ‘Hỏa ngục’ khó chịu này làm tôi không thể nào thi triển được Hàn khí. Vậy thì….tàn sát thôi.
Xoẹt….sụt…sụt……- Tôi lao vào giữa đội hình địch đánh chém.


Tôi đâm, tôi chém một cách điên cuồng. HAHA!! Cái mùi này….Ahhhhhh!! đúng rồi!!! Chính là cái mùi máu tanh tôi tìm kiếm bao lâu nay.
sụt…xoẹt….phụt…. -Tôi chém bay cánh tay của một tên lính rồi quay ra sau đâm một nhát vào cuống họng tên còn lại.


2 tay 2 kiếm, tôi liên tục xoay người chém giết không biết điểm dừng là gì. Máu cứ thế phụt ra đỏ cả mặt và cổ tôi. Xác ch.ết dưới chân cứ thế tăng lên theo từng đường kiếm. Nhưng mà….chúng đông quá. Cả Lục quái và binh lính Lôi quốc hỗ trợ vẫn chưa giết được hết bọn chúng.


“xoẹt…xoẹt…xoẹt..”- Từ đầu trên trời hàng loạt lông chim găm vào đầu từng tên lính Hỏa quốc làm số lượng chúng giảm xuống đáng kể.
-Có khó khăn quá không? – Một giọng nói vang lên phía trên đầu tôi.


Tôi bất ngờ ngươc đầu lên nhìn thì thấy tên Sai đang đứng trên một cái lông vũ bay lơ lửng giữa không trung.
-“Hơi trễ đấy!” –Tôi nhếch mép cười.






Truyện liên quan