Chương 4: Đen đủi
Mộc đại lão gia của An Bình hầu phủ trước sau chỉ lấy hai vị thê tử, bà cả là Vương thị và bà hai là Liễu thị.
Vương thị vì Mộc lão gia mà hạ sinh được một trai một gái, đến đứa thứ ba vì khó sinh mà qua đời. Liễu thị lại sinh được Mộc Uyển Vy và Mộc Uyển Hân.
Mộc Uyển Vy chào đời ngày đó, đứa cháu đích tôn do Vương thị sinh bị ch.ết đuối ở hồ sen trước Tiêu Tiêu viện. Điều này khiến cho việc chào đời của Mộc Uyển Vy trở thành đen đủi, nếu như không phải trong triều truyền ra tin tức con trai trưởng của Liễu gia Liễu Sĩ Liệt được Hoàng đến đương triều phong làm Bình Nguyên Đại tướng quân thì nàng đã bị Mộc lão phu nhân sai người đem tới hồ sen dìm ch.ết đền mạng.
Cái tiếng xúi quẩy ấy, Mộc Uyển Vy đã phải mang theo suốt mười năm qua. Chẳng những là mười năm trôi qua, chỉ cần nàng hãy còn sống một ngày, lại muốn mang cái tội danh ấy chôn xuống dưới.
Huynh trưởng ch.ết đuối là do nàng khắc.
Tiểu muội yếu đuối hóa dại là do nàng khắc.
Từ mẫu mất sớm là do nàng khắc.
Ngay cả Nhị cô nương được Mộc lão phu nhân nuôi dưỡng, chưa từng gặp nàng ngày nào, thân thể không khỏe cũng là do nàng khắc.
Không chỉ có Nhị cô nương, tại An Bình hầu phủ này, bất kể là phòng nào, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần có chút gì không thuận tiện tất cả đều đổ lỗi cho nàng khắc...
Thược Dược hai hàm răng nghiến chặt, nhưng Mộc Uyển Vy thì ngồi lại ngay ngắn, như thể những lời kia chưa từng lọt vào tai.
Nàng nhớ lại cái ngày quay về Hầu phủ, nàng ngồi kiệu nhỏ từ cửa sau tiến vào hầu phủ, đi chưa tới một trăm mét liền bị con thứ của tam phòng, cùng tuổi với nàng Mộc Hoành Hưng vẩy máu chó lên màn kiệu.
Những nỗi nhục như thế đều đã chịu được, huống hồ những lời kia như lông gà vỏ tỏi đâu có thấm là gì?
Anh Đào vào phủ muộn, tuổi lại còn nhỏ không quen biết nhiều người, tất nhiên không có người nào nói cho nàng biết người mà nàng hầu hạ Ngũ cô nương – là kẻ chuyên khắc người. Bởi vậy, nàng bỗng chốc thất thần, đôi mắt hoang mang mở to hơn vài phần, cả người nàng đều trở nên mềm nhũn.
Mưa phùn, lũ bồ câu trong viện kinh sợ mà bay toán loạn, mấy con bồ câu lông bị dính nước, bay lên được nửa chừng lại chậm rãi hạ xuống. Dường như đang muốn chứng minh cuộc tranh chấp ngắn ngủi này thắng bại đã rõ.
Thược Dược giận dữ đập vào cánh cửa, đốt ngón vì dùng sức quá nhiều mà trở nên tái xanh, đôi môi vốn đã nứt nẻ nay bị cả hàm răng cắn chặt đến bật máu.
Trong viện, mấy nha hoàn kia không vì sự im lặng của Anh Đào mà bỏ đó rời đi, Thanh Chi nhìn cánh cửa bị đóng chặt lại vui sướng, nói ra những lời càng chua chát:
“Ấy ch.ết, ta đã lỡ lời, không thể gọi là Ngũ cô nương, mà nên gọi là tiên cô mới đúng! Tiên cô tu hành chính là tiên, là phúc lộc, ngàn vạn lần phải bao bọc chúng tôi - những kẻ có số kiếp nô tài mới đúng, nếu không thì chúng tôi sợ cái chuyện có vào mà không có ra...”
Xuyên qua màu trắng xám của giấy dán cửa, những câu nói đó xem lẫn mấy phần cười nhạo bay tới căn phòng, một câu cũng không thiếu.
Thần sắc của Mộc Uyển Vy vẫn không đổi, vẫn dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ về Mộc Uyển Hân, điềm tĩnh giống hệt như thiếu nữ xinh đẹp trong tranh.
Mộc Uyển Vy nhịn được, nhưng Thược Dược nhịn không nổi. Nàng lằng lặng che mặt rồi bước ra ngoài nhưng liền bị Mộc Uyển Vy gọi lại:
“Tranh cãi với cái miệng đó lúc này thì có thể làm gì? Ngươi càng giận, cô ta càng cao hứng, hơn nữa lại càng khiến mọi việc trở nên nghiêm trọng.”
“Cô nương!”
Mộc Uyển Vy ngẩng đầu, hàm răng cắt chặt vào phần thịt non, trong thanh âm tràn đầy vẻ ẩn nhẫn:
“Thược Dược, mẫu thân ta đã đi, muội muội chỉ có mình ta, sau này không thể tùy hứng mà làm xằng, làm bậy...”
Thược Dược hai vành mắt đỏ hoe, nước mắt bắt đầu rơi xuống. Ngoài viện, những tranh cãi vẫn còn tiếp tục, Anh Đào bị Thanh Chi cùng ba nha hoàn chửi bới loạn xạ cả lên khiến cho nước mắt lưng tròng.
Một bà thô sử mặc chiếc áo màu xanh nhạt đang tiến từ ngoài sân đi vào, ánh mắt lờ mờ nhìn lướt qua năm người đang đứng, trong lòng cũng hiểu được vài phần.
Bà đi lên trước Anh Đào kéo nhẹ cánh tay của nàng một chút, rồi cười với Thanh Chi, những nếp nhăn bên khóe mắt thi nhau tụ lại một chỗ:
“Cô nương Thanh Chi chớ trách, nha đầu này mới được đưa tới đây vài ngày, vẫn chưa hiểu hết những quy tắc, Thanh Chi cô nương bận trăm công ngàn việc khác cũng không nên vì chuyện nhỏ này mà bị trì hoãn, vừa rồi ta lấy nước lau chùi đồ vật, đi ngang qua chỗ của lão phu nhân gặp Linh nhi cô nương đang ở cửa viện thăm nom.”
Thanh Chi không thể để chuyện thô lỗ này khiến cho lão bà không xem mình ra gì, nhưng nói cũng nghe thấy tiếng tim đang đập mạnh. Nàng ta đánh mắt liếc nhìn Anh Đào một cái, chiếc khăn trong tay vung lên, lau mép xong rồi vênh váo bước đi, ra đến bên ngoài viện vẫn còn nói những câu không sạch sẽ:
“Quay về nhất định phải thắp nén hương cho Phật tổ chớ để lây xúi quẩy.”
Sau khi thân ảnh của Thanh Chi cùng mấy người kia biến mất, Anh Đào mặt đầy oan ức nhìn bà lão:
“Vương ma ma, bọn họ là nha hoàn của phòng nào vậy? Tại sao lại ngang ngược như vậy?”
Vương ma ma khẽ thở dài một tiếng, dài đến nỗi các nếp nhăn trên khóe mắt cũng hơi rủ xuống, trong mắt chỉ toàn là sự bất đắc dĩ. Bà quơ cái chổi trong tay, lùa lũ chim bồ câu đang toán loạn vào một góc trong viện, sau đó quay sang nhẹ giọng nói với Anh Đào:
“Nhị cô nương trước đây... Chuyện của các cô nương, chúng ta là hạ nhân nói xằng không tốt, ngươi nhanh đi chuẩn bị nước sạch cho Ngũ cô nương đi.”
- Chiếc chổi trong tay đảo qua được hai lượt, bà lại quay đầu dặn dò mấy câu. - "Mưa rồi, thời tiết hôm nay rất lạnh, cơ thể Ngũ cô nương yếu ớt nhất định nước phải hơi nóng một chút mới được.”
Anh Đào vừa cúi đầu vừa nhìn mới phát hiện mình đã đặt chậu rửa mặt ở chỗ hành lang gấp khúc, chắc nó đã bị dính mấy cái lông chim bồ câu.
Trong Tiêu Tiêu Viện, không hoa, không cây, không cỏ, chỉ có dính phân chim bồ câu và đủ loại nước tiểu của chim. Nhưng hôm nay trời mưa, chậu lại đặt chỗ hành lang, rồi sao...
Anh Đào như hiểu ra điều gì đó liền cảm thấy kinh sợ: “Vương ma ma, đó không phải Nhị cô nương của phòng lớn sao? Người đó chính là tỷ tỷ ruột của Ngũ cô cô a!”