Chương 4-1
“Có thể làm phiền chị ghi giúp em đồ chị muốn gọi vào đây không?”
Nghe tới câu đó, chị ta đứng bật dậy, đập bàn thành tiếng.
“Cô phục vụ kiểu gì vậy? Quán nổi tiếng nên muốn làm sao thì làm à? Gọi có chút đồ uống với bánh ngọt đi kèm mà đưa đi đưa lại ba lần rồi vẫn không đúng. Gọi quản lí của mấy người ra đây. Nhân viên như thế này mà vẫn cho làm việc à?”
Min xuất hiện quở trách cô, giọng nói còn gay gắt hơn cả vị khách khó tính.
“Làm sai còn không biết đường mà xin lỗi. Cô cứ đứng đực ra đấy làm gì? Con người chứ có phải con vật đâu mà nghe không hiểu. Nhanh xin lỗi đi.”
Vì giọng nói lớn lại rõ ràng phút chốc bàn số 5 trở thành tâm điểm của tất cả mọi người. Nhẫn nhịn cũng chỉ có giới hạn, cô muốn chấm dứt chuyện này càng sớm càng tốt. Miên không đáp lời Min, nhanh chóng cúi người xin lỗi khách đồng thời thanh toán toàn bộ tiền đồ uống rồi lui vào phòng thay đồ dành cho nhân viên. Dù cô không sai nhưng xin lỗi là cách tốt nhất để không thu hút sự chú ý của mọi người, gây điều tiếng xấu cho Miaow.
“Chỉ cần cô phạm thêm một lỗi nữa thôi đừng trách tôi sẽ đuổi việc cô.” – Giọng Min vang lên từ phía sau, Miên cũng không buồn quay đầu, không bình luận, tiếp tục thu xếp để ra về.
“Còn chưa hết ca ai cho phép cô ra về?” – Min đứng ngáng đường cô.
“Tránh ra.” – Miên cảm thấy sức chịu đựng của mình đã lên đến đỉnh điểm.
“Đã sai lại còn tỏ thái độ. Đừng tưởng có người chống lưng thì cô thích làm gì thì làm. Tôi có thể sa thải cô bất kì lúc nào.”
Miên ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp phía trước, nói chậm rãi.
“Việc sa thải không cần cô dọa tôi sẽ tự nghỉ việc.” – Nói rồi trực tiếp rời đi.
Trời về đêm được thông báo xuống dưới 10 độ C. Lượng xe đi lại trên đường cũng thưa thớt hơn, trên vỉa hè không thấy mấy người. Miên đi bộ ra bến xe bus, vô thức có cảm giác bất an. Cô đưa tay vào túi, nắm chặt lọ xịt hơi cay mua từ đợt trước, chân rảo bước nhanh hơn nhưng phía sau cô tiếng bước chân cũng gấp hơn trước. Miên không nghĩ được gì nhiều lấy hết sức lực chạy thật nhanh.
Vì chạy quá nhanh nên Miên bị trật chân. Cô hoang mang, chỉ còn một đoạn nữa là thôi là tới bến xe bus. Miên cắn môi nhịn đau cố đứng dậy nhưng bước chân lảo đảo muốn ngã. Ngay thời khắc đó bàn tay anh đưa ra giữ chặt lấy tay cô khiến Miên đổ người vào anh.
“Cẩn thận.”
Miên ngước mắt lên nhìn, tim vẫn còn đập thình thịch vì hoảng loạn.
“Lên xe đi, tôi đưa em về.”
Bàn tay cô vẫn nắm chặt tay Quân. Anh cảm nhận rõ ràng bàn tay lạnh giá của Miên đang run lên trong tay mình.
“Hắn đi rồi, em đừng sợ.”
Miên bước lên xe, ngồi im, hai tay nắm chặt với nhau, nhủ thầm bản thân trấn tĩnh, phải thật trấn tĩnh phân tích chuyện vừa diễn ra nhưng thật sự cô không tìm ra được bất kì manh mối nào liên quan với người đàn ông theo dõi mình hôm nay.
Quân nhìn sang người bên cạnh thấy chóp mũi Miên đỏ ửng, da nhợt nhạt, hơi thở vẫn còn đang gấp gáp. Anh im lặng lấy đôi găng tay ngày trước Miên bỏ quên, nhẹ giọng:
“Em đeo găng vào đi.”
Miên đón lấy găng từ anh, ngón tay anh vô tình chạm vào tay cô, như có điện giật Miên theo phản xạ thu tay lại, ấp úng:
“Cảm ơn anh.” – Nói rồi mặt xị xuống – “Lại để anh thấy bộ dạng chật vật.”
Quân buồn cười, trong tình huống thế này, cô gái cũng không buồn giải thích vì sao mình bị đuổi bắt lại ỉu xìu lo lắng mất hình tượng trong mắt anh, bộ dạng y chang Miaow lúc bị anh bắt quả tang ăn vụng cá.
“Người đó là ai? Vì sao đuổi bắt em?”
“Em cũng không biết.” – Như sực nhớ điều gì Miên rụt rè. – “Bình thưởng không mấy khi thấy anh ở chi nhánh”.
“Ừ, không gọi điện được cho em đoán em đang làm việc nên tôi qua xem.”
Miên ngạc nhiên lôi điện thoại ra. Màn hình đen ngòm.
“Máy hết pin mà em không biết. Anh gọi em có chuyện gì không?”
“Mẹ tôi muốn cùng em ăn cơm mà không liên lạc được nên gọi hỏi mẹ em, mẹ em không liên lạc được cho em lo lắng gọi điện hỏi han khắp nơi.”
Miên cắn môi, trách bản thân bất cẩn, đáng lẽ ra cô nên mang theo sạc hoặc pin dự phòng.
Xe dừng trước khu nhà của Miên, nhưng anh không để cô tự vào mà một mực đưa Miên vào tận nơi.
Vì đã muộn lại không muốn làm phiền giấc ngủ của Hân nên Miên mất một lúc lâu lục lọi tìm chìa khóa. tr.a chìa khóa vào ổ, xoay cũng chưa xoay Miên quay sang anh ý bảo cô đã an toàn, anh có thể về nhưng anh không có dấu hiệu muốn ra về. Miên xoay khóa mở cửa rồi lại lúng túng quay sang nhìn anh.
“Sao vậy? Nắm cửa không xoay được à?”
Miên gật rồi lắc rồi gật.
“Em nhanh vào nhà đi. Tôi về trước đây, có gì em cứ gọi điện.” – Quân đưa túi đồ trong tay anh cho cô. – “Đây là bánh mẹ tôi làm cho em. Ngủ ngon.”
Miên nhìn túi bánh nở nụ cười dễ chịu hiếm hoi. Đợi bóng anh khuất sau phòng bảo vệ rồi mới nhanh chóng lên phòng, mở máy tính vào mail riêng dành cho tâm sự mà độc giả vẫn thường gửi, click vào bức mail đã được đánh dấu ưu tiên trả lời mấy ngày trước đó mà vẫn chưa có thời gian để xem.
“Chào chị Kaze!
Em theo dõi W Magazine cũng lâu rồi, chưa từng bỏ sót lần trả lời thư nào của chị.
Em 19 tuổi, đang là sinh viên năm 2 của một trường đại học top đầu, người ngoài trầm trồ vì gia đình hạnh phúc, có điều kiện, bố mẹ giỏi, con xinh ngoan đúng như những gì bố dượng và mẹ em tạo dựng. Nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài mà thôi. Bố dượng em thực chất là một con quỷ, ông ta đánh đập mẹ bất kì khi nào mẹ làm ông ta phật ý. Em cảm thấy kinh tởm với những âm thanh lúc hai người họ làm chuyện đó với nhau mà ông ta không cho phép mẹ đóng cửa. Nỗi sợ hãi về cuộc sống hôn nhân bênh hoạn ăn sâu vào tâm trí em, em sợ hãi ánh mắt của ông ta, sợ hãi chính gia đình ‘hoàn hảo’ này.
Cuối cùng thì nỗi lo sợ của em cũng thành hiện thực. Em bị bố dượng cưỡng bức vào đúng sinh nhật tròn 18 tuổi. Sau bữa tiệc sinh nhật các bạn về hết, mẹ lại vì đi công tác mà không về được, ông ta đã làm nhục em ở chính phòng ngủ chung của hai người.
Ông ta nói sẽ giết cả hai mẹ con nếu em tiết lộ bất kì điều gì. Em biết ông ta không dọa, ông ta có thể. Thức dậy với những dấu vết của con quỷ đó trên người là sự tr.a tấn kinh khủng nhất em từng trải qua. Em bị trầm cảm và phải gặp bác sĩ tâm lí điều trị một thời gian dài sau đó.
Kể từ đấy cứ mỗi lần mẹ không ở nhà ông ta lại tiếp tục trò bệnh hoạn kia. Ông ta luôn làm nhục em trong những tư thế nhục nhã nhất ông ta có thể nghĩ ra, em không thể quên vẻ mặt ông ta lúc gằn lên hai tiếng “con điếm”.
Con điếm.
Là con điếm.
Em buông thả mình trong chính sự bất lực của bản thân, em ngủ với tất cả những ai em vừa mắt. Dùng chính sự chà đạp của những người đó để át cảm giác ghê tởm bẩn thỉu mà ông ta gây ra.
Cuộc sống địa ngục đó chắc sẽ không bao giờ dừng lại cho tới ngày em gặp anh. Anh quan tâm em, giúp đỡ em, sự chân thành và đơn thuần của anh làm em khao khát được yêu thương, khao khát có một gia đình bình thường, cuộc sống bình thường như mọi cô gái cùng tuổi khác. Nhưng sự nhơ nhuốc này vĩnh viễn không thể xứng đáng với anh, càng yêu anh em lại càng lo sợ, lo sợ anh biết được quá khứ này sẽ rời xa em.
Ông ta biết em yêu anh, bởi biết nên ông ta cố tình để dấu trên cơ thể em. Vết đỏ trên cổ và ánh mắt của anh khi nhìn thấy nó đã thức tỉnh em rằng em không xứng đáng, em sẽ vĩnh viễn không bao giờ được hưởng hạnh phúc, vĩnh viễn không bao giờ.
Em thật sự bế tắc và muốn được giải thoát. Em mệt mỏi quá rồi.”
Bên dưới còn ghi rõ địa chỉ, Miên nhìn lên thấy giờ gửi rất muộn, hẳn là đang vô cùng đau khổ và hoang mang, đến mức thao tác xóa thông tin ở phần chữ kí cũng quên làm. Cô lắc đầu, gập laptop đi thay đồ, xuống bếp nấu bữa khuya, dọn dẹp tầng một ngăn nắp rồi mới lại lên phòng.
Miên cảm nhận rõ sự tuyệt vọng trong từng dòng thư cô bé gửi cho mình, dường như chỉ cần nhắm mắt cuộc sống địa ngục và những tháng ngày khủng hoảng đó có thể hiện rõ mồn một trong đầu Miên. Ai cũng có quyền được hưởng hạnh phúc, ai cũng xứng đáng được hạnh phúc, cô gái nhỏ cũng vậy. Người con trai đó chỉ cần là yêu thương cô thật lòng thì hẳn sẽ chấp nhận cô thôi. Nghĩ ngợi một lúc cô viết mail trả lời, mong là sẽ giúp tinh thần cô bé tốt lên.
Xong xuôi Miên viết đơn xin nghỉ việc gửi vào hòm mail riêng dành cho nhân viên. Mấy ngày tới không có việc gì cần thiết phải ra ngoài nên tốt nhất cô cứ cẩn thận ở nhà đã, vài hôm nữa nếu vẫn còn thấy tên đó cô sẽ báo công an sau. Nghĩ vậy Miên tắt đèn định lên giường đi ngủ thì thấy cục bông nhỏ không biết xuất hiện từ lúc nào cọ cọ chân cô kèm âm thanh rất mỏng “Meo”. Miên mừng rỡ, bế bổng Mũm Mĩm lên:
“Em vào nhà lúc nào vậy? Có biết chị nhớ em lắm không?”
Nói rồi vui vẻ ôm Mũm Mĩm lên giường đắp chăn, cứ thế chìm vào giấc ngủ sâu không mộng mị.