Chương 33: Bể bơi
Vào cuối tháng, gió và cát cuối cùng đã rút đi, thời tiết quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.
Những ngày này, bầu trời Bình Thành một lần nữa lộ ra một màu xanh nhạt, đặc biệt mát mẻ.
Bùi Hề Nhược gấp không chờ nổi đến lúc dọn về Bách Gia phủ, tiếp tục cuộc sống của một nghệ thuật gia.
Nói chung vẫn rất nhàn nhã, dựa vào cảm hứng mà quyết định có vẽ tranh hay không, thỉnh thoảng thì đi dạo triển lãm, tới vùng ngoại ô lấy vật liệu, đến phòng trưng bày tranh ngồi một chút, cứ thế mà hết ngày.
Thời gian này, cô và Thích Ngân cũng ngày càng thân thiết. Lâu lâu lại có một cuộc hẹn, như đêm nay, là hẹn để chơi bài.
Bùi Hề Nhược kỹ năng đánh bài không tệ, vận khí cũng không tồi, liên tục mấy ván, đều rất thuận lợi.
Đang lúc cao hứng, Thẩm Minh gọi điện thoại tới, nói là xe đã đợi ở dưới lầu, chờ cô đi xuống.
“Mới mười giờ thôi, chồng cậu đã đến đón rồi sao?” Một người bạn đang chơi cùng nháy mắt, “Tình cảm hai người có vẻ rất tốt nha.”
Bùi Hề Nhược cong môi cười một cái.
Vừa rồi lúc chơi bài, có một người đàn ông có vẻ để ý tới cô, cô liền nói ngắn gọn, “Tôi đã kết hôn.” Bên cạnh còn có Thích Ngân xác thực.
Cho nên, mới khiến mấy người bạn này hiểu lầm hai người họ “Tình cảm rất tốt”.
Dù sao mọi người cũng chỉ là xã giao, về sau cũng không nhất định có gì liên quan tới nhau, Bùi Hề Nhược tạm chấp nhận sự khen ngợi này.
Thích Ngân đưa cô xuống lầu, ngược lại nhắc lại lời này, “Tiên Tiên, cậu thật sự không cảm thấy chồng cậu đối với cậu rất tốt sao?”
Bùi Hề Nhược khẽ rùng mình, “Không cần gọi là chồng tớ. Gọi tên đi.” Cô khó mà tưởng tượng nổi cái cách xưng hô này có gì liên quan đến bộ dạng lạnh lùng, cấm dục của tên hòa thượng kia.
“Được rồi, ” Thích Ngân nghe xong, tiếp tục trình bày quan điểm của mình, “Thật ra lần trước tớ đã muốn nói… Ngô Ca Vũ, cậu còn nhớ không? “
Bùi Hề Nhược nhớ lại, “Nhớ chứ.”
Dù sao cũng đều ở trong vòng mấy người nổi tiếng trên mạng và nhóm nhà giàu, nên vẫn có chút liên quan đến nhau. Ngày thường yến hội, hoạt động xã giao nhiều như vậy, thường xuyên qua lại, ai với ai, cũng được coi là có quen biết.
Ngô Ca Vũ từng nổi tiếng một thời gian ngắn trong giới, khoảng thời gian đó, các chị em plastic mỗi khi gặp mặt, đôi ba câu liền muốn nhắc tới “Ngô Ca Vũ số thật tốt, gả vào hào môn, đối phương còn thích cô ấy như vậy.”
Thời đại lưu lượng tăng vọt, Ngô Ca Vũ nổi tiếng nhờ quay mấy video ngắn trên mạng xã hội, tích lũy được gần 10 triệu người theo dõi, được ca ngợi là “nữ thần”. Cuối cùng, kết hôn với một người đàn ông giàu có đã theo đuổi cô trong nhiều năm, là một phú nhị đại.
Mới đầu, các chị em plastic trong nhóm không ngừng thảo luận về cô ấy, không thiếu sự ngưỡng mộ lẫn ganh tỵ.
Dần dần, theo thời gian, cái tên Ngô Ca Vũ cứ như vậy phai nhạt dần, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Chỉ trong một năm ngắn ngủi, trên mạng đã “Không tìm thấy người này”.
Mà với sự nổi tiếng lúc ấy của cô ấy, ngay cả khi hiện tại không còn như trước, nhưng với mạng xã hội phát triển như ngày nay, chỉ cần đầu tư quay lại, vẫn kiếm được bội tiền.
“Còn không phải do bà mẹ chồng cô ấy sao, nói việc của cô ấy không phải là nghề đứng đắn, muốn cô ấy đừng xuất đầu lộ diện bên ngoài. Người đàn ông kia thì sao, thích thì thích cô ấy thật, nhưng mọi việc đều đứng về phía mẹ hắn, thực chất cũng cảm thấy việc cô ấy xuất hiện trên mạng cũng không hay lắm, một chút quyết đoán cũng không có. Đồ cặn bã.” Thích Ngân đối với chuyện này coi như cũng hiểu rõ, khinh bỉ phát ra một tiếng cười lạnh.
Bùi Hề Nhược tràn đầy đồng cảm.
Những ví dụ như vậy ở trong cuộc sống hàng ngày cũng không hiếm thấy.
Cô đã đã chứng kiến nhiều cuộc hôn nhân, những cặp sống với nhau hòa thuận và lâu dài cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cho nên cô vẫn luôn cảm thấy tình yêu của cha mẹ Bùi, có thể trở thành cổ tích được rồi.
“Cho nên tình yêu thì có ích lợi gì, đối tốt với mình là được rồi.” Thích Ngân tổng kết một câu, lại đem đề tài vòng trở về, “Phó tiên sinh, đối với cậu rất tốt.”
Bùi Hề Nhược cảm thấy, cũng chưa được coi là ‘rất tốt’. Bản thân cô lớn lên được cưng chiều, không đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà cảm động không thôi.
Chỉ là, có lẽ do gần đây hai người tạm đình chiến, hòa thượng đối với cô, thật đúng có thể gọi là săn sóc chu đáo.
Mỗi lần cô ra ngoài luôn có xe đưa đón, còn âm thầm đặt cho cô một phòng tắm nước nóng trong khách sạn, mấy ngày hôm trước, cô cùng anh tham dự một buổi đấu giá từ thiện, món trang sức cổ ở đó cũng thuộc về cô.
Phiên đấu giá từ thiện đó quy mô khá lớn. Bộ trang sức mà cô nhận được cũng bao gồm một chiếc lắc tay được làm bằng ngọc từ năm 1930. Bất kể là giá trị nghệ thuật hay với mục đích sưu tầm, giá trị của nó là không thể đong đếm được.
“Phó Triển Hành,” Buổi đấu giá sắp kết thúc, cô xác nhận lại với anh, “Những thứ kia, đến lúc ly hôn tôi có thể mang theo không?”. Nếu không thể, chỉ cần mang theo chiếc lắc tay kia cũng được, vì nó thật đẹp.
“Không được.” Anh đáp một cách lạnh lùng.
“……”
Nhà tư bản này thật đúng là không cho người ta chiếm một chút tiện nghi nào.
Bùi Hề Nhược giả vờ thở dài, rút ra tờ khăn giấy chấm chấm lên mắt: “Thì ra tôi chỉ là công cụ lợi dụng của anh mà thôi.”
Anh ngược lại hỏi, “Bùi Hề Nhược, thật sự thích sao?”
“Đương nhiên.” Bùi Hề Nhược mở miệng nói.
Có phụ nữ nào mà không thích đồ trang sức. Chẳng qua, trang sức với cô mà nói không nằm ở ưu tiên hàng đầu mà thôi, tuy nhiên, nó vẫn rất có sức hấp dẫn.
Cô quyết định tranh thủ cho mình một chút, “Phó Triển Hành, anh xem đôi tay này của tôi đi, đeo lắc tay này vào có phải rất đẹp hay không?”
Trần phòng đấu giá được trang trí đầy vì sao lấp lánh, cô giơ tay lên, lật qua lật lại. Trên cổ tay còn có chiếc lắc tay bằng ngọc, bên trên khảm những viên đá quý, so với mấy vì tinh tú còn diễm lệ hơn vài phần.
Phó Triển Hành nhìn qua, chỉ cảm thấy dung mạo của cô còn diễm lệ hơn.
Bùi Hề Nhược một tay chống cằm, tươi cười, “Ngoại trừ tôi, ai có thể xứng với nó hơn được chứ. Sau này nếu anh có lấy người vợ khác, có thể mua cho cô ấy cái mới được mà.”
Phó Triển Hành trầm ngâm một lát, “Nếu như tôi không muốn cưới người khác thì sao? “
“Vì sao chứ?” Bùi Hề Nhược cảm thấy kỳ quặc hỏi.
“Phiền toái. Nếu cô Bùi có thể gia hạn hợp đồng sẽ tiện hơn.”
Đúng rồi.
Bùi Hề Nhược nhớ tới, bọn họ lúc trước ký hợp đồng, nói là sau hai năm khi cô đề nghị ly hôn, anh mới tính tiếp.
Điều này nghĩa là ngay từ đầu Phó Triển Hành đã không muốn ly hôn rồi đúng không?
Nói chung, ly hôn cũng không phải chuyện đáng tự hào gì. Huống chi, thứ anh lựa chọn là thương nghiệp liên hôn, đối phương là ai thì có gì quan trọng.
Có thể cưới được kiểu mỹ nhân da trắng xinh đẹp tính cách tốt như cô, mới là phúc phận tu luyện được từ kiếp trước, đương nhiên luyến tiếc không muốn buông tay.
Suy nghĩ một hồi, Bùi Hề Nhược không khỏi ưỡn ngực đắc thắng, lời lẽ chính nghĩa mà từ chối, “Phó tiên sinh, nói thì phải giữ lời. Vì một cái lắc tay mà gả cho anh một lần nữa, vậy chẳng phải là tôi không có tôn nghiêm sao.”
Phó Triển Hành “Ừm” một tiếng, không ngạc nhiên, cũng không mở miệng nói thêm nữa.
Bùi Hề Nhược ngồi ngay ngắn, tiếp tục nhìn chằm chằm chiếc búa trong tay người chủ trì cuộc đấu giá, giả bộ không lưu luyến, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến cái lắc tay kia.
Mới vừa rồi trong danh sách vật phẩm đấu giá, cô liếc mắt một cái liền chú ý tới nó. Tạo hình giống như dây leo uốn lượn, được khảm ruby, ngọc lục bảo, sapphire, cạnh được trang trí bằng thạch anh và một loạt các viên kim cương được chạm khắc tinh xảo.
Hoa hòe loè loẹt, trông rất phô trương nhưng lại không thiếu cảm giác nghệ thuật, là phong cách yêu thích của cô.
Có lẽ là biết bản thân không có được, lúc này lại càng thích.
Bùi Hề Nhược nhịn không được liếc nhìn Phó Triển Hành.
Anh ta không nói gì sao?
Cũng không cò kè mặc cả vài câu. Có lẽ cô sẽ mềm lòng, nể mặt tên hòa thượng cùng chiếc lắc tay, miễn cưỡng ở cùng anh ta thêm mấy tháng.
Cùng lắm, Bùi Hề Nhược cô không cần tự mình nhắc tới. Hơn nữa, bệnh hay quên của cô rất nặng.
Quả thật, sau buổi đấu giá đó, cô đã quên mất chuyện này.
Đến tận khi Phó Triển Hành đem một cái hộp nhung màu đen đưa cho cô, lắc tay đã được mang đến rồi.
“Cảm ơn Phó tiên sinh, tôi sẽ mang nó,” Bùi Hề Nhược ngọt ngào mà mở hộp ra, nhìn chiếc lắc tay yêu quý, bỗng nhiên muốn trêu anh một chút, “Thật sự rất đẹp nha, anh cứ như vậy mà cho tôi, ngộ nhỡ tôi quá luyến tiếc không muốn trả lại cho anh thì phải làm sao?”
Anh đã thay đổi thái độ, “Vậy thì tặng cho em.”
—
Tháng mười một, Giản Tinh Nhiên đi công tác ở Bình Thành, Bùi Hề Nhược dẫn cô ấy tới phòng tắm nước nóng.
Giản Tinh Nhiên một mặt không quên hưởng thụ, một mặt lại làm ra vẻ lên án, “Tớ ở Thân Thành vất vả với hạng mục dự án, còn cậu thì sao, lại ở chỗ này làm quý phu nhân Bình Thành. “
Bùi Hề Nhược trên trán đang đắp một chiếc khăn, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Phó Triển Hành có đánh giá về mình “Nghe nói, khí chất của tớ giống vợ lẽ hơn.”
Giản Tinh Nhiên nghẹn họng, thế nhưng cảm thấy có chút hợp lý.“Cũng đúng, chính thất đều phải giúp chồng dạy con, chỉ có vợ lẽ tuổi trẻ xinh đẹp có thể tùy ý mà sống phóng khoáng.”
“Nhưng mà, cậu gần đây vẫn luôn cùng Phó Triển Hành ở cùng một chỗ?”
“Ừ.”
“Có bất tiện hay không? Dù sao cũng là người khác giới mà”. Giản Tinh Nhiên cầm một quả trứng suối nước nóng, thuận miệng nói.
*Onsen Tamago (trứng suối nước nóng): bắt nguồn từ Nhật Bản, được luộc chín chậm trong nước nóng ở nhiệt độ từ 65-70 độ C trong ít nhất 70 phút. Trứng Onsen có 1 cấu trúc hoàn toàn đặc biệt. Những quả trứng này có lòng trắng mềm và mượt thay vì đanh rắn như cách luộc thông thường. Lòng đỏ, dù đặc quánh, vẫn giữ được màu sắc và vị ngậy chưa nấu chín.
Vấn đề này, Bùi Hề Nhược lúc trước cũng có lo lắng.
Sau đó lại phát hiện, căn bản là dư thừa.
Còn nhớ lúc vừa về nước, vì để khiêu chiến điểm mấu chốt của anh, cô còn ghé vào cửa thư phòng cố ý hỏi anh có muốn nhìn chân mình hay không. Kết quả là gì? Hòa thượng lạnh lùng liếc cô một cái.
Bùi Hề Nhược tuy rằng thần kinh thô, nhưng đối với việc giả vờ đứng đắn hay thực sự là bộ dạng cấm dục thì cô vẫn phân biệt được rõ.
Dáng vẻ kia, rõ ràng là đối với nữ sắc không có chút hứng thú nào.
Huống chi, hai người hiện tại đã ở cùng nhau thời gian dài như vậy, nếu là ngụy trang, cũng nên sớm lộ nguyên hình.
Nhưng hôm qua, lúc cô tắm xong, nhớ tới có mấy thứ quên ở phòng tranh, liền lê dép đi qua.
Không khéo, đụng phải Phó Triển Hành đang đi ra từ thư phòng.
“Tưởng tượng một chút, dưới ánh đèn mờ ám, một mỹ nhân chỉ khoác áo choàng tắm, tóc ướt sũng, trên người còn tỏa ra hương thơm ngát khi vừa tắm xong.” Bùi Hề Nhược cầm lấy chiếc khăn bông đặt trên trán, sinh động như thật mà miêu tả.
Lúc ấy, hai người nhìn nhau, dây thần kinh Bùi Hề Nhược căng chặt, thiếu chút nữa trượt ngã trên sàn, người cũng theo bản năng bày ra tư thế phòng bị.
Không ngờ, tầm mắt của hòa thượng chỉ dừng lại trên người cô một giây, không một gợn sóng hỏi: “Không lạnh sao?”
Xem ra phong cảnh trên người cô, căn bản không đáng để cho người ta nghỉ chân dừng lại.
“…” Giản Tinh Nhiên nghe xong, cũng không biết nên bày ra biểu cảm gì, “Tớ đột nhiên có một suy đoán nho nhỏ… Anh ta không phải là có vấn đề gì đó về giới tính chứ? “
Bùi Hề Nhược nghiêm túc suy nghĩ, “Không giống.”
Anh càng giống loại người đã nhìn thấu hồng trần, không quan tâm đến đàn ông hay phụ nữ, mang phong thái của người xuất gia, đối với thế tục không hề có hứng thú.
Càng khám phá, cô càng không thể hài lòng hơn với người chồng plastic này.
—
Vào cuối thu, mỗi sáng thức dậy, sẽ thấy cây cối được bao phủ bởi một lớp sương giá.
Cuối tuần Bùi Hề Nhược ở lại biệt thự Minh Sơn. Chạng vạng tối, Thẩm Minh tới đón cô cùng Phó Triển Hành tới tham dự một buổi tiệc tư nhân.
Cô thay một chiếc váy đuôi cá màu xám bạc. Chiếc váy này do nhà thiết kế người Li-băng nổi tiếng Elie Saab thực hiện. Loại vải này được phủ một lớp kim tuyến, giữa đêm tối không quá nổi bật, chỉ khi ánh đèn chiếu đến, những tia sáng lấp lánh hắt lên mới thấy được, trông vô cùng tinh tế.
Trên cổ tay còn đeo chiếc lắc tay kia, cùng với bộ lễ phục, vòng cổ và hoa tai.
Nhiệt độ bên ngoài đã xuống hơi thấp, Bùi Hề Nhược trước khi ra ngoài mặc thêm cái áo khoác rồi đi tới bữa tiệc.
Cô khoác tay Phó Triển Hành tiến vào sảnh lớn, ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.
Chủ trì bữa tiệc hôm nay là ông Triệu, có chút quen biết với Phó Triển Hành, vừa nghe nói anh đã tới, lập tức xuống lầu nghênh đón. Hai người muốn thảo luận một số công việc, ông Triệu nhiệt tình mời Bùi Hề Nhược lên lầu thưởng trà.
Phó Triển Hành cười nhẹ nói, “Không được rồi. Vợ tôi thích đi dạo hơn.”
Bùi Hề Nhược hài lòng mà cười một cái.
Cô không cần đi lên để chịu sự tù túng, chỉ muốn loanh quanh một mình, tự do vui vẻ.
Căn biệt thự này chiếm một diện tích khá lớn, được trang hoàng theo phong cách Trung Hoa xưa, giống như một căn biệt thự cổ ẩn mình trong bóng tối của thế kỷ trước.
Tầng một được bố trí làm phòng triển lãm nghệ thuật, trưng bày bộ sưu tập mà ông Triệu vẫn luôn tự hào. Các tác phẩm ở đây vô cùng đa dạng phong phú, bao gồm tranh sơn thủy, đồ gốm sứ, tác phẩm điêu khắc và nhiều thứ khác.
Bùi Hề Nhược đặc biệt thích một bức tranh khắc bản trong đó, màu sắc tươi sáng và sặc sỡ, là hình một con rồng đang ngẩng đầu, một con cá chép đang quẫy đuôi cùng những đám mây lấp lánh được thêu trên đó.
Vừa rồi cô đến cùng với Phó Triển Hành, không ít người đã nhìn thấy. Bình Thành nói lớn thì lớn, nhưng giới thượng lưu như vậy mà cũng nhỏ, trong vòng có vài phút, không ai là không biết việc cô là vợ của Phó Triển Hành.
Thực nhanh đã có người đi tới, bắt chuyện với cô.
Đối với trường hợp này, Phó Triển Hành có nói qua, cô có thể lờ đi, không cần quan tâm. Anh không cần mấy người giả vờ xu nịnh, cố ý muốn làm thân với vợ anh, rồi tìm cơ hội kinh doanh từ đó.
Bùi Hề Nhược nhàn rỗi, cười tủm tỉm mà đồng ý “Được thôi.”
Cô đi theo mọi người đến phòng khách sau phòng triển lãm để nghỉ ngơi. Có mấy người đã ngồi ở đó từ trước, đều là những phu nhân giàu có.
Vừa ngồi xuống không bao lâu, cách đó không xa liền truyền đến mấy tiếng xì xào bàn tán to nhỏ, giống như vừa có người xuất hiện mang theo vầng hào quang vậy.
“Địch Vi?” Một người phụ nữ bên cạnh tò mò thăm dò “Bên cạnh đó là…..người bạn trai của cô gần đây sao? Thật sự rất đẹp trai nha.”
Bùi Hề Nhược nhìn theo, thấy cô gái tên Địch Vi kia đang tay trong tay với một người đàn ông, chậm rãi đi tới.
Cô ta hơi hất cằm lên, bộ dạng như một nàng công chúa kiêu căng ngạo mạn. Người đàn ông bên cạnh thì văn nhã, mảnh khảnh, có vẻ là một giáo sư trẻ của một trường đại học ở Trung Quốc, phong thái ôn hòa, hào hoa phong nhã.
Ở Bình Thành mấy tháng, đối với giới thượng lưu, Bùi Hề Nhược cũng có hiểu biết chút ít.
Huống chi Địch Vi, cũng coi như có chút liên hệ với cô.
Địch gia ban đầu cũng là một công ty bất động sản, hiện giờ chủ yếu chiếm cứ ở thị trường phía Bắc, thực lực có thể sánh ngang với Bùi gia, mấy năm đầu, còn có câu nói “Nam Bùi, Bắc Địch”
Địch Vi đi tới rồi ngồi xuống, cùng mấy người quen thân thiết chào hỏi.
Mọi người cũng quay lại chủ đề ban nãy vừa bị ngắt quãng, lại bắt đầu tán gẫu.
Bùi Hề Nhược cầm ly rượu, lắc lắc trên tay, đáp lại vài câu đơn giản. Cô buồn chán mà mở Weibo xem một vòng, lại ngẩng đầu lên phát hiện người đàn ông đi cùng Địch Vi dường như đang nhìn cô.
Ánh mắt chạm nhau, anh ta lập tức thu hồi lại.
Địch Vi có lẽ đã nhận ra điều gì đó, tạm thời bỏ ngang cuộc trò chuyện với người bạn của mình, liếc nhìn anh ta một cái.
Người đàn ông mỉm cười, cúi sát gần cô ta, “Có chuyện gì vậy, bảo bối?”
Địch Vi không đáp lời, ánh mắt lại dời về phía Bùi Hề Nhược, qua một lát mới không nóng không lạnh hỏi, “Anh vừa nhìn chằm chằm vào đâu vậy?”
“Anh không nhìn đâu cả, anh vẫn luôn nhìn em mà.” Người đàn ông nắm lấy tay cô ta, vuốt ve, “Em lại suy nghĩ lung tung gì vậy?”
Hành động này, như là biểu đạt tình yêu trung thành.
Địch Vi cũng không bắt được nhược điểm gì, trừng mắt nhìn Bùi Hề Nhược rồi “hừ” một tiếng, cuối cùng đành bỏ cuộc.
“Đừng để ý đến cô ta,” người phụ nữ bên cạnh đã chứng kiến mọi việc, nhỏ giọng nói, “Cô ta cũng chẳng xinh đẹp gì cho cam. Tìm được một người bạn trai đẹp trai như vậy, rất không có cảm giác an toàn. Trước đây, vì ghen bóng ghen gió, cô ta còn đánh ghen với một cô gái khác.”
Bùi Hề Nhược cong môi cười, bày tỏ ý cảm ơn.
Tuy nhiên, cô không thấy người đàn ông kia đẹp trai lắm, nhan sắc chỉ là trên mức người qua đường một chút. Có lẽ, nhan sắc của tên hòa thượng kia đã khiến thẩm mỹ của cô cũng cao hơn.
Khoảng thời gian trước, cô mỗi ngày đều cầm ảnh của Phó Triển Hành mà nhìn, tuy rằng không biểu hiện ra nhưng không ít lần cũng thưởng thức diện mạo xuất sắc của anh.
Một trong số đó là một bức ảnh cũ từ trang web chính thức của trường trung học hồi trước Phó Triển Hành theo học, do Thẩm Minh tìm thấy.
Khi đó, anh vẫn còn là một cậu bé, mặc đồng phục học sinh màu đen, đôi môi mỏng, ánh mắt sáng như những vì sao lấp lánh, nhan sắc lúc ấy đã ở mức có thể đảm nhiệm vai diễn trong phim thanh xuân học đường rồi.
Bùi Hề Nhược bỗng nhiên nghĩ đến, cuộc liên hôn thứ hai của Phó Triển Hành, nhất định cũng sẽ có nhiều người tranh giành.
Không bao lâu, đã đến lúc khai tiệc.
Ông Triệu mời mọi người đến đây dùng bữa, tất nhiên là mời tất cả các đối tác cũng như người trong gia đình để tạo quan hệ, ngoài ra còn có mục đích khác là muốn giới thiệu cháu trai của ông ta với Phó Triển Hành.
May mắn là ông ta cùng Phó gia có chút quan hệ cá nhân, bằng không, loại tiệc mang tính chất giao lưu như này, khó mà mời được Phó Triển Hành tới.
Cũng bởi vì tính chất giải trí, Địch Vi, một cô công chúa nhỏ được gia đình bao bọc, lớn lên chưa từng biết đến đau khổ chốn nhân gian mới có tư cách tham gia.
Tiệc tối phân làm hai bên.
Bùi Hề Nhược không chút do dự ngồi một mình một chỗ, “Phó Triển Hành, đề tài của mấy người quá nhàm chán, nghe chuyện vẫn bát quái thú vị hơn.”
Biết tính tình của cô, sợ là thật sự sẽ ngồi không được, Phó Triển Hành cũng không có miễn cưỡng.“Sau khi kết thúc, tôi sẽ đến tìm em.”
“Được.”
Bùi Hề Nhược liền đi tới bàn của mấy vị phu nhân khác.
Tại bữa tiệc, Địch Vi đang nắm tay và nói chuyện với bạn trai của mình, giọng điệu làm nũng phô trương, thỉnh thoảng còn liếc nhìn về phía bọn họ, đắc ý như người vừa giành được chiến thắng.
Người phụ nữ A nhìn không nổi mà lên tiếng “Cái này cũng quá khoa trương rồi, làm như ai cũng thèm muốn bạn trai cô ta vậy.”
Có người an ủi, “Được rồi, được rồi, người ta khoe khoang hạnh phúc, chúng ta không xem là được.”
Vài người chọn cách ngồi ở chỗ cách xa họ nhất.
Tối nay, ông Triệu đã sắp xếp thực đơn vô cùng tỉ mỉ, trong số đó có món cua nhồi đút lò rất hợp khẩu vị của mọi người. Trong lúc dùng bữa, không khí rất là hòa hợp.
Ăn xong, Bùi Hề Nhược đến hậu viện đi dạo.
Sân sau có một bể bơi hình vuông độc đáo, bây giờ đang là gần mùa đông, thời tiết khá lạnh, bể bơi tuy không được sử dụng đến nhưng vẫn được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Màn đêm buông xuống, đèn ở hậu viện dần được thắp sáng lên.
Nước hồ lấp lánh phản chiếu ánh đèn, từng đợt từng đợt gợn sóng.
“Bùi Hề Nhược.”
Một giọng nói hơi nữ tính vang lên sau lưng cô. Thanh âm này, giống như không có ý tốt.
Bùi Hề Nhược quay lại, không nhận ra hắn ta, “Anh là ai?”
“Đàm Triết.” Người đàn ông xưng tên.
Đàm Triết?
Bùi Hề Nhược kinh ngạc nhìn hắn từ trên xuống dưới. Gần một năm không gặp, Đàm Triết đã bỏ kính, thay đổi kiểu tóc, chân cũng không còn bị què nữa, quả thực so với lúc trước như hai người khác nhau vậy.
Đàm Triết có vẻ rất hài lòng với phản ứng của cô, tiến lên một bước nói, ” Bùi Hề Nhược, cô hại tôi thật là thảm đấy.”
Đàm Triết vĩnh viễn cũng không thể quên được, lần đầu gặp mặt cô ở buổi xem mắt, hắn đã vui sướng như thế nào.
Bởi vì Bùi Hề Nhược thật sự là quá xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn, cho nên vừa gặp mặt, hắn đã cố che giấu tâm địa gian xảo xấu xa thường ngày, ngụy trang thành một mẫu con rể chuẩn mực, lấy lòng bố mẹ cô.
Ai ngờ, Bùi Hề Nhược mặt ngoài ngoan ngoãn nhận lời, nhưng sau lưng lại ngầm điều tr.a anh ta, thậm chí bắt được anh ta lén gặp với một tiểu minh tinh.
Đàm Triết sống ch.ết không chịu thừa nhận, sóng gió liền qua đi.
Nhưng không nghĩ tới, cô thế mà còn có thể thuê người câu dẫn hắn.
Vốn dĩ, Đàm Triết sẽ không đến nỗi mắc mưu, nhưng người phụ nữ tự nhận mình là người mẫu kia thực sự rất xinh đẹp, khi hai người gặp nhau, lại đang ở trên một bãi biển, không khí lãng mạn quá mức, tựa như ý trời vậy.
Đàm Triết lập tức có tình ý với cô người mẫu này, ngày nào cũng trò chuyện với cô gái đó, không hề chừng mực, cũng không biết trời trăng gì nữa.
Cuối cùng, lịch sử cuộc trò chuyện của hắn bị gửi đến cho gia đình, hôn sự bị hủy bỏ, các trưởng bối vô cùng tức giận, dùng gậy đánh hắn, không khống chế được sức lực, đánh hắn đến què chân.
Ngay hôm sau, cô người mẫu đó liền mai danh ẩn tích. Đàm Triết cuối cùng cũng hiểu được rằng mọi thứ đều là cái bẫy do Bùi Hề Nhược sắp đặt.
Suốt mấy tháng trời nằm trên giường dưỡng thương, hắn ta hết lần này đến lần khác lăn qua lộn lại, hận Bùi Hề Nhược trăm ngàn lần, thậm chí còn hằn học tuyên bố muốn trả thù.
Mới đầu, Bùi Hề Nhược cũng khá lo lắng. Nhưng theo thời gian, Đàm Triết không có hành động gì trả đũa, cô cũng dần dần buông lỏng cảnh giác.
Rốt cuộc, dù là khía cạnh nào của vấn đề này, cô đều có lý.
Chính Đàm Triết đã phản bội và không chịu thừa nhận điều đó, cô mới phải ra hạ sách. Cô người mẫu kia, chỉ là yếu tố để khẳng định thêm con người xấu xa thật sự của Đàm Triết mà thôi.
Nhưng mà trước mắt, không phải là lúc nói chuyện đạo lý.
Huống chi, hai nhà liên hôn thất bại, để trả mối giận này, cha Bùi còn truy đuổi, chặn đường làm ăn vốn đã suy tàn của Đàm gia.
Đàm Triết hiển nhiên là ôm hận, muốn tới tính sổ.
Bùi Hề Nhược nhanh chóng sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, lấy lại bình tĩnh rồi nở một nụ cười hỏi: “Không phải bây giờ anh Đàm vẫn sống tốt đấy sao? Bạn gái của anh, cũng không biết chuyện trước đây của anh mà.”
“Cô uy hϊế͙p͙ tôi?” Đàm Triết sắc mặt sa sầm.
“Phải xem anh Đàm đây hiểu như thế nào đã.” Bùi Hề Nhược cười, nụ cười hồng nhan họa thủy, “Dù sao, chồng hiện tại của tôi, không phải là người dễ động vào đâu.”
Cẩn thận ngẫm lại, cô căn bản không cần thiết phải lo sợ.
Ở Bình Thành, chỉ cần xưng mình là con dâu của Phó gia, ai dám động tới cô chứ.
Dứt lời, Đàm Triết lập tức không thể tin vào những gì mình vừa nghe được, hỏi lại: “Cô đã kết hôn?”
Hắn ra nước ngoài học tập một thời gian, sau đó trở về nước mới gặp Địch Vi. Căn bản chưa nghe nói về việc Bùi Hề Nhược đã kết hôn, chứ đừng nói đến việc cô kết hôn với ai.
Có nhiều vị hôn thê như vậy, mà vẫn gả được ra ngoài?!
Nghĩ lại, có lẽ không phải dạng giàu có gì, nữ nhân chả ra gì trước mặt này, tóc nhuộm màu hồng, diện mạo quá mức yêu mị, tuyệt đối không phải kiểu danh môn sẽ thích.
Đêm nay cũng không gặp người đàn ông nào xuất hiện bên cạnh cô, khả năng cao chồng cô chỉ là một người tầm thường.
Nghĩ đến đây, Đàm Triết trong lòng lại cảm thấy ghen ghét.
Kỳ thật hắn tới tìm cô, nửa là muốn trả thù, nửa là thật sự muốn gặp cô, kể từ khi gặp được Bùi Hề Nhược, hắn chưa bao giờ thấy có người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy.
Dù cô có nhuộm tóc hồng đi chăng nữa thì cô vẫn xinh đẹp rạng ngời, làn da trắng sáng, dáng người mảnh mai, là một giai nhân tuyệt sắc.
Lại mở miệng, giọng của Đàm Triết đầy mùi vị ghen tỵ mà chính hắn cũng không nhận ra “Không biết chồng cô là vị nào?”
Bùi Hề Nhược cong môi cười, đang định nói, cách đó không xa lại vang lên một giọng nữ đầy tức giận, “Đàm Triết!”
Là Địch Vi.
Nhìn vẻ mặt có chút méo mó của cô ta, có lẽ đang rất tức giận.
Bùi Hề Nhược lập tức bày ra bộ mặt xem kịch vui, “Hahaha, tiền nhiệm lại gặp mặt đương nhiệm rồi.”
Vừa nghe giọng nói hứng khởi khi được xem náo nhiệt của cô, rồi nhìn về phía Địch Vi đang đằng đằng sát khí, Đàm Triết không nghĩ ngợi được gì nữa, lập tức quát: “Cô đừng có nói bậy! Tôi với cô đã có gì mà tính là tiền nhiệm!”
Bùi Hề Nhược tủm tỉm cười, không trả lời.
Cô sớm đã nhìn ra, Đàm Triết đối với Địch Vi, càng có chiều hướng muốn lấy lòng hơn là tình yêu. Dù sao hiện giờ Đàm gia đã không còn như xưa nữa, lúc trước mẹ Bùi có thiện cảm với Đàm Triết, không phải vì gia thế, mà là vì kiểu mẫu người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, nhân cách tốt.
Trong nháy mắt, Địch Vi liền đi tới trước mặt hai người họ, “Các người đang làm gì ở đây!””
“Vi Vi, em đừng hiểu lầm,” Đàm Triết lập tức giải thích, “Anh và cô ta không có gì cả, chỉ là tình cờ chạm mặt ở đây thôi.”
“Đàm Triết, anh đừng có lừa tôi!! Vừa rồi mấy người trong kia đã nói với tôi rồi!!” Địch Vi cười lạnh, chỉ vào Bùi Hề Nhược “Người phụ nữ này, là bạn gái cũ của anh!! Các người thiếu chút nữa đã kết hôn, đúng hay không!!”
Địch Vi không thể tưởng tượng được những gì cô ta vừa nghe thấy ban nãy.
Lúc ấy, Đàm Triết nói muốn đi toilet, cô ta cũng không nghĩ gì nhiều, để anh đi một mình. Ai ngờ chỉ vừa rời mắt, đã có người tiến tới sau lưng cô ta, thấp giọng nói, “Vi Vi, cô đi ra ngoài nhìn xem đi, vừa rồi người phụ nữ kia cũng vừa đi ra.”
Nghĩ đến ánh mắt của Đàm Triết nhìn người phụ nữ đó, Địch Vi lạnh nhạt, tỏ vẻ như không có việc gì nói, “Cô suy nghĩ nhiều quá rồi, sao tôi phải ra ngoài xem làm gì.”
“Không phải, cô không biết,” người nọ sát vào thì thầm, “Bọn họ trước kia từng gặp nhau, còn bàn đến chuyện cưới hỏi rồi cơ.”
Địch Vi lập tức lao ra khỏi biệt thự, liếc mắt một cái liền gặp được bọn họ ở bể bơi, toàn thân như bị chấn động, lửa nóng từ lòng bàn chân lan lên đến tận đỉnh đầu.
Giờ phút này, nhìn thấy ánh mắt khác thường của Đàm Triết, cô ta càng thêm tức giận, “Anh nói đi!!”
Người phụ nữ này trạng thái tinh thần có chút không ổn định, Bùi Hề Nhược cẩn thận tránh sang bên hai bước, cách xa bể bơi.
Ai biết được, Địch Vi không nhận được câu trả lời từ Đàm Triết, vì vậy trút giận lên đầu cô, tiến lên trước mặt Bùi Hề Nhược, dùng tay hết sức đẩy cô xuống bể bơi, kèm theo một giọng nói chua ngoa:
“Không biết xấu hổ! Câu dẫn đàn ông đã có vợ! Đi xuống cho tỉnh táo đi!”
Bùi Hề Nhược vốn đã mảnh mai, người ít sức lực, lập tức ngã xuống làn nước cuối thu lạnh băng. Nước ở bốn phương tám hướng, giống như một lớp băng dày tràn ra xung quanh. Ngay lúc này như có gáo nước lạnh dội ngay đỉnh đầu, mang đến cảm giác đau đớn lạnh lẽo.
Bên tai vang lên tiếng gầm giận dữ, Bùi Hề Nhược theo bản năng quơ quơ cánh tay, ngay sau đó, liền cảm thấy có một lực mạnh ôm ngang eo cô, đưa cô lên khỏi mặt nước.
Lên khỏi mặt nước, Bùi Hề Nhược ho ra nước, há mồm để hô hấp.
Trước mắt cô vẫn còn mờ hơi nước, ý thức không rõ ràng lắm, nhìn mọi thứ như một lớp màng lọc mờ ảo. Chỉ có thể cảm nhận được vòng ôm mạnh mẽ và ấm áp của anh, trong màn đêm, những giọt nước lăn dài trên khuôn mặt góc cạnh ấy.
Là một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai.
Rất nhanh, khi lên bờ, lập tức có người mang theo khăn lông cùng áo khoác cho cô.
Có lẽ ở khoảnh khắc rơi xuống nước, cô đã nín thở theo bản năng nên Bùi Hề Nhược không bị sặc khi ở dưới nước. Cô ngồi trên ghế, khoác tạm áo khoác tây trang, ngửi được một mùi hương tuyết tùng quen thuộc, sững sờ ngẩng đầu.
Phó Triển Hành chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, đứng trước mặt cô, một bên nhận lấy chiếc khăn lông, một bên hỏi, “Bùi Hề Nhược, có bị thương ở đâu không?”. Trên người vẫn còn những giọt nước tí tách rơi xuống, không cần nói cũng biết ban nãy là ai đã cứu cô.
“Không sao, chỉ là,” Bùi Hề Nhược ngồi trên ghế, giơ chân trần lên, “Giày bị rơi rồi.”
“……”
Trong vài giây ngắn ngủi, rất nhiều người đã tập trung ở trên bờ. Dù sao thì, một tiểu thư nhà giàu vì một người đàn ông mà đẩy người khác xuống nước không phải là điều có thể dễ thấy trong một bữa tiệc.
Sau khi nhìn thấy nhân vật chính, mọi người càng há hốc mồm hơn.
“Ôi trời, Địch Vi có biết chồng Bùi Hề Nhược là Phó Triển Hành không?”
“Ngay khi thấy cảnh tượng giữa bọn họ, dù Phó tổngcó vệ sĩ bên cạnh, vẫn tự mình nhảy xuống cứu.”
“Chắc chắn tình cảm giữa hai người họ rất tốt, nếu không sao Phó tổng vẫn dung túng cho vợ mình nhuộm máu tóc màu hồng kia được. Ban đầu khi thấy, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm cơ đấy.”
Cũng không thiếu người vui sướng khi thấy có người gặp họa, “Địch Vi kiêu ngạo lâu như vậy, hiện tại đụng đến người không nên đụng, cũng coi như số phận thật thảm thương.”
“……”
Những lời này theo gió thu bay đi, không ngừng rơi vào tai Đàm Triết và Địch Vi. Sau khi Địch Vi biết Bùi Hề Nhược rốt cuộc là ai, đột nhiên không thể đứng vững, ngã quỵ xuống đất.
Tiệc tối thịnh soạn, lại xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả ông Triệu cũng có chút lo lắng, sợ bị liên lụy. “Triển Hành, hay là đưa vợ cháu lên thay đồ trước.” Ông ta nói với trợ lý dẫn những người đang xem náo nhiệt khác đến sảnh phụ nghỉ ngơi.
Lúc này, Bùi Hề Nhược mới khẽ thở dài.
Phó Triển Hành lập tức nhìn sang, “Em sao vậy?”
Lúc này ông Triệu ở bên cạnh cũng trở nên căng thẳng.
“Đó là đôi giày yêu thích nhất của tôi, giờ vớt lên cũng không thể đi được nữa.” Bùi Hề Nhược nhìn chằm chằm vào chiếc giày sa tanh màu xanh lá cây ở giữa hồ bơi. Viên kim cương trên đó vẫn sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
“……”
Phó Triển Hành nhất thời không nói nên lời, lập tức khom lưng bế cô lên, “Về sẽ đền cho em một đôi khác.” Vì chuyện bị mất đôi giày yêu quý, Bùi Hề Nhược cũng không để ý tới động tác này lắm, cô giơ tay nắm lấy vai áo sơmi của anh, để bám được vững hơn, “Anh nói phải giữ lời đó?”
“Tất nhiên rồi.”
Lúc chưa vào đến biệt thự, một làn gió thu se lạnh thổi qua, váy của Bùi Hề Nhược ướt sũng. bây giờ dán chặt trên cơ thể cô, giống như một lớp băng. Cô rùng mình run lập cập, vô thức thu mình vào lồng ngực của người đàn ông.
Bởi vì hòa thượng không gần nữ sắc, cô đối với anh, trong tiềm thức cũng không hề có phòng bị.
Không nghĩ tới Phó Triển Hành chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, như vậy, cũng không có gì khá hơn cô.
Nhưng Bùi Hề Nhược bị anh ôm, rất nhàn nhã, đang suy nghĩ lung tung nhìn xung quanh, cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh, “Phó Triển Hành, đây là lần đầu tiên anh ôm phụ nữ sao?” Cô có thể cảm nhận được động tác của anh, không thuần thục tý nào.
Anh hướng về phía trước, mắt nhìn thẳng, “ừm” một tiếng.
“Vậy thì anh lợi hại thật đấy. Có phải tôi rất thơm và mềm không?” Cô lại bắt đầu tự luyến.
Phó Triển Hành cố đè nén, giọng điệu lạnh lùng, “Bùi Hề Nhược, ít nói lời thừa thãi lại.”
Bùi Hề Nhược “Hừ” một tiếng. Tên hòa thượng này thật là khó ưa.
Phó Triển Hành nhấc chân vào phòng, điều này ảnh hưởng đến tư thế của Bùi Hề Nhược, cô hơi xoay người sang một bên và điều chỉnh lại. Chỉ là một cử động nhẹ, ai biết được, người đàn ông này lại giáo huấn cô.
“Đừng lộn xộn.”
“……”
Cô không phải cố ý động đậy, Bùi Hề Nhược trợn mắt, “Chuỗi hạt trên tay anh đụng vào eo tôi, cứng quá.”
Phó Triển Hành hít sâu một hơi.
Trong một khoảnh khắc ấy, không rõ là cô đang cố tình gạ gẫm hay ý nghĩ trong anh đã quá sâu xa.