Chương 98
Người gốc Hàng Châu đón Tết sẽ ăn “Thập oản đầu” từ đêm 30 đến tết Nguyên Tiêu. Thập oản đầu bao gồm: Cá nguyên con, thịt kho tàu, gà luộc, trứng màu, lẩu thập cẩm, tám loại rau xào chung, giá đỗ xào, lạc, ngó sen, nem rán cuộn đậu đỏ.
Bà nội cầm muôi nấu ăn, loáng cái đã xong nhiều món ngon.
Bà Tô chờ đợi giây phút đoàn viên này lâu lắm rồi. Năm nay cả nhà đoàn tụ, cộng thêm Carlos có sức ăn tốt nên bà làm long trọng hơn mọi năm. Tô Thanh Gia giúp bà lấy gia vị và làm mấy việc lặt vặt khác.
Trước kia bà nội vốn là tiểu thư nhà giàu, nấu ăn không phải là tiêu chuẩn mà một tiểu thư cần có. Đối với Tô Tĩnh Khang, nước ô mai và vịt ngâm tương bà làm còn ngon hơn cả sơn hào hải vị.
“Ngó sen phải cắt dày thì nhân mới không bị nứt ra.” Bà xếp cá nguyên con chồng lên nhau, sau đó rải hành và tiêu đỏ khiến nồi thức ăn sặc sỡ, hấp dẫn.
Carlos cũng muốn giúp đỡ nhưng vì anh quá cao, chân lại dài, ngồi hay đứng đều chiếm nhiều chỗ nên ông Tô đành phải lôi anh ra ngoài sắp xếp bát đũa.
Tô Tĩnh Khang mang dụng cụ ra đào gốc cây ngân hạnh ở sân sau. Năm ông 10 tuổi, bà Tô đã chôn dưới đó một hũ rượu nữ nhi hồng. Ông Tô thèm thuồng đã lâu nhưng cũng không dám đụng đến. Hôm nay, do được thỏa mãn ước nguyện nên ông cũng đối xử với Carlos nhẹ nhàng hơn.
Trời đêm đầy sao, đèn lồng treo khắp hẻm nhỏ, tiếng cười nói rôm rả vọng ra từ khắp mọi nhà.
Thức ăn đã được bày ra nhưng ông Tô vẫn ôm khư khư hũ rượu.
“Năm nay bà còn không chịu ngâm rượu cua cho tôi. Đợi nửa năm mới được uống một ly. Đúng là bà già đáng ghét.”
Chàng trai tóc vàng ngây thơ nghiêng đầu, nói nhỏ: “Đâu phải đâu, hôm qua con thấy ông uống rượu ngoài sân mà….Aaa”
Tô Thanh Gia vội vàng che miệng anh rồi cười lớn: “Tối qua anh ấy ngủ không ngon nên nhìn nhầm ạ.”
Thấy ánh mắt cảnh cáo của cô, Carlos ngoan ngoãn ngậm miệng gật đầu.
“Hừ!” Ông Tô không thèm để ý đến anh, tiếp tục nhìn hũ rượu bảo bối dưới đất, “Hôm nay nhất định phải uống nhiều, thế mới bõ công chờ đợi.”
Tô Tĩnh Khang đốt pháo tre trước cửa, sau đó kéo Minh Linh chạy vào nhà. Calos cảm thấy rất mới lạ khi nghe thấy tiếng nổ “đùng đùng”, Tô Thanh Gia đứng bên giải thích cho anh hiểu.
Mọi người quây quần quanh bàn ăn, Minh Linh mang bếp nhỏ ra đun rượu. Rượu vừa nóng, bà Tô lập tức rót cho mỗi người đàn ông trên bàn một ly, tất nhiên ly của ông Tô sẽ ít nhất.
Carlos chưa bao giờ uống rượu, cho dù liên hoan hay ăn mừng chiến thắng anh cũng không uống. Nếu ai đó mời mà không thể từ chối, anh sẽ uống một ngụm bia cho qua chuyện. Chất lỏng trong cốc màu cam, mang đậm hương vị thời gian.
“Anh uống được không đấy?” Tô Thanh Gia cắn vành tai anh.
Carlos nhíu mày gật đầu: “Để anh thử.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Anh nhíu mày làm đôi lông mày rậm gần như dính vào nhau. Tô Thanh Gia cười khúc khích: “Đừng sợ, ông nội muốn sau này thi thoảng cháu rể sẽ uống cùng ông vài ly. Nếu gục, rất có thể anh sẽ bị loại.”
Carlos thấp thỏm, hít một hơi sâu, “Anh sẽ cố gắng”.
Uống rượu mà làm như phải ra chiến trường vậy, Tô Thanh Gia gắp vào bát anh ít ngó sen.
“Đồng chí này, cố gắng thể hiện thật tốt. Thủ trưởng đợi anh quyết thắng trở về.”
Carlos chưa uống rượu nhưng đã thấy mình say.
Ông Tô – người lớn nhất nhà cầm rượu lên tổng kết lại một năm vừa qua, sau đó bày tỏ nguyện vọng vào năm mới.
“Ông biết hai đứa đã bên nhau từ rất lâu rồi. Mỗi lần về nhà, Thanh Gia thường xuyên nhắc đến cháu. Bỏ qua các yếu tố chủ quan, đứng trên phương diện người ngoài cuộc thì cháu là người rất tốt. Tuy nhiên hôm nay ông vẫn muốn nói với cháu vài điều.”
Carlos vội vàng đứng lên, nghiêm túc lắng nghe.
“Đừng lo lắng, ngồi xuống đi.” Bà Tô xua tay.
Carlos nhìn Tô Thanh Gia, thấy cô gật đầu, cậu mới yên lòng ngồi xuống, ưỡn thẳng lưng.
Ông Tô nhìn thấy hết những điều này. “Mấy năm gần đây Thanh Gia không ở gần ông bà nhưng ông chính là thầy giáo đầu tiên của con bé. Mặc dù đôi lúc con bé cáu kỉnh, không chịu nghe lời nhưng nhìn chung vẫn là một cô gái tốt, chắc cháu cũng biết điều này!”
Carlos gật đầu, càng lúc càng lo lắng. Tô Thanh Gia nắm chặt tay cậu.
“Thanh Gia dẫn cháu về đây, chứng tỏ con bé muốn ở bên cháu lâu dài. Hơn nữa bố mẹ nó cũng thấy cháu khá ổn.” Ông Tô nhìn vợ chồng Tô Tĩnh Khang rồi nói tiếp: “Ông không mong cháu mình được sống một cuộc sống thượng lưu, giàu sang, cũng không hy vọng con bé mang lại sự vẻ vang cho gia đình. Ông chỉ muốn nó cả đời không phải lo nghĩ, điều này cháu làm được không?”
Carlos nắm chặt tay Tô Thanh Gia, nói: “Cháu có thể.”
“Tốt lắm, uống với một ông ly.” Ông Tô uống một hơi cạn sạch ly rượu. “Yêu cầu này tưởng chừng đơn giản nhưng lại rất khó. Cuộc sống sau này là của hai đứa bọn cháu, ông cũng không thể can thiệp nhiều.”
Carlos đột nhiên được tiếp thêm dũng khí, cầm ly rượu lên uống một hớp, gò má trắng nõn đỏ ửng. “Ông nội, cảm ơn ông. Cháu biết cháu nói chuyện vụng về và không phải là hình mẫu lý tưởng cho vị trí chồng tương lai của Thanh Gia. Tuy nhiên hôm nay cháu trịnh trọng cam kết với mọi người, cháu nhất định sẽ làm cho Thanh Gia hạnh phúc.”
“Tốt, đàn ông là phải như vậy! Đến đây, cạn!”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Bà Tô lườm ông một cái nhưng vẫn rót rượu, “Uống ít thôi, ăn thức ăn đi, hôm nay toàn món mọi người thích.”
Ba người đàn ông thuộc ba thế hệ gật đầu đống ý.
Đến tận đêm, bữa cơm tất niên mới kết thúc. Ông Tô mơ màng nói: “Rượu lục nghị mới chế cất, gạch đỏ, cái lò nhỏ, trời muốn xuống tuyết… Tĩnh Khang, uống, thằng nhóc này cũng uống.” [*]
[*] Lời ông Tô nói được lấy ý từ bài thơ Vấn Lưu thập cửu.
Cái lò nhỏ làm bằng gạch đỏ
Tối tới nơi trời muốn xuống tuyết
Uống một ly rượu chăng.”
Tô Tĩnh Khang thường xuyên đi giao lưu nên vẫn chưa say, ông và Carlos cùng dìu ông cụ vào giường.
Bây giờ cũng đã muộn nên ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi. Tô Thanh Gia xung phong thu dọn tàn cuộc để những người khác đi nghỉ ngơi trước. Carlos ương bướng muốn ở lại đợi cô.
“Không ngờ tửu lượng của anh cao thế.” Tô Thanh Gia chọt chọt bụng anh, anh đứng đợi ở cửa khiến cô rất ấm lòng.
Cảm nhận được hơi lạnh ở tay cô, Carlos vội bỏ nó vào trong người mình, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm, “Ừ, anh không say đâu. Anh phải chờ em, Bella, em muốn nhìn hình xăm của anh không?”
Anh nói năng không mạch lạc, Tô Thanh Gia tựa vào ngực anh: “Em muốn. Hôm nay anh thể hiện tốt lắm, muốn được thưởng gì đây?”
Carlos vui vẻ cọ cằm lên đỉnh đầu cô, “Để anh suy nghĩ đã….Đầu tiên….Đợi anh một lát, anh sẽ nghĩ ra ngay.”
Do dựa sát vào nhau nên Tô Thanh Gia cũng cảm nhận được nhiệt độ nửa người dưới của anh. Nó nóng bỏng hơn nhiều so với hình xăm trên ngực. Cô ngượng ngùng đẩy ngực anh, “Anh muốn gì thì nói nhanh lên để em còn đi ngủ”.
Nhận thấy cô gái trong ngực muốn bỏ trốn, Carlos ôm chặt lại, mè nheo: “Đừng đi, anh nghĩ ra rồi.”
“Anh muốn gì?” Tô Thanh Gia hỏi.
Anh uốn éo người, “Haha, chúng ta ngủ chung được không? Anh muốn phần thưởng này.”
Má Tô Thanh Gia bỗng đỏ ửng, cô đánh anh một cái: “Không được, đừng có được voi đòi tiên. Đổi cái khác đi!”
Carlos hậm hực ôm cô, im lặng một lúc rồi đột nhiên buông tay ra, mắt sáng rực.
“Nghĩ ra rồi à?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Ừ, ừ” Carlos thầm thì bên tai cô, “Hay là em giúp anh nhổ củ cải đi.”
Tô Thanh Gia đỏ mặt.
Nhổ nó…
Nhổ nó…
Nhổ nó…
Cô cố gắng kiềm chế sự xấu hổ, liếc mắt nhìn chiếc lều vải đang cao lên của anh.
Carlos dường như rất vui vẻ, “Bọn mình nhổ nó đi, nghiêm cấm em từ chối.”
Tô Thanh Gia không dám cử động, lắp bắp nói: “Em… Không được, chờ một thời gian nữa đi, em vẫn chưa chuẩn bị…”
Carlos hưng phấn: “Không sao đâu, anh chuẩn bị xong rồi. Bây giờ là lúc thích hợp, Bella, đến đây đi.”
Tô Thanh Gia rất muốn đẩy anh ra nhưng tay chân cô đã mềm nhũn.
Khi tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ, Tô Thanh Gia đột nhiên cảm thấy có chút cám dỗ, cấm kỵ đang chờ cô phá cửa xông ra.
Cô cắn môi, đôi mắt to mờ ảo như hoa anh đào mùa xuân bị nước mưa vẩy ướt. Cô hít một hơi, sau đó từ từ đưa tay xuống…- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Ánh đèn dịu dàng bủa vây, hương rượu nữ nhi hồng quanh quẩn trong góc tường tối. Cô thấy anh cười rạng rỡ như đang háo hức mong chờ một chuyến phiêu lưu mạo hiểm.
Tim Tô Thanh Gia đập rất nhanh. Carlos nhìn cô chắm chú, sau đó nắm lấy tay cô.