Chương 103
Lần này tuy Carlos lái xe nhanh nhưng lại cực kỳ vững vàng.
Do quá khẩn trương nên anh không dám nhìn linh tinh, chỉ nhìn chằm chằm vào con đường phía trước. Cảnh xuân vừa nãy quá kích thích, anh rất muốn chảy máu mũi. Anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Bella, điều này làm cho anh vừa ngọt ngào, mừng rỡ, vừa có chút lo sợ.
Anh vô cùng mong đợi những gì sẽ xảy ra trong đêm nay. Có điều…Oleguer từng nói xử nam thiếu kỹ thuật sẽ làm bạn gái không vừa ý.
Anh sợ Bella sẽ không hài lòng về anh. O (︶︿︶) o
Chàng trai tóc vàng khá lo lắng nhưng ngay sau đó lại phấn chấn lại, anh tin đêm nay chắc chắn sẽ thành công.
Anh mím môi cười, lén nhìn người bên cạnh. Hình như anh đã đánh bại con rồng hung ác và cứu được nàng công chúa bị giam cầm?
Bây giờ anh cảm thấy như đang mơ vậy.
Mặc dù có nhiều điều bất ngờ phát sinh nhưng kết quả vẫn như anh hằng mong muốn. Carlos đột nhiên cảm thấy Oleguer khá đáng tin cậy.
“Anh tập trung lái xe đi, bằng không chuyện tốt đêm nay coi như bị ngâm nước nóng.” Tô Thanh Gia nhướn mày nghịch tóc.
Bị cô nhìn thấu, chàng trai tóc vàng cười gượng gạo. Ánh trăng lúc sáng lúc tối chiếu lên người cô tạo thành một cái bóng nhàn nhạt trên kính xe. Carlos nhìn cô thêm lần nữa, sau đó nghiêm túc lái xe.
Năm ngoái, Carlos quyết định chọn căn nhà này vì muốn ở gần nhà họ Tô. Sau khi mua xong, anh mới biết đội trưởng chính là hàng xóm sát vách. Đội trưởng rất vui vẻ, có tấm gương ở đây, anh ta sẽ sinh hoạt lành mạnh, sáng sớm ra ngoài tập thể dục, tối về nhà đọc sách.
Sau khi mua biệt thự, Carlos lập tức bay sang Mỹ tìm Tô Thanh Gia.
Anh đã chuẩn bị rất nhiều thiết kế mẫu để đợi bạn gái quyết định. Thật ra việc trang trí nhà chỉ là một cái cớ để anh có thể ở bên bạn gái nhiều hơn.
Tô Thanh Gia biết nhưng không vạch trần âm mưu nhỏ của anh, sau vài ngày bàn bạc, cuối cùng họ quyết định trang trí nhà theo phong cách Địa Trung Hải.
Phần lớn nội thất ngôi nhà mang họa tiết sóng biển, toàn bộ mặt sau của phòng khách dùng kính trong suốt, cửa sổ là loại cửa sát đất có thể nhìn ra bể bơi. Ánh mặt trời Barcelona sáng rực, chiếu xuống bể nước trong veo trông rất đẹp mắt.
Carlos trồng khá nhiều hoa hồng trong nhà kính, chủ yếu là hoa màu đỏ, ngoài ra còn một số màu khác như vàng, hồng và trắng. Carlos hài lòng nhất về phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ. Các tấm kính chắn sáng đều được mở bằng điều khiển từ xa, làm cho trần nhà trở nên trong suốt. Nằm trong phòng cũng nhìn thấy được những ngôi sao đang tỏa sáng trên bầu trời đêm, đặc biệt khi vươn tay ra sẽ có cảm giác như đã chạm tới bầu trời.
Tô Thanh Gia từng nghỉ lại đây vài lần, cô cũng khá hài lòng với thiết kế này.
Tất nhiên hôm nay cô không muốn qua đêm trong phòng ngủ phụ nữa.
Một tay Carlos cầm túi của Tô Thanh Gia, một tay nắm chặt lấy cô không buông. Tô Thanh Gia không thể làm gì khác ngoài nhấn mật khẩu và vân tay để mở cửa.
Hệ thống sưởi trong nhà đã bật từ lâu, Tô Thanh Gia cởi giày và đi dép thỏ màu hồng vào. Nhiều năm trôi qua, gu thẩm mỹ kỳ lạ của anh vẫn không thay đổi.
Lúc này, Carlos lập tức nhìn thấy đôi chân mềm mại trắng như tuyết lộ ra dưới lớp áo khoác lông, cô thật sự chỉ mặc váy ngủ bên trong!!!
Anh nhanh chóng quay sang chỗ khác, máu mũi cuộn trào mãnh liệt muốn phun ra.
Thay giày xong, Tô Thanh Gia đi loanh quanh ở tầng một. Carlos cuống quýt nhìn cô, không biết nên làm thế nào cho phải.
Tô Thanh Gia rút từ trong bình hoa ra một bông hồng đỏ tươi, xoay người bước lên cầu thang.
Ánh mắt kia tràn đầy quyến rũ, vừa mờ ảo khó nắm bắt lại vừa diễm lệ dụ người. Linh hồn nhỏ bé của Carlos đã bị hút đi, anh nhắm mắt đi theo cô.
Anh và Bella chỉ cách nhau vài bậc thang, Carlos cảm thán, sao chân cô lại đẹp đến vậy?!!!
Tất cả những tính từ hay nhất đều được anh lôi ra để diễn tả cảm giác thỏa mãn lúc này. Anh hít một hơi thật sâu, cảm giác bước chân của ai đó còn mang theo mùi hương nhàn nhạt.
Đuôi tóc dài đang đung đưa phía sau, tạo thành một vòng cung đẹp mắt.
Tô Thanh Gia đột nhiên cảm thấy bầu không khí trở nên mập mờ. Trái tim vốn đã ổn định lại bắt đầu loạn nhịp, hơi thở nóng hổi của anh làm cô hơi lo lắng. Cô không dám quay đầu lại nhìn, cô biết Carlos nhất định đang nhìn chằm chằm đôi chân của cô.
Hiện tại cô chỉ thấy may mắn vì đã tắm và dưỡng da cẩn thận.
Mãi cũng đi hết cầu thang trong suốt màu xanh, Tô Thanh Gia tiến thêm hai bước, bối rối mở cửa phòng của Carlos.
“Bụp!” Âm thanh vang lên phía sau khiến cô phải quay đầu lại.
Carlos quỳ rạp trên mặt đất, hộp bánh ga-tô nhỏ đã bị anh đè bẹp.
Bầu không khí tốt đẹp lại một lần nữa bị anh phá vỡ, Tô Thanh Gia thực sự dở khóc dở cười, đành vươn tay ra kéo anh đứng dậy.
Con đường đi đến ước mơ quá vất vả. Carlos mải ngắm chân của Bella nên đã quên mất rằng hai người vẫn đang đi trên cầu thang. Nếu không may bước hụt thì sẽ bị ngã xuống.
“Bella, anh, haha …” Carlos nhanh nhẹn đứng lên, xấu hổ cười, “Anh…chuyện là, hình như dép hơi trơn …”
Tô Thanh Gia buông tay, nhún vai: “Bánh ga-tô em chuẩn bị cho anh chắc không ăn được nữa rồi. Thật đáng tiếc.”
Chàng trai tóc vàng nhặt chiếc hộp lên, cúi đầu nhận sai.
“Anh không mở cửa sao?” Tô Thanh Gia chỉ vào cửa phòng, “Chẳng lẽ anh muốn em mở ư?”
“Không cần, không cần, anh sẽ mở.” Carlos lập tức mở cửa, bật tất cả đèn lên.
Cả căn phòng được trang trí bằng hai màu xanh trắng, trên tường treo vài bức tranh, tất cả đều là tranh Carlos vẽ Tô Thanh Gia. Góc phòng thì treo bức phác họa “Cậu bé xinh đẹp” lúc nhỏ.
Carlos đặt túi xách và hộp bánh bị đè nát lên bàn trà. Oleguer nói uống rượu sẽ tăng thêm can đảm, vì vậy anh đã lấy từ quầy bar xuống một chai rượu vang đỏ.
Anh không uống rượu, chai rượu này là quà đội trưởng tặng nhân dịp chuyển sang nhà mới, bây giờ mới có cơ hội dung tới.
Carlos cầm chai rượu và hai chiếc ly, ánh mắt ẩm ướt, “Bella, em có muốn uống không?”
Tô Thanh Gia sợ sau khi uống rượu anh sẽ ngốc nghếch hơn nên lắc đầu, “Em không uống.”
Chàng trai tóc vàng bị từ chối lần nữa, mọi chuyện lại không suôn sẻ.
“Buộc cái này trước đã.” Tô Thanh Gia đưa cho anh một dải ruy băng màu đỏ.
“Đây là cái gì?” Chàng trai tò mò hỏi.
Tô Thanh Gia nghiêng đầu mỉm cười: “Chẳng phải anh muốn tặng anh cho em sao? Không có ruy băng thì đóng gói thế nào được?”
Cô cười rạng rỡ như một chú nai con xinh đẹp đang chạy trong ngực Carlos.
Hai tai chàng trai tóc vàng ngọ nguậy, cầm lấy ruy băng rồi khoa tay múa chân.
“Không được, anh phải vào trong đó thay đồ rồi quay lại đây.” Tô Thanh Gia chỉ vào phòng thay đồ, nghĩ đến gì đó nên khẽ cười và bổ sung thêm một câu, “Nhớ phải cởi áo ra nhé.”
Chàng trai tóc vàng suýt nữa trượt chân, vội vã bước vào, “Được rồi.”
Cô cởi áo khoác lông, làn da trắng như tuyết tương phản hoàn toàn với bộ váy ngủ màu đỏ quyến rũ.
Cô ấy đẹp và lộng lẫy như đã cướp mất mạng anh.
Carlos bỗng nhớ tới truyền thuyết Trung Quốc kể về nữ yêu luôn tìm mọi cách để đoạt lấy trái tim con người. Nếu bây giờ Bella muốn trái tim anh, anh nhất định sẽ không chống cự.
Đúng là đẹp đến câu hồn đoạt phách.
Anh nhìn Tô Thanh Gia, Tô Thanh Gia cũng nhìn anh.
Nhận xét của giới truyền thông về anh quả thật rất chính xác…khôi ngô phóng khoáng.
Tô Thanh Gia chưa từng nghĩ rằng mình thích ngắm trai đẹp. Vậy mà khi cảnh đẹp xuất hiện trước mắt, cô lại vô thức đắm chìm từ lâu.
Tầm mắt lướt theo cơ ngực rắn chắc, kéo dài vô tận xuống quần, cơ bắp cuồn cuộn khiến cô cảm nhận được hormone mạnh mẽ của phái nam.
Carlos mặc quần màu xám khi nãy, thẹn thùng đến gần cô.
“Thế này phải không?” Anh nuốt nước bọt, chỉ vào dải ruy băng buộc quanh cổ.
Trong phòng có một tấm thảm lông dê màu trắng, bước lên vừa mềm mại lại thoải mái.
Carlos cho rằng tấm thảm này không thể trắng bằng đôi chân ngọc ngà của cô. Anh từng đọc qua một thành ngữ miêu tả vẻ đẹp này, đó là “Bộ bộ sinh liên” [*]
[*] Bộ Bộ Sinh Liên: Là một kỹ năng khi đi có hoa sen nở rộ dưới chân.
“Không phải như thế.” Tô Thanh Gia đứng trước mặt anh như một bông hồng kiều diễm. Cô kéo rải duy băng xuống, tháo nút thắt rồi khéo léo thắt thành chiếc nơ xinh đẹp, “Như này mới giống quà tặng.”
Khi cô đến gần, Carlos suýt không khống chế được bản thân.
Rõ ràng không muốn nhìn nhưng đường cong trên ngực và hơi thở phập phồng của cô làm anh không rời mắt được. Dù không thấy điểm đỏ tươi trong mộng nhưng rãnh ngực sâu thẳm kia cũng đủ để anh mất hồn, mất vía. Anh thật sự rất ghen tị với mấy lọn tóc dài ở khe rãnh kia.
Xung quanh phảng phất mùi hương quen thuộc trên người Bella. Anh muốn hít không khí nhưng dường như không thở nổi, bụng dưới bỗng chốc nóng rực lên.
Tô Thanh Gia lùi lại một bước, hài lòng nhìn món quà cao lớn này. Dưới ánh đèn, cô có thể nhìn rõ cả người anh nổi lên màu hồng nhạt và cái lều nhỏ trong quần.
Tô Thanh Gia thuận thế bước thêm hai bước, ngồi xuống giường anh, “Củ cải lớn rồi, có phải đến lúc nhổ củ cải rồi không?”
Cô nói chuyện vừa ngây thơ lại quyến rũ. Khăn trải giường màu xanh dương càng tôn thêm hương sắc ngào ngạt của cô. Carlos hít một hơi sâu, chăm chú nhìn cô: “Em mở quà trước đi.”
Tô Thanh Gia cười xán lạn, chậm chạp vươn tay kéo ruy băng, “Quà tặng đây ư?”
Carlos nắm lấy tay cô để động tác của cô nhanh hơn: “Ừ.”
Dải ruy băng nhanh chóng lướt qua làn da trên cánh tay rồi rơi xuống dưới chân như nở ra một đóa hoa.
“Món quà này có định nói gì với chủ nhân không?” Tô Thanh Gia bị anh bế lên, nhẹ nhàng đặt ở giữa giường, tay chọc vào hình xăm trước ngực anh và đặt câu hỏi.
“Bella, anh yêu em.” Carlos kéo tay cô xuống phía dưới.
Tô Thanh Gia không chịu nghe lời, tay dừng lại ở mép quần, nhất quyết không di chuyển.
“Sinh nhật vui vẻ.” Carlos đổ mồ hôi hột, từng giọt to cỡ hạt đậu rơi trên bờ vai trắng nõn của cô.
“Cũng không phải câu này.” Tô Thanh Gia lắc đầu, cười đến run người.
Cánh tay đang ôm cô của Carlos cũng run theo.
Tô Thanh Gia không trêu anh nữa, cắn một cái lên má lúm đồng tiền của anh: “Anh phải nói, khả năng là hơi đau nhưng anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.”
Carlos gật đầu, nghe lời lặp lại lần nữa. Cuối cùng cô cũng hài lòng, một tay đỡ, tay kia cởi nút thắt trên váy.