Chương 65: Câu chuyện ngọt ngào mỗi ngày (3)
Phó Triển Hành ban đầu muốn đưa cô đến một hòn đảo ở Nam bán cầu để nghỉ đông.
Tuy nhiên, kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi, khi gần đến ngày đi du lịch, Phó thị lại đang có một thương vụ mua lại cực kỳ quan trọng.
Đến khi công việc kết thúc thì đã là tháng sáu.
Trước khi lên đường đến đảo, Bùi Hề Nhược cùng “wink” hợp tác cho ra mắt một mẫu áo thun cũng vừa lúc đưa ra thị trường.
Nền chủ đạo của mẫu áo là màu trắng, bên trên có in một dòng chữ kỳ lạ, màu sắc mạnh mẽ, hoàn toàn đáp ứng được thị hiếu của giới trẻ hiện nay.
Ngay khi nó vừa được tung ra thị trường, đã rộ lên một làn sóng cuồng đồ cá tính được nhiều người yêu thích.
Trên trang Weibo chính thức của “wink” đã tag tên Bùi Hề Nhược, không ít người cảm thấy ID này rất quen mắt.
Click mở Weibo cá nhân này mới nhớ ra, hoá ra chính là phu nhân tập đoàn Phó thị, trong nháy mắt, tất cả mọi chuyện trong quá khứ đột nhiên tràn về.
“Cô ấy có phải là tác giả gốc bị cái người hoạ sĩ kia sao chép tranh không? Thật sự đáng để xem!”
“Trời ơi! Mơ ước đã thành sự thật! Thương hiệu thời trang và blogger tôi yêu thích cuối cùng đã hợp tác với nhau rồi!”
“Tiên Tiên đã lâu không có động tĩnh gì, hóa ra là chuyên tâm sáng tạo, thỉnh thoảng tự sướng một chút cũng được nha.”
“Lầu trên, cô ấy mới lộ diện đó! Vẻ đẹp trời sinh của mỹ nữ nóng bỏng! Mau vào xem đi!”
……
Một phút trước, Bùi Hề Nhược đăng trên Weibo một bộ ảnh về kỳ nghỉ dưỡng của mình.
Vị trí là trên một hòn đảo không biết tên.
Chín bức ảnh, tám bức là phong cảnh và chỉ có bức ở giữa là có hình cô. Người phụ nữ đang nằm trên ghế ở bãi biển, mặc một bộ bikini màu xanh lục, làn da trắng như tuyết, eo nhỏ chân dài, càng làm tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp.
Cô nâng cổ tay trắng nõn của mình lên để trên trán, liếc nhìn máy ảnh. Đuôi mắt phản chiếu ánh hoàng hôn buổi chiều tà, mơ hồ hiện lên là ý cười nhẹ phong tình.
“Mỹ nữ!!!!”
“Ôi trời! Sao lại chỉ có một bức vậy, không đủ aaa!”
“Đẹp quá đi, Tiên Tiên đang đi nghỉ mát sao!”
Giữa những lời khen ngợi, cũng có một vài ý kiến bất đồng, được đẩy lên hàng đầu.
“Chẳng lẽ chỉ có tôi là người duy nhất tò mò về mối quan hệ của cô ta với Phó tổng thôi hả? Không phải nói trong hào môn đều là kiểu ai lo chuyện người nấy hay sao. Trên Weibo cô ta cũng chưa bao giờ đăng ảnh tình cảm với Phó tổng.”
Lập tức có người nói: “Bộ lầu trên núp dưới gầm giường nhà người ta hả? Sao biết được là giới hào môn ai lo chuyện người nấy? Chuyện của mỹ nữ không cần mấy người như cô quản.”
“Lầu trên nói chuyện làm gì mà như muốn kiếm chuyện gây sự vậy, không phải cô ấy thừa nhận đã kết hôn trước đó rồi sao? Đa số đều muốn nhân cơ hội để thể hiện, hay là người chồng không đồng ý, hơn một năm rồi cũng không thấy có động tĩnh gì.”
“Đồng ý.”
“Các người thật buồn cười, cô ấy là thiên kim nhà họ Bùi, cũng không phải dạng người mới nổi vô dụng trên mạng. Cô ấy có công việc riêng của mình, chồng cô ấy cũng rất bận, ai rảnh suốt ngày ở trên mạng khoe khoang đăng bài.”
“Đúng vậy, bạn tôi cũng làm việc ở Phó thị, cậu ấy nói rằng Phó tổng luôn rất bận rộn. Tôi cũng đến công ty cậu ấy một lần, nhìn thấy Phó tổng từ xa bên ngoài tòa nhà. Anh ấy liếc nhìn một cái, dáng vẻ lạnh lùng cùng ánh mắt sắc bén khiến tôi cũng lạnh sống lưng. Nhìn anh ấy không có vẻ là người thích nghỉ dưỡng, vui chơi bên ngoài.”
……
Bùi Hề Nhược tầm mắt đảo qua mấy lời bình luận này, mắng thầm: Anh ấy thật sự không có chơi ở bên ngoài, bởi vì đều ở nhà chơi.
Lúc này, eo cô vẫn còn đang nhức mỏi.
Hai người hôm qua lúc đến đây, trên đảo mặt trời rực rỡ chiếu khắp, gió biển nóng ẩm nhiệt đới thổi về phía họ, chiếc xe chạy băng qua con đường nhựa, thậm chí lốp xe cũng nóng như muốn tan chảy ra.
Bùi Hề Nhược thay một chiếc quần ngắn, duỗi người căng cơ. Cô kéo kính râm xuống, hạ cửa kính xe tạo một khoảng trống, cảm nhận gió biển thổi vào mặt.
Sau khi xuống xe, không còn gió thổi, không khí tựa hồ cũng trở nên ẩm ướt hơn.
Sau khi đến khách sạn, cô cởi áo phông, thay đai đeo, khi thoa kem chống nắng, cô đã nhờ Phó Triển Hành lại giúp.
Anh vẫn mặc áo sơ mi trắng, dáng người dong dỏng cao, khí chất trầm ổn, thanh tịnh như cách biệt với phàm trần.
“Chỗ nào cũng phải thoa nha.” Bùi Hề Nhược nằm trên giường, lật xem tạp chí du lịch, không quên dặn dò.
Người đàn ông “ừm” một tiếng, thoa đều kem chống nắng lên lòng bàn tay, dọc theo bắp chân cô, một đường hướng lên trên.
Mới đầu, cô cũng không có phát giác ra cái gì.
Cho đến khi thắt lưng và bụng bị người đàn ông lật lên, sau đó đột nhiên không kịp phòng, những nụ hôn liên tục rơi xuống.
Tạp chí trên tay cô “bộp” một cái rồi rơi xuống đất.
Cửa ban công của biệt thự trên đảo rộng mở, gió thổi thẳng vào, hơi gió nóng ẩm phả vào da thịt hai người làm toát ra mồ hôi.
Mới vừa ngồi mười tiếng đồng hồ trên phi cơ, Bùi Hề Nhược nào ngờ được anh còn có sức lực làm trận này, căn bản không thể chống cự, liền đầu hàng.
Sau khi hơi thở dịu lại.
Anh hôn lên chóp mũi ướt đẫm mồ hôi của cô, “Đi tắm nhé?”
Tâm hồn cô vẫn còn lơ lửng bên ngoài, cô thậm chí còn không nghe thấy anh đang nói gì, chỉ lẩm bẩm nói: “Em muốn đi bơi.” Kết quả là, anh khiến cô không còn hơi sức. Làm sao mà bơi được?
“Hiện giờ vẫn còn sớm.” Chờ hoàng hôn hẵng xuống nước.
“Anh còn biết là sớm sao,” Bùi Hề Nhược dùng sức một chút, chống người dậy, trừng mắt nhìn anh, “Ban ngày ban mặt mà cứ như vậy, cũng không biết ngượng.”
“Cũng không phải lần đầu tiên làm lúc ban ngày.” Anh bình tĩnh mà ôm cô đứng dậy, đi vào phòng tắm.
“Sắc lang.” Cô cắn vào vai anh.
Nhưng sau đó, anh lại cung cấp dịch vụ mát xa miễn phí, khiến cô rất thoải mái.
Khi Bùi Hề Nhược bước ra khỏi phòng tắm, đã không còn phàn nàn gì.
Cô nhảy vào vòng tay, ôm cổ người đàn ông, “Phó tổng, chúng ta khi nào đi bơi lội đây! Em nóng lòng muốn mặc đồ bơi lắm rồi.”
“Mới hai giờ, đi ra ngoài sẽ bị cháy nắng .” Anh ôm eo cô, “Bộ đồ bơi nào?”
“Vậy cho anh xem trước.”
Trước khi khởi hành, Bùi Hề Nhược đã chuẩn bị sẵn hai chiếc vali lớn, cũng không biết đựng những gì bên trong.
Giờ mới biết, bên trong là quần áo, giày dép, mũ nón và phụ kiện của cô, riêng mình cô đã mang theo năm bộ áo tắm, mỗi bộ đều có phong cách riêng.
Cô thử cho anh xem từng bộ một.
Bắt chước người mẫu thời trang, từ phòng thay đồ bước ra.
Kết quả, đến bộ thứ ba, anh liền đem người kéo vào trong lòng ngực.
“Phó Triển Hành, sức kiềm chế của anh đã giảm xuống rồi.” Cô khoác vai anh và thì thầm.
Anh không lên tiếng, khẽ hôn cô.
Đối với cô, anh căn bản không có chút sức kiềm chế nào.
Lần thứ hai kết thúc, Bùi Hề Nhược mệt mỏi buồn ngủ, ngủ một giấc thật ngon đến chiều tối.
Sau khi tỉnh ngủ, cô như được sống lại, chọn bộ bikini màu xanh lục, chuẩn bị xuống nước bơi.
Lại nhìn sang Phó Triển Hành, anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng và quần tây đen đơn giản.
Cô chớp chớp mắt, cúi xuống và tìm thấy một chiếc áo phông trắng từ trong vali.
Đó là một trong những thiết kế của cô.
Đây là áo phông unisex, khi “wink” gửi mẫu cho cô, cô đã cố ý đặt một size lớn.
“Phó tổng, chúng ta mặc đồ đôi nha.” Cô cười tủm tỉm đặt cái nhỏ lên người, đẩy anh vào phòng thay đồ, nhét cho anh cái lớn.
Khi Phó Triển Hành bước ra, mắt cô sáng lên.
Người đàn ông từ trước tới nay đều khoác lên tây trang giày da, thế cho nên mọi người thường không để ý, dáng người của anh, kỳ thật rất chuẩn. Vai rộng chân dài, chỉ mặc chiếc áo phông chữ T và quần thể thao, cả người cao gầy thon dài, khuôn mặt cực phẩm. Giống như đang là một học bá gương mẫu, quay đầu liền đến phố hẻm đánh lộn, không có chút liên quan đến người học sinh ngoan ngoãn vừa rồi.
“Cái em vẽ là quả hồng sao?” Phó Triển Hành chỉ vào những họa tiết trên áo.
“Làm sao anh biết!” Bùi Hề Nhược kinh ngạc. Nhiều người trên mạng đoán già đoán non nhưng họ chưa bao giờ đoán được đây là một phiên bản trừu tượng của quả hồng. Tất nhiên, đó cũng là dụng ý của cô khi thiết kế.
Anh là một người ít khi thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của người khác, sao lại có thể nhìn ra được.
Phó Triển Hành lấy mũ che nắng, đội lên đầu cô, “Tâm linh tương thông?”
Bùi Hề Nhược bám dính vào cánh tay anh như con bạch tuộc, “Chồng em thật là lợi hại.”
Mặc dù bộ quần áo bình thường này không phù hợp với phong cách thường ngày của Phó Triển Hành, nhưng mà nó lại rất thích hợp để đi dạo trên bãi biển. Hai người tay trong tay đi dạo, lúc chạng vạng, nắng chưa tắt hẳn, biển vàng óng ả đẹp vô cùng.
Hòn đảo này là của tư nhân, không mở cửa cho khách tự do, bãi biển cứ đúng giờ là có người đến dọn dẹp thường xuyên, rất sạch sẽ. Bùi Hề Nhược chân trần dẫm trên cát, nó mềm mại như muốn chìm xuống.
Phó Triển Hành ôm cô, tay kia cầm dép lê cho cô.
Bùi Hề Nhược bỗng nhiên “A” một tiếng, như là dẫm phải thứ gì đó, vội vàng ngồi xổm xuống.
Anh lập tức cúi xuống kiểm tra.
Cô lại ngửa đầu, lộ ra nụ cười xấu xa, kéo anh xuống nước.
Khoảnh khắc ngã xuống, nước biển được ánh mặt trời sưởi ấm. Cô đã thành công trong trò nghịch ngợm của mình, bọt nước ở trên mặt rơi xuống, là nụ cười cũng trở nên xán lạn.
Sau khi đứng dậy, anh cũng không khỏi cười rộ lên.
So với Phần Lan lạnh giá, hòn đảo ấm áp này mới là thế giới của cô.
Mà anh bị cô từng chút một kéo vào thế giới đó, cam tâm tình nguyện, cứ như vậy mà trầm luân.
—
Trở lại Bình thành, lại là một mùa hè.
Như thường lệ, Bùi Hề Nhược trở về biệt thự Minh Sơn tránh nóng, Phó Triển Hành cũng làm cho cô một cái studio ở đó, chỗ này cảnh trí rất tốt, phóng tầm mắt ra xa, tất cả đều là màu xanh lục hợp lòng người.
Cô còn cảm thấy những tác phẩm được vẽ ở đây đều liên quan đến Phật giáo.
Cuối tháng mười hai, vào một ngày tuyết đầu mùa, Bùi Hề Nhược ra sân bay đón Giản Tinh Nhiên.
Năm nay, Giản Tinh Nhiên ở tập đoàn lại thăng thêm một bậc, trở thành giám đốc khách sạn ở khu vực Bình Thành, hiện giờ thủ tục đã xong xuôi, cô chính thức báo tin. Điều này có nghĩa là trong thời gian tới, cả hai có thể gặp nhau thường xuyên như trước kia.
Bùi Hề Nhược vô cùng phấn khích khi biết tin này.
Cô đưa Giản Tinh Nhiên tới nhà dùng cơm.
Hai người chân trước vừa bước vào cửa, được vài bước, sau lưng liền có động tĩnh.
Dường như có hai người đang đi vào, đứng ở hành lang nói chuyện với nhau. Mơ hồ, có thể nghe thấy những từ như “phóng, chế tạo vệ tinh”.
“Hẳn là Phó Triển Hành và Tùy Tự.” Bùi Hề Nhược nói.
Thời gian cuối năm đến gần, Phó thị vô cùng bận rộn, nếu Phó Triển Hành có thể, đều sẽ cố gắng về sớm hơn. Tùy Tự thì là người độc thân, vì thế, hai người thường xuyên bàn chuyện công việc, đến nhà họ bàn luôn, thuận tiện giải quyết bữa tối luôn ở đây.
“Tùy Tự? Anh ta cũng tới sao?” Giản Tinh Nhiên hơi mở to mắt, nhìn vẻ mặt của cô ấy, tuyệt đối không phải vui mừng.
Bùi Hề Nhược có chút kinh ngạc, “Làm sao vậy, anh ta không phải là nam thần của cậu sao?”
Chuyện giữa Giản Tinh Nhiên và nam thần trong game kia, hoá ra rất kì diệu.
Tóm lại là, tài khoản game kia là của Tuỳ Trừng- em gái Tuỳ Tự, cô bé thường đưa cho anh chơi hộ. Cho nên, người mà cô luôn ngưỡng mộ, từ đầu đến cuối đều là anh.
Khi biết điều này, Bùi Hề Nhược còn cảm thấy rất viên mãn.
Theo ý kiến của cô, Tùy Tự và Giản Tinh Nhiên xét về bề ngoài, là công tử đẹp trai với cô nàng tùy hứng, thực sự rất xứng đôi.
“Đã là quá khứ rồi, anh ấy đã từ chối tớ vài ngày trước, tớ còn chưa kịp nói với cậu,” Giản Tinh Nhiên rốt cuộc vẫn là Giản Tinh Nhiên, nói lên những lời này, không hề để lộ ra chút bi thương hay buồn bã gì, giống như là đang trình bày một sự thật khách quan, “Anh ấy nói thích những cô gái dịu dàng hơn.”
“Sau đó thì sao?”
“Tớ cho anh ấy một cú đâm, rồi tuyên bố, sẽ không bao giờ gặp lại nữa.” Giản Tinh Nhiên chốt hạ một câu, “Cho nên tình huống như vậy mà giờ lại chạm mặt, không phải rất kì sao?”
“……”
Nhưng giờ mà đi ra ngoài khẳng định là không kịp, Bùi Hề Nhược đành phải đem người giấu ở trong phòng.
Cô sửa sang lại và xuất hiện với một nụ cười, “Ông xã, anh đã về rồi sao.” Nhân tiện, đuôi mắt khẽ đảo qua phía Tuỳ Tự.
Tùy Tự bước dừng lại một lúc, tự hỏi liệu đây có phải ảo giác hay không.
Sau khi đi được vài bước, Bùi Hề Nhược lại kéo dài giọng và nói với Phó Triển Hành, “Đúng rồi ông xã, vừa rồi em đã nói với anh, Giản Tinh Nhiên sẽ tới, nhưng đột nhiên cô ấy có việc phải về. Cho nên bữa tối, chỉ có ba người chúng ta ăn thôi.”
Cô lại quét mắt về phía Tùy Tự, muốn xem anh ta phản ứng như thế nào.
Giống như thần sắc trong đôi mắt có gì đó lạ thường?
Bùi Hề Nhược còn chưa kịp nhìn rõ, bỗng nhiên cảm thấy một cơn buồn nôn dữ dội xộc đến, nhịn không được mà nôn khan vài tiếng, Phó Triển Hành lập tức ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô.
Cô hôm nay vẫn chưa ăn gì, nôn khan lại càng hoa mắt chóng mặt, cũng không nôn ra được thứ gì, khó chịu đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
“Sao lại thế này……” Cô ngẩng đầu, giọng nói lập tức yếu đi rất nhiều.
“Nghỉ ngơi một chút,” Phó Triển Hành đỡ cô đến bên sô pha rồi ngồi xuống, lại đưa cho cô một cốc nước ấm, “Anh đưa em đi bệnh viện.”
Thực ra, anh đã mơ hồ đoán được rồi.
Bùi Hề Nhược gật gật đầu, lần đầu tiên nôn khan khó chịu thành như vậy, cô lúc này cảm giác toàn thân như bị rút hết sức lực, tư duy đều trì trệ, miễn cưỡng uống được vài ngụm nước, sau đó cần cổ lại cảm thấy khó chịu, lại lần nữa muốn nôn.
Sau khi Tuỳ Tự liên lạc với tài xế, Phó Triển Hành đỡ Bùi Hề Nhược vào thang máy, vì để tránh cho dạ dày chịu kích thích, anh không ôm cô lên, mà nhẹ nhàng đi theo cô suốt dọc đường.
Có một mùi hương khói thoang thoảng bên trong thang máy, Bùi Hề Nhược ngửi thấy, đầu óc càng trở nên choáng váng, bụng cồn cào từng trận. Cô khó chịu mà dựa vào vai Phó Triển Hành, để anh xoa bóp đầu ngón tay.
Tuy là trên đường đã có phỏng đoán, nhưng khi thực sự ngồi trong phòng chờ và nhìn thấy phiếu báo xét nghiệm HCG do y tá gửi đến, Bùi Hề Nhược vẫn là cảm thấy không chân thực.
*HCG: là viết tắt của Human Chorionic Gonadotropin – là một hormon được tiết ra từ các tế bào hình thành trong nhau thai sau khi trứng rụng được thụ tinh và làm tổ. HCG có vai trò đặc biệt quan trọng đối với thai kỳ, báo hiệu cho tử cung sẵn sàng cho sự làm tổ của hợp tử, ngăn trứng rụng theo chu kỳ và hình thành những phản ứng của cơ thể mẹ (ốm nghén).
Trong một thời gian, cô rõ ràng là không có triệu chứng lạ nào, nhưng hôm nay đột nhiên trở lại, lại còn nôn khan.
Nhưng lần này rõ ràng trị số đã cao hơn, biểu hiện rõ ràng cho việc, cô đã có em bé.