Chương 47
Editor: Thảo Bông
_________
Gió mát không thể xua đi sự chân thành của chàng thiếu niên. Lúc hai người đang liếc mắt đưa tình, mặt Tô Tĩnh Khang đen lại như bị trêu trọc.
Nhà ngoại giao chưa kịp đi giày đã vội đi thẳng đến cửa lớn, chạy như bay về phía chàng trai tóc vàng đang đứng dưới đèn đường, ông không hề quan tâm đến phong độ mà quát lớn: “Cậu ồn ào ngang ngược cái gì? Cậu hét gì với con gái của tôi?” Phong thái đoan chính như mất đi, giờ mà cho ông một thanh đao to ông sẽ ngay lập tức lao đến bổ vào người trước mặt.
Thấy khí thế hùng hổ của cha Tô, Carlos không hề lùi bước, ngoan ngoãn cúi đầu đứng bên nghe giáo huấn, tuy nhiên lại không khống chế được ánh mắt mà liếc về phía Tô Thanh Gia, thấy khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô gái vùi vào trên bó hoa, khóe miệng cậu lại cong lên, lỗ tai cũng bắt đầu động đậy.
Điều này khiến cho nhà ngoại giao rất bất mãn, ông ưỡn ngực nói: “Còn cười, đứng đây làm gì nữa? Nhân lúc tôi chưa phát hỏa thì mau đi đi. “
Carlos lưu luyến không rời nhìn Tô Thanh Gia lần nữa, sau đó cắn cắn môi, cúi đầu ủ rũ rời đi.
Đi được nửa đường cậu bỗng quay ngược lại, nhìn về phía Tô Thanh Gia đang ôm hoa rồi làm hình trái tim trước ngực: “Tô Thanh Gia, anh yêu em.”
Sau đó lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào khuôn mặt tối sầm của Tô Tĩnh Khang chỉ cách cậu mấy bước: “Chú, lễ tình nhân vui vẻ!”
Tô Tĩnh Khang hận bản thân không thể cởi giầy trên chân ra ném lên đầu cậu, “Cậu thử nói lại lần nữa xem?”
Trước mặt Tô Thanh Gia, Carlos không dám gọi bố như lần trước, cậu quyết tâm ngậm miệng lại, trước khi Tô Tĩnh Khang đuổi thì cậu vội chạy đi.
Tô Tĩnh Khang Xuyên chân đi dép lê ngẩng đầu nhìn người đang hát trên ban công, trước mắt ông là khuôn mặt vui vẻ của con gái, tay cô còn đang ôm cầu hoa, ông khẽ thở dài một hơi rồi quay về vườn nhổ cỏ, không ai thèm để ý hay quan tâm tới ông, thật mệt mỏi mà.
Sau khi trở lại vườn hoa, nhà ngoại giao ra sức phát huy tình yêu thiên nhiên, cắt vài cành hoa hồng làm một món quà khác, nhưng sự thật chứng minh, tay nghề của ông không được tốt cho lắm, thế là Tô Tĩnh Khang lạnh nhạt đem những cánh hoa tả tơi biến thành bùn vùi vào trong đất, sau đó chọn một nhánh hồng đỏ đi về phía Minh Linh đang bận bịu ở nhà bếp.
Minh Linh vô cùng ngại ngùng vì câu nói “Anh yêu em, lễ tình nhân vui vẻ!” của ông, bà lại lần nữa dâng đôi môi đỏ mọng lên.
Vừa nếm môi hồng của mỹ nhân, Tô Tĩnh Khang vừa nghĩ, xem ra nghệ thuật phải đi liền với chuyên môn, nhà ngoại giao vẫn hợp với “chém gió” hơn.
Đợi nửa ngày trên ban công, rốt cuộc Tô Thanh Gia cũng cam lòng quay về phòng, cô tìm giá đỡ bằng gỗ đặt hai cầu hoa lên lên trên piano, sau đó mang bức thư tình bằng tiếng Trung kẹp vào trong sách.
Cất xong cô lại không nỡ gập sách lại, cầm quả lê vừa xoay vừa nhìn một lúc lâu, thi thoảng còn cười ra tiếng.
Bạn trai mới của cô có kỹ năng tỏ tình khiến người ta phải ngẩn ngơ.
Cô thật sự………..rất thích……..
Trời vừa sáng Tô Thanh Gia đã mở sách ra, mang theo tâm trạng ngọt ngào cầm bút viết lên trang bìa một đoạn văn.
Cô nghĩ, nhất định chàng trai tóc vàng sẽ rất thích, giống như cô thích hoa hồng mà cậu tặng trong lễ tình nhân vậy.
Carlos cười ngây ngô gọi điện thoại cảm ơn cho đệ nhất quân sư Oleguer và đệ nhị quân sư Thẩm Kha.
Kể từ sau khi ở bên Bella, người cậu lúc nào cũng như đang lơ lửng, chân bước như gió, đến Pellet cũng phải khen cậu tiến bộ rất nhiều.
Cô gái với mái tóc đen mượt như búp bê sẽ ngồi trong sân vận động cổ vũ cho cậu, nhưng điều khiến cậu vui hơn cả là, mỗi khi đến giờ nghỉ giải lao giữa hai hiệp, cậu có thể nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Bella, Bella sẽ dùng khăn mặt lau nếu cậu chảy mồ hôi, còn nữa, cậu còn có thể…được cô hôn một cái.
Gò má bên trái của Carlos đã tích đầy mùi hương của sáu lần thơm, ngày hôm nay lại được nhận thêm một cái nữa, chàng trai tóc vàng vuốt ve lúm đồng tiền, dọc đường đi đều cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Chàng trai tóc vàng không dùng MSN, cũng rất ít khi lên mạng giải trí, suốt mấy năm Bella rời đi, ngoại trừ nhớ cô, thì toàn bộ thời gian cậu đều dùng để đá bóng và học tâp.
Từ sau khi ghi được hat-tricks trong trận chung kết, truyền thông ví cậu như ngôi sao lớn của Barca, thậm chí có người còn gọi cậu là thiên tài 30 năm mới gặp một lần.
Đồng đội thường xuyên trêu ghẹo Carlos, nhưng sao họ lại không nhìn ra được sự cố gắng của Carlos chứ?
Người khác nói cậu đã thể hiện rất xuất sắc trên sân bóng, nhưng họ biết rõ cậu đã đem sự tích lũy lâu dài ra sử dụng một lần.
Nhiều năm như vậy, cậu luôn là cầu thủ đến sân tập sớm nhất và cũng là cầu thủ ra về muộn nhất, chim hót vào buổi bình minh cùng với hoàng hôn xế chiều đã làm bạn với cậu trong suốt quá trình trưởng thành.
Cậu cố gắng từng chút một, đây chính là sự tiến bộ thần tốc kết hợp với thiên phú.
Thời gian gần đây, cậu tiến bộ rất nhanh, tất cả đồng đội và huấn luyện viên đều nhận thấy, đây chính là sức mạnh của tình yêu.
Tuy mỗi ngày đều bị bong bóng màu hồng che mắt nhưng họ vẫn cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Chàng trai tóc vàng là người kiên trì nhưng lại phản ứng chậm, ngày đó sau khi nghe Tô Thanh Gia nói những “Chuyện bạn trai nên làm”, cậu cảm thấy cô nói rất đúng, về phương diện này thì cần phải rõ ràng.
Nhưng vắt hết óc cậu cũng không biết phải làm sao để cho Bella có thể thấy được quyết tâm, vì vậy cậu liền nhờ Thẩm Kha cứu viện.
Thời gian nghỉ hè Thẩm Kha thường về nước, từng xem phim “Sư tử Hà Đông” 2 lần nên anh cảm thấy lời thoại đó rất quen thuộc, nghe lời kể của chàng trai tóc vàng qua điện thoại, bộ não anh tự vẽ lên hình ảnh chàng trai tóc vàng bị Tô Thanh Gia nhéo lỗ tai, sau đó nín cười giải thích về bộ phim.
Thẩm Kha đã đem câu trả lời của nam chính viết lại rồi gửi cho Carlos bằng tiếng Trung.
Carlos đối chiếu với bản gốc chép lại suốt ba ngày, sau khi viết hỏng cả một chồng giấy, rốt cuộc cậu cũng hài lòng với một tờ.
Cậu không chấp nhận được những chữ vuông vắn kia, nhưng cậu biết nội dung trong đó, cậu sẽ đọc, khi viết xong, cậu viết thêm ba chữ “Tô Thanh Gia” lên, đây là ba chữ mà cậu viết đẹp nhất, Thẩm Kha cũng phải khen mấy chữ này cậu viết đẹp đến đặc biệt, vừa có thần lại vừa có hồn.
Bỏ tờ giấy vào trong cầu hoa, Carlos thầm nghĩ, cậu tuyệt đối sẽ không giống như nam chính trong phim, nói được mà không làm được, nhất định cậu sẽ nỗ lực làm từng điều một, dù cho khi bị bắt nạt Bella ở cách cậu rất xa, nhưng cậu sẽ tận lực nghĩ cách đến bên cô.
Buổi chiều, Carlos đến phòng y tế bôi ít thuốc lên tay, bên trong vết thương còn có giằm, y tá phải dùng kẹp gắp ra, tuy miệng vết thương nhỏ, nhưng trải rộng nên khiến người khác rất lo lắng, cô y tá hỏi, vết thương này không giống như ngã trên sân cỏ, cậu làm gì mà lại không cẩn thận đến vậy.
Carlos yên lặng lắc đầu một cái, tuy nhiên trong mắt cậu lại không giấu được ý cười.
Trước lễ Saint George’s, Carlos mua rất nhiều hoa hồng, sau đó cậu đã đến tìm một nghệ nhân đan thủ công để học cách làm cầu hoa.
Khi mới tập luyện cần phải dùng cành liễu mềm dẻo, Carlos lén lút thừa dịp Tô Thanh Gia về mà chạy ra ngoài luyện tập.
Dường như cũng có chút thiên phú về phương diện này nên cậu đã lên tay nghề rất nhanh, làm mấy cái đơn giản không còn là vấn đề lớn nữa. Buổi tối ngày 22 tháng 4, Carlos đã làm rất lâu, cuối cùng cũng làm được hai quả cầu hoa mà không ảnh hưởng đến hoa hồng, lúc đấy, cậu không muốn người khác động tay vào, dù gai đâm rất đau, nếu không cẩn thận sẽ bị chảy máu, nhưng cậu vẫn cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Cành hoa hồng dù khô vẫn còn dẻo dai, trên thân có gai, trước khi làm, đa số gai đã bị Carlos bẻ đi, nhưng vẫn còn sót một vài cái trong góc kín, do không cẩn thận nên cậu đã bị thương.
Trong phòng rải toàn hoa hồng, bốn phía xung quang loạn xạ ít lá cây, Carlos cẩn thận đặt cầu hoa lên trên giá.
Cậu không hiểu ý nghĩa của số các bông hồng, nhưng cậu biết hoa hồng chính là biểu tượng của tình yêu.
Hai quả cầu hoa này, một là Bella, một là cậu. Cậu tự hứa tuyệt đối sẽ không nuốt lời với Bella, đáy lòng thầm kỳ vọng, một này nào đó, trong lòng cô búp bê tóc đen cũng đong đầy tình yêu như cậu.
Carlos ʍút̼ ʍút̼ vết thương chảy máu trên ngón tay, dùng nước rửa qua, suốt đêm bồn chồn đến mức không ngủ được, cậu dùng tay vuốt lá cây trầu bà vàng ở đầu giường, nụ cười của cô gái đó không ngừng hiện ra trước mắt.
Sáng ngày thứ hai, Carlos dùng túi xếp hai quả cầu hoa vào, gọi xe đi tới nhà Bella.
Đứng dưới lầu lặng nghe tiếng đàn dương cầm trên ban công, đáy lòng Carlos thoáng rung động.
Đây là lễ tình nhân đầu tiên họ bên nhau, Carlos cảm thấy mình như vị dũng sĩ đang lén gặp gỡ nàng công chúa bị giam cầm, qua nhiều năm như vậy, cuối cùng chàng cũng đã vượt qua mọi chông gai, mang hoa hồng tới gặp nàng.
Để tặng được cầu hoa cho Bella không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng với kỹ thuật đá bóng được rèn luyện ngày đêm của Carlos mà nói, đây là việc nhỏ như con thỏ.
Khi nhìn thấy Bella ôm quả cầu hoa mà cười, Carlos cảm thấy tất cả đều thật đáng giá.
Tay cậu không còn đau chút nào, cậu ước mình có thể biến thành quả bóng, sau đó bay đến cầu hoa trong lòng cô, hưởng trọn hương vị thơm ngát.
Hai năm trước, cậu đứng đây thổ lộ lòng mình với cô, dùng một viên bi nhỏ dụ cô xuống. Hai năm sau, cậu vẫn đứng ở nơi này để bày tỏ tình yêu với cô, nhưng lần này, cô không còn khóc thút thít, mà ôm hai quả cầu hoa gửi tặng cậu một nụ hôn gió.
Tình cảm thời niên thiếu không bị thời gian làm tiêu tan, trái lại lại được lắng đọng ở dưới đáy lòng, ấp ủ lên mỹ tửu ngon nhất.
Người con gái đứng trên ban công gửi đến một nụ hôn gió, sau đó nói với cậu, cô cũng thích cậu.
Nữ tu sĩ Rosa nói rất đúng, con người cần phải có hi vọng.
Người con gái mà cậu yêu đã ở gần cậu, cậu sẽ không phải cô đơn một mình nữa.
Hình xăm trên ngực nhảy nhót theo nhịp đập của trái tim, phiến băng trên bông hoa đã bị chồi non che lấp, cái giá rét ngày đông đã cách cậu rất xa.
Cậu có thể chạm vào làn váy của cô, kéo tay cô chạy khắp sân cỏ.
Cậu còn có thể xoa mái tóc đen của cô, đuôi tóc đong đưa rũ xuống trượt qua đầu ngón tay của cậu, tựa như dải lụa vậy.
Cậu có thể mua cho cô chiếc mũ xinh xắn và chiếc túi xách tinh xảo, sau đó cô gái ấy sẽ nhẹ nhàng sờ lên đỉnh đầu, vuốt ve mái tóc cậu.
Đường tương lai còn dài đằng đẵng, nhưng ít ra họ có thể sánh vai bên nhau, cùng nhau vượt qua núi cao sông dài.
Trên mảnh đất nghệ thuật nóng bỏng này, tất cả những ước nguyện thành tâm câu nguyện, đều sẽ có thể trở thành hiện thực.