Chương 9-2

Mẹ mong đợi còn em có mong đợi không? Nói vậy anh cũng biết rồi ư, cô đương nhiên là không. Cũng không phải hoàn toàn không chỉ là vẫn còn quá sớm. Miên nghi ngại, chuyện tình cảm này chưa từng có thử thách, cô cũng không dám khẳng định anh hiểu rõ con người mình hoàn toàn hay không, lỡ sau này hai người phát hiện có điều gì không phù hợp thì tất cả chẳng phải đã quá lỡ làng rồi sao.


“Còn anh rất mong đợi Miên ạ. Anh rất mong đợi có thể cùng chung một nhà với em, ở bên cạnh em cùng em chia sẻ mọi điều. Một năm không phải là quá dài, nhưng đối với anh sự hiện diện của em trong cuộc đời này thật sự là một món quà vô giá."


Miên vòng tay ôm lại anh, nhắm mắt nghe tim mình đập mạnh trong lồng ngực, trong đầu chạy lại một đoạn hồi ức cũ. Chỉ yêu thôi liệu có đủ không.


Quân không nhìn không thấu được những suy nghĩ rối bời trong đầu Miên, khi nghe mẹ đề cập đến chuyện này anh chỉ bảo anh và cô cần thêm thời gian. Chính nhất của chuyện này là sợ Miên hoảng sợ, cô còn trẻ và non nớt lắm, vẫn nên để cô có khoảng trời tự do tận hưởng tuổi trẻ của riêng mình, hôn nhân còn bao điều ràng buộc, không thể bắt đầu khi Miên chưa sẵn sàng. Tự nhủ là thế nhưng thực ra Quân cũng mong chờ cuộc hôn nhân này từ lâu lắm.


“Anh chỉ nói vậy thôi, anh không có ý miễn cưỡng em. Anh chờ được.” – Vuốt nhẹ tóc cô, anh mỉm cười.


Hé mắt nhìn anh, Miên âm thầm hạ quyết tâm, chuyện xưa đã qua từ rất lâu, rất rất lâu rồi, bây giờ cô chỉ nên sống vì chính mình vì hiện tại mà thôi. Ghé sát tai anh, Miên tự động hạ thanh âm xuống một bậc “Anh chờ được còn em không muốn chờ”.


available on google playdownload on app store


Tránh sự xấu hổ không kiềm chế đang làn tràn lấn át lí trí, Miên ôm anh thật chặt không để anh có cơ hội quan sát biến chuyển trên khuôn mặt mình, Quân đành chỉ có thể để yên cho cô ôm, để yên cho cô rúc sâu trong lòng.


Thời gian sau đó, ngày nào anh với Miên cũng ăn tối cùng nhau, bởi vậy thay vì lủi thủi một mình qua loa cho xong bữa, giờ cô còn có thêm sở thích nghiên cứu thực đơn và làm cơm cho anh. Miên phát hiện anh là một người rất có ý thức về vấn đề chia sẻ công việc. Cô nấu cơm, anh đi làm về muộn không giúp được thì sẽ tự động thay Miên rửa bát, cô dọn dẹp thì anh sẽ gọt hoa quả, mọi thứ dễ chịu đến mức Miên nghĩ sau này chắc cũng chẳng cần đến dì Hinh, chỉ cô và anh cũng có thể đảm đương tất cả. Khi cô trình bày ý kiến này với phụ huynh thì thấy tiếng mẹ thở dài qua đầu dây bên kia điện thoại, mẹ bảo cô còn dại lắm, nhìn đời còn hồng lắm, hôn nhân không có dễ chịu và êm đềm như vậy đâu, sau này chỉ nội việc người về trước người về sau cũng đã có thể cãi nhau rồi nên bớt được việc nào hay việc ấy, khuyên cô nên tận dụng hết thời gian ngọt ngào lãng mạn đi.


Miên lắc lắc đầu, mong suy tư rơi rụng, tập trung trình bày đồ ăn lên đĩa, anh giúp cô ép nước cam cho vào tủ lạnh. Thấy anh im lặng không nói âm thầm hoàn thành mọi việc, chợt nảy ra ý muốn trêu đùa, Miên đứng ra giữa đường chặn anh.
“Anh!”
“Ừ.”


“Sao hồi trước anh thích em, hôm tham gia ‘team building’ còn lên xe lén lau mặt cho em?”


“Chắc hôm đó anh trúng tà.” – Anh cười, trong đầu lướt qua một đoạn ký ức xinh đẹp. Cô đứng đó cạnh mẹ, ngơ ngác rồi bối rối chào anh, Quân còn nhớ lòng bàn tay Miên khi đó lạnh ngắt. Anh không nói, từ phút giây đó, Quân đã rung động.


“Nói thật đi, có phải anh thích em từ cái nhìn đầu tiên rồi không, xong rồi có ý với em, xong rồi âm thầm theo đuổi em, xong rồi… xong rồi…”


Xoa đầu Miên, anh không phủ nhận “Nhà báo gì như em, nói một câu mà cũng lắp ngược lắp xuôi. Ừ là anh có ý với em, là anh âm thầm theo đuổi em, xong rồi… xong rồi toan tính ‘nuôi trước ăn sau’".


Miên ngây người, anh nắm bắt thời cơ lách qua, cất nước cam vào tủ lạnh. Đến tận lúc anh ngồi vào bàn rồi mà cô vẫn chưa có ý định nhấc chân, Quân bèn bảo: “Lại đây ăn cơm đi.”
Cô gật đầu, ngồi vào bàn yên lặng xới cơm, anh buồn cười, đành đầu hàng:


“Thích là thích thôi, sao em có thể biết em thích một người vì lí do gì, anh chỉ có thể nói mọi lời em nói mọi thứ em làm đều khiến anh cảm thấy vừa ý.”
“Chỉ vậy?” – Miên kì quái nghĩ, vừa ý gì chứ cái người này.
Quân gật đầu xác nhận “Ừ, chỉ vậy.”
“Em không cam tâm.”


“Không cam tâm thì em sẽ làm gì?” – Anh hứng thú.
“Em sẽ không để anh ăn cơm nếu anh không nói thành thật cho em biết.”
“Em không làm vậy đâu.” – Nói rồi như biết trước kịch bản bắt đầu ăn cơm.


Ôm một cục ấm ức trong lòng, Miên thật nuốt không có trôi, trời ơi, chỉ nói có mấy câu dễ nghe thôi mà ảnh cũng tiết kiệm.
“Miên!”
“Sao anh?”
“Miên?”
“Dạ? Em đang nghe này anh.”
“Anh chỉ định nói với em là không có chuyện gì đâu. Em không nhanh ăn cơm đồ ăn sẽ nguội.”


Miên trào máu, nhìn anh bằng ánh mắt mang hình viên đạn, trong lòng bùng phát cảm giác muốn giết người, anh đây là đang ghẹo cô chứ gì nữa.
Chính niềm vui đến từ những thứ giản dị hàng ngày như thế khiến Miên càng trông chờ hơn vào cuộc sống hôn nhân sắp tới. Có thể cô đã lựa chọn đúng.






Truyện liên quan