Chương 99: Quân phiệt tranh bá văn [9]
"Nhiều lắm là bảy ngày, tôi nhất định có thể xử lý Nam Ngũ Tỉnh thỏa đáng." Mộc gia đã sớm mục nát không chịu nổi, muốn đánh sụp Mộc gia thật sự dễ như trở bàn tay, khó khăn là y làm sao có thể đủ bỏ hoàn toàn quân đội Mộc gia vào trong túi.
Có điều, bảy ngày cũng đủ rồi, dù sao y cũng không phải vận hành một mình, Lý gia dù là vì gia tộc mình, cũng sẽ vận hành từ bên trong để trợ giúp mình.
"Vậy thì tốt." Bành đại thiếu gật đầu một cái, mắt anh trong lúc vô tình quét qua tay Mộc Thanh Yểm đang nắm tay em trai mình khóe mắt nhảy nhảy: "Du Du, Mộc thiếu gia trở về nhất định có chuyện quan trọng, không bằng em ở lại Ninh Thành, anh với ba cậu cũng có thể yên tâm."
"Bành đại thiếu xin hãy yên tâm, Ngư Ngư có tôi chăm sóc là được." Tay Mộc Thanh Yểm nắm Thiệu Khiêm siết chặt, như rất sợ Bành đại thiếu cướp người.
"Du Du là người Bành gia tôi, tất nhiên là có Bành gia che chở mới đúng chứ." Bành đại thiếu mắt không chớp nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau gân xanh nhảy tưng tưng, anh có dự cảm xấu, cục cưng bảo bối nhà mình hình như sắp bị dã thú không có mắt nào đó tha đi rồi.
"Đại ca xin yên tâm, ngày sau em sẽ chăm sóc tốt cho Ngư Ngư." Lúc Mộc Thanh Yểm nói lời này biểu hiện trên mặt rất chi là nghiêm túc, Thiệu Khiêm quay đầu nhìn bộ dáng nghiêm túc của y cố nén cười, bạn đời nhà mình cuối cùng có hiểu ý của Bành đại thiếu không vậy?
Có hiểu không thì Thiệu Khiêm không biết, có điều nghe xong Bành đại thiếu lại trực tiếp bùng nổ: "Cái gì gọi là sau này cậu chăm sóc Du Du nhà tôi? Hai nhà Bành Trầm mặc dù không như như Mộc gia của cậu, nhưng bàn về nuôi con tuyệt đối mạnh hơn Mộc gia của cậu gấp trăm ngàn lần."
"Đại ca nói đúng." Mộc Thanh Yểm gật đầu bày tỏ đồng ý. Với Mộc gia, thích đứa nào thì liều mạng sủng ái, không thích thì vứt qua một bên không nghe không hỏi không nói, thậm chí có đôi khi sẽ còn đạp lên hai chân. So ra, khẳng định vẫn là Bành gia sủng ái con cái hơn một chút.
Chỉ là, Mộc đại thiếu anh có chắc anh mình hiểu ý Bành đại thiếu?
"Ai là đại ca của cậu?" Bành đại thiếu bị Mộc Thanh Yểm chọc tức mặt cũng sắp xanh, nhìn bộ dáng kia thật sự sắp ngồi không nổi nữa, giống như chỉ cần Mộc Thanh Yểm lại nói ra cái gì nữa, anh có thể xông lên cùng người ta đánh một trận vậy.
"Sau này em cùng Ngư Ngư thành thân, không phải nên gọi đại ca?" Biểu hiện trên mặt Mộc Thanh Yểm vẫn không có gì thay đổi, thậm chí ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng không có bao nhiêu phập phồng: "Hoặc là anh càng hy vọng em kêu là anh vợ?"
Lần này sắc mặt Bành đại thiếu xanh thật, anh bất ngờ đứng lên trực tiếp kéo Thiệu Khiêm ra phía sau: "Bành gia chúng tôi không với tới Mộc gia đâu, chuyện hợp tác đến đây chấm dứt, Mộc thiếu gia mời."
"Anh, thật ra thì anh ấy..." Thiệu Khiêm kéo kéo áo ngoài của Bành đại thiếu muốn giải thích cho bạn đời nhà mình.
"Du Du, em còn nhỏ, nhất định là bị hắn lừa." Bành đại thiếu rất tận tình khuyên bảo: "Em nhìn bộ dạng xấu xí của hắn kìa, đâu có xứng với Du Du nhà mình? Đen như vậy không nói, còn cao lớn thô kệch, sau này lỡ như ức hϊế͙p͙ em thì biết làm sao? Vả lại, năm xưa anh với mẹ đều đã thương nghị rồi, chờ em lớn hơn chút nữa, chúng ta tìm một tiểu thư đàng hoàng không thị phi cầu hôn. Tại sao đều không thể cùng một... gã đàn ông thế này chung đụng được."
Mộc Thanh Yểm nghe vậy mặt cũng cứng, tuy y không được trắng nõn, nhưng cũng tuyệt đối không hề đen, lời nói của Bành đại thiếu thật sự khiến y có chút tức giận. Chẳng qua, người này bình thường mặt lạnh quen rồi, nghe vậy cho dù y tức giận, cũng không thể trực tiếp biểu đạt trên mặt.
"Đen?" Thiệu Khiêm quay đầu nhìn sườn mặt Mộc Thanh Yểm thì bật cười thành tiếng, bọn họ từ sáng sớm đến bây giờ cũng không nhàn rỗi, trên mặt Mộc Thanh Yểm còn vẽ son phấn hắn pha trộn: "Anh, anh kêu người chuẩn bị một chậu nước."
Mộc Thanh Yểm nghe vậy cũng kịp nhớ ra, vừa rồi y cứ lo khẩn trương, cũng quên chuyện trên mặt mình còn "dịch dung".
Bành đại thiếu mặc dù nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng dựa theo yêu cầu của Thiệu Khiêm đích kêu người bưng nước lên. Thiệu Khiêm lấy ra cái khăn mặt, thấm nước ấm lau chùi mặt cho Mộc Thanh Yểm.
Bành đại thiếu đứng một bên nhìn, chỉ nhìn từ đôi mắt càng lúc càng trừng to của anh, thì biết nội tâm nhất định không bình tĩnh như thế. Đến khi son phấn trên mặt Mộc Thanh Yểm hoàn toàn lau sạch rồi, Bành đại thiếu nhìn gương mặt hoàn toàn bất đồng, sợ ngây người.
Đây, đây quả thực là thần kỹ trong tiểu thuyết.
"Anh, lúc trước không phải là sợ súc sinh Lãnh Lâm nhận ra anh ấy rồi lại bắt người đi sao, cho nên, lúc trước anh ấy đều hóa trang." Thiệu Khiêm chỉ Mộc Thanh Yểm cười cười: "Bây giờ nhìn đi không phải đẹp trai hơn rồi?"
Bành đại thiếu phục hồi tinh thần lại nghẹn họng, nói thẳng ra Mộc Thanh Yểm tướng mạo tuyệt đối không kém, mày kiếm mắt tinh, mũi cao môi mỏng, gương mặt lại góc cạnh rõ ràng. Chẳng qua, khuyết điểm duy nhất chỉ sợ là vết sẹo có vẻ dữ tợn trên chân mày.
"Hắn..." Bành đại thiếu chỉ Mộc Thanh Yểm hồi lâu không nói ra lời.
Đang lúc Bành đại thiếu vắt hết óc muốn chỉ ra khuyết điểm, đại gia Trầm gia mặc trang phục luyện công đi ra, lúc đầu ông cũng không ngẩng đầu, cho nên thấy đầu tiên là phó quan Bạch toàn thân đầy máu nằm dưới đất: "Người này là ai?"
"Cậu." Bành đại thiếu nghe được âm thanh cơ hồ có chút mừng rỡ như điên xoay người gọi. Hôm nay hôm nay anh thật tiến thối lưỡng nan, trực tiếp đuổi người ra ngoài lại sợ tổn thương em trai nhà mình, nếu như không đuổi người đi ra ngoài, anh tạm thời không nghĩ tới những biện pháp cự tuyệt khác. Buồn thương Bành đại thiếu mười phút đều rầu trắng hai cọng tóc.
"Cậu." Thiệu Khiêm gọi theo Bành đại thiếu.
"Cậu." Mộc Thanh Yểm trên mặt dính giọt nước cũng lạnh giọng gọi theo.
Trầm đại gia nghe thấy tiếng Thiệu Khiêm vội vàng ngẩng đầu, khi nhìn đến cháu ngoại mặc áo gai vải thô biểu tình đau lòng trên mặt có làm thế nào cũng không che giấu được: "Bé ngoan của cậu, sao con lại ăn mặc thế này?"
"Cậu." Bành đại thiếu trực tiếp kéo Trầm đại gia sang một bên, tiến tới nói nhỏ bên tai Trầm đại gia, đôi mắt kia còn thỉnh thoảng nhìn Mộc Thanh Yểm liên tục.
Trầm đại gia nghe xong nụ cười trên mặt cũng mất, đôi mắt mang tầm nhìn quan sát không ngừng quét trên người Mộc Thanh Yểm, chờ Bành đại thiếu nói xong, ánh mắt Trầm đại gia cơ hồ có thể giếŧ ch.ết người.
"Mộc đại thiếu đã lâu không gặp." Trầm đại gia luôn chu toàn giữa các gia tộc, đối với đại thiếu Mộc gia cũng từng gặp mấy lần, chỉ là hai người cũng chưa nói chuyện lần nào mới đúng: "Du Du nhà tôi còn nhỏ tuổi, hôm nay còn không hiểu..."
"Ngư Ngư đã qua mười tám, nếu như người bình thường đã sớm có vợ con." Dân chúng bình thường mười ba mười bốn tuổi đã có thể một mình phụ trách một phía, thậm chí mười bốn mười lăm tuổi đã làm cha cũng không ít. Cho nên, câu từ chối này của Trầm đại gia còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị Mộc đại thiếu chặn trở về.
Trầm đại gia luôn miệng mồm lanh lợi lần đầu tiên bị người chặn họng. Có điều, đối với vấn đề này, ông lại cảm thấy không thể nhượng bộ phân nửa. Dù sao, cục cưng bảo bối nhà ông, cũng không thể bị đàn ông tha đi. Cũng không đúng, cho dù tìm người đàn ông, cũng không thể tìm người cao lớn thô kệch như vậy, hai người đứng chung một chỗ, ai trên ai dưới chẳng phải nhìn một cái là biết ngay?
Cho nên, Trầm đại gia cũng không cảm thấy cháu ngoại nhà mình vừa ý đàn ông có gì không đúng, mấu chốt là không muốn để cháu ngoại nhà mình thần phục dưới thân người khác.
"Ủa, sáng sớm sao lại ồn ào như vậy?" Người của Trầm gia thức cũng sớm, thấy chưa, đại gia vừa mới dậy, nhị gia đã dậy rồi.
Ông lại không giống đại gia, đi đường nhìn dưới bàn chân trước, nhị gia luôn nhìn phía trước. Mới nhìn một cái đã thấy Thiệu Khiêm đứng chính giữa, ánh mắt Trầm nhị gia cũng sáng, chạy chậm đến bên cạnh Thiệu Khiêm, ôm lấy người lấy: "Tiểu bảo bối của cậu hai, con tới sao không kêu cậu hai dậy?"
"Nghĩ chắc cậu hai cũng sắp dậy, nên cũng không quấy rầy." Thiệu Khiêm mặc cho nhị gia ôm, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: "Cậu hai ngủ ngon không?"
"Ngon." Trầm nhị gia kéo Thiệu Khiêm đi loanh quanh một vòng, lại bóp bóp má: "Tiểu bảo bối của cậu hai gầy rồi."
"Cũng chỉ có cậu cảm thấy con gầy." Thiệu Khiêm xoay vòng theo tay của Trầm nhị gia, sau đó không chút phản kháng để ông bên trái bóp bóp bên phải bóp bóp.
Hai người này ở một bên chơi vui vẻ, những người bên cạnh lại không vui. Đôi mắt của Mộc Thanh Yểm vẫn nhìn chằm chằm đầu ngón tay của Trầm nhị gia kia kìa, bàn tay kia bóp đến nơi nào, ánh mắt y sẽ nhìn tới nơi đó. Trong lòng thầm xoa tay nghĩ, chờ không người, mình cũng phải bóp những chỗ này một lần.
Trầm nhị gia nếu bị gọi là hồ ly, vậy tâm cơ sao có thể ít? Đừng nhìn ông vẫn chơi với cháu ngoại nhà mình, đuôi mắt lại từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú người đàn ông xa lạ cách đó không xa.
Tầm mắt nam nhân này nhìn cháu ngoại của ông thật khiến người ta không quá vui vẻ, ánh mắt muốn chiếm hữu kia là ý gì đây? Tiểu bảo bối của ông, ông không thể ôm sao?
"Khụ khụ." Trầm đại gia ho khan hai tiếng nhắc nhở Trầm nhị gia: "Có khách ở đây."
"Cậu đừng khách khí, đều là người nhà." Da mặt của Mộc Thanh Yểm, thật sự không coi là mỏng, người ta bên này cứ nghĩ làm sao chia rẽ bọn họ, người này còn có thể liên tục gọi cậu thật vui vẻ.
"Mộc đại thiếu nói đùa." Nụ cười trên mặt Trầm đại gia cũng bị mất: "Thằng hai, đây là đích tử Mộc gia, Mộc đại thiếu."
Lúc nói đến đích tử Mộc gia, Trầm đại gia cố ý nói ra hai chữ đích tử.
Tâm tư Trầm nhị gia có thể nói chuyển nhanh hơn đại ca nhà mình, ông cười tủm tỉm trên dưới quan sát Mộc đại thiếu, sau đó vui vẻ nói: "Mộc đại thiếu đến hàn xá có chuyện gì phải làm?"
"Cậu hai, sau này anh ấy sẽ tới hai nhà Bành Trầm chúng ta ở rể." Thiệu Khiêm chỉ Mộc Thanh Yểm cười tủm tỉm mở miệng: "Có phải đẹp trai lắm không?"
Thiệu Khiêm nói vậy, đơn giản khiến cho ba người tim đau một người cao hứng. Trầm đại gia thật sự muốn ôm ngực có hơi đau ngồi xuống, cục cưng bảo bối sống trong nhung lụa của ông, vậy là sắp bị bưng đi?
"Ở rể? Chúng ta còn có con gái?" Đang lúc này, phía sau lại vọng tới một giọng nói oang oang: "Tiểu Ngư Ngư của cậu ba ơi."
"Cậu ba." Thiệu Khiêm cười híp mắt chào hỏi Trầm tam gia: "Chào buổi sáng."
"Tiểu Ngư Ngư buổi sáng tốt lành." Trầm tam gia trực tiếp đẩy Nhị gia ra, sau đó vừa ôm Thiệu Khiêm vừa xoa: "Nhiều ngày không gặp, nhớ ch.ết cậu rồi."
"Con cũng nhớ cậu." Thiệu Khiêm nhìn Trầm tam gia sang sãng cười thật ngọt: "Hôm khác sẽ uống rượu với cậu ba."
Trầm tam gia nghe vậy nhất thời cười khan hai tiếng: "Tiểu Ngư Ngư còn nhỏ, không thể uống rượu."
Lần trước ông tự tiện dẫn Tiểu Ngư Ngư uống rượu, kết quả khiến hắn uống say không nói, còn say khướt một đêm, đập vỡ bình hoa cổ mà đại ca nhà mình thích nhất, mình cũng bị đại ca chỉnh không nhẹ, từ đó về sau ông cũng không dám uống rượu với tiểu tử này nữa.
"Khụ khụ." Trầm đại gia lại dùng lực ho khan hai tiếng, ông sờ cổ họng có chút đau mở miệng nói: "Lão tam, đây là đích tử Mộc gia, Mộc đại thiếu."
"Chào Mộc đại thiếu." Trầm tam gia đó chính là nổi danh vô tâm... Khụ khụ, sai rồi, nổi danh thẳng thắn, cho nên, cho dù Trầm đại gia ném ánh mắt ám chỉ muốn rút gân, ông cũng không nghĩ đến những hướng khác.
"Đại ca, ta nói sao sáng sớm ánh mắt anh kỳ kỳ?" Trầm tam gia có chút không nghĩ ra, tại sao sáng sớm mỗi người đều không bình thường cho lắm?
"Du Du nói, Mộc đại thiếu là con rể đến ở rể." Trầm nhị gia tuy biểu hiện trên mặt là đang cười, nhưng gân xanh trên trán lại nhảy mấy lần.
"Con rể đến ở rể?" Chú ý của Trầm tam gia đặt ngay lên con rể đến ở rể: "Vậy tốt quá rồi, vài ngày trước em còn đang nghĩ, Tiểu Ngư Ngư nhà mình sau này phải kết hôn thế nào."
Lời nói của Trầm tam gia thật khiến Trầm đại gia và Trầm nhị gia tim đau không dứt, mà Mộc Thanh Yểm đứng ở một bên nghe vậy thì ánh mắt cũng sáng: "Cậu ba yên tâm, sau này con nhất định sẽ chăm sóc Ngư Ngư thật tốt."
"Vậy cũng tốt... Áu, đại ca anh đạp em làm gì?" Trầm tam gia ôm chân bị đại gia đạp không ngừng nhảy.
"Mi im đi." Trầm đại gia cảm thấy nhiều năm rồi mình không có bị thằng em trai này chọc tức ch.ết thì tuyệt đối là mình mạng lớn: "Không có cho phép của anh, không cho mi nói chuyện."
Trầm tam gia xí một tiếng ngồi trên sô pha, chỉ bất quá đôi mắt kia lại thỉnh thoảng quét lên người Mộc Thanh Yểm, người này vừa nhìn đã biết là một người có luyện võ, chờ sau này đến Trầm phủ ta, nhất định có thể cùng hắn luyện tay một chút.
Cho nên, Trầm tam gia đã trực tiếp từ quan sát nhảy tới sau này Mộc Thanh Yểm vào phủ sẽ như thế nào.
"Mộc đại thiếu, nhà tôi chỉ có một đứa út thế thôi, cậu cùng nó kết hôn nhất định là không..."
"Đại ca." Trầm đại gia còn chưa nói hết, đã bị Trầm nhị gia ngăn lại: "Mộc đại thiếu muốn ở bên Du Du nhà ta cũng không phải là không thể, cậu chỉ cần thông qua khảo nghiệm của chúng tôi là được."
"Nhị gia mời nói." Đừng nói khảo nghiệm, dù lúc này kêu y cùng Ngư Ngư chôn chung một mộ y cũng sẽ không chớp mắt một cái. Xùy, ý tưởng này xui quá đi.
Trầm nhị gia đi tới nói nhỏ vào tai Bành đại thiếu, Bành đại thiếu kinh ngạc nhìn Trầm nhị gia, chỉ chốc lát sau biểu tình có chút do dự nói: "Thật sự là vậy? Lỡ như... Thế Du Du chẳng phải rất thương tâm?"
"Cứ làm theo lời tôi nói." Trầm nhị gia vỗ vai Bành đại thiếu kêu y đi làm.
Bành đại thiếu do dự nhìn Thiệu Khiêm một cái, sau đó mới xoay người đi lấy đồ Trầm nhị gia muốn.
Thiệu Khiêm có lực linh hồn gia trì, tất nhiên là có thể nghe Trầm nhị gia nói gì bên tai Bành đại thiếu, hắn nghĩ nghĩ đi tới bên cạnh Mộc Thanh Yểm kéo kéo tay áo của y: "Đừng sợ."
"Có em ở đây mà." Lúc Mộc Thanh Yểm nói lời này, ánh mắt cũng nhu hòa không ít, mặc dù biểu hiện trên mặt vẫn lạnh lùng, nhưng vẫn khiến người ngoài có thể cảm giác được tình yêu dịu dàng của y dành cho người bên cạnh.
Nhận biết điều này, khiến Trầm gia nhị gia và đại gia sắc mặt đều không quá tốt, bát tự của hai đứa bây còn chưa viết nét nào đâu, còn ân ái ngay trước mặt gia trưởng?
Nhưng mà, không thể không thừa nhận, Du Du nhà mình và Mộc đại thiếu đứng chung một chỗ, trông cũng có chút xứng đôi...
Khó hiểu nghĩ tới đây Trầm nhị gia mặt cũng sắp đen, tại sao ông lại có suy nghĩ cảm thấy Du Du nhà mình sẽ xứng đôi với người này? Trầm nhị gia khẽ lắc đầu, quăng suy nghĩ kỳ quái ra khỏi đầu, vừa rồi ông tuyệt đối không nghĩ gì kỳ lạ hết.
Một lát sau, Bành đại thiếu cầm trong tay một khẩu súng ổ xoay đi tới, y lấy một viên đạn và súng ổ xoay đều giao cho Trầm nhị gia: "Cậu hai."
"Ừ." Trầm nhị gia nhận lấy đạn rồi nhướng mày nhìn Bành đại thiếu một cái, thằng quỷ này, lấy tới liền thì lấy tới đi, lại là một vỏ đạn rỗng? Mặc dù đồ chơi này không có uy lực gì, nhưng nếu trực tiếp nhắm ngay huyệt thái dương, vẫn có thể khiến người trọng thương.
Bành đại thiếu lấy nắm tay kề môi ho khan một tiếng, có chút ngượng ngùng quay đầu lại. Mặc dù anh không thích Mộc Thanh Yểm, thậm chí còn muốn người này ch.ết đi cho xong việc, nhưng chung quy vẫn không muốn thấy em trai nhà mình thương tâm.
Trầm nhị gia bỏ vỏ đạn rỗng vào súng ổ quay, đưa cho Mộc Thanh Yểm: "Trong khẩu súng kia có một viên đạn, cậu có cơ hội năm phát đạn rỗng, bắn năm lần, nếu cậu không ch.ết tôi sẽ thuyết phục đại ca, cho cậu và Du Du nhà tôi bên nhau."
Mộc Thanh Yểm mắt cũng không chớp một cái nhận lấy súng, y còn cố ý mở nòng ra xem, xác nhận bên trong có một viên đạn sau thì khép lại, sau đó tay trái kích ŧhích ổ xoay, ngay sau đó mở chốt an toàn để ngay đầu mình không chút do dự bắn một phát súng.
Ba vị Trầm gia cùng với Bành đại thiếu nhìn động tác của y như vậy không chỉ lộ chút xúc động, Trâm tam gia ngồi trên sô pha cũng không nhịn được ngồi thẳng người lại, mặt lộ vẻ khẩn trương nhìn Mộc Thanh Yểm.
Mà Thiệu Khiêm thì ở một bên có chút "nóng nảy" nhìn Mộc Thanh Yểm: "Anh đừng nổ súng nữa, lỡ như..."
"Tin tưởng, ông trời sẽ không tùy tiện thu anh như vậy." Mộc Thanh Yểm vừa nói vừa hướng về phía đầu mình lại thêm một phát súng, phát này vẫn là tua trống.
"Cậu phải nghĩ kỹ, ba phát súng phía sau cậu chưa chắc có thể may mắn như vậy." Trầm nhị gia lúc này cũng mất nụ cười, mặt đầy ngưng trọng nhìn Mộc Thanh Yểm: "Cậu là đại thiếu Mộc gia, nếu như xảy ra chuyện ở Trầm gia, chỉ sợ chúng tôi đảm đương không nổi."
"Cho dù con ch.ết ở Trầm gia, cũng không có mấy người sẽ để ý." Mộc Thanh Yểm nói xong lại là một phát súng, phát này vẫn không nghe được tiếng súng vang.
Ngồi trên sô pha Trầm tam gia thật sự khẩn trương trán cũng đổ mồ hôi: "Cái này, hai phát súng tới hay là thôi đi."
"Cảm ơn cậu ba đã lo lắng." Mộc Thanh Yểm vẫn không ngừng động tác lại, phát sứng này vẫn tua trống.
Lúc y định bắn phát cuối cùng, đại gia Trầm gia mở miệng: "Nếu lúc này cậu không từ bỏ..."
"Không cần." Mộc Thanh Yểm để súng ngay huyệt thái dương của mình lắc đầu một cái: "Nam tử hán đại trượng phu, nói được là làm được."
Nói xong, mấy người ở tại chỗ đều là thần sắc khẩn trương nhìn tay y từ từ bóp cò, đây là phát súng cuối cùng...
Phát súng này... vẫn là tua trống...
Chuyện này làm cho mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đại gia Trầm gia thở phào một hơi đồng thời lại không nhịn được liên tục cười khổ, thật là già rồi, thậm chí ngay cả tình cảnh kiểu này cũng kinh sợ đổ mồ hôi lạnh đầy người.
"Thật can đảm." Trầm nhị gia lúc này trong giọng điệu đều là tán thưởng: "Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, câu này đúng là không sai. Đưa súng cho tôi đi."
"Cậu hai, súng này con muốn giữ làm kỷ niệm." Thiệu Khiêm trực tiếp lấy súng trong tay Mộc Thanh Yểm nhét vào trong túi mình: "Cái này phải gìn giữ thật kỹ."
Không gìn giữ kỹ sao được? Lỡ như bị cậu mình lấy đi, thế chẳng phải là... khụ khụ...
"Giờ còn chưa có gì đâu, đã bắt đầu che chở rồi." Trong ngữ điệu của Trầm nhị gia đều chua ngoét: "Lời cậu hai nói còn không thể không tính sao?"
"Cậu hai nói lời đương nhiên giữ lời." Thiệu Khiêm đi tới bên phải Mộc Thanh Yểm, kéo tay phải y để trước ngực xuống, sau đó cùng y năm ngón tay đan lấy nhau: "Còn không mau cám ơn cậu hai."
Mộc Thanh Yểm bị động tác của Thiệu Khiêm làm cả người cứng ngắc, y siết chặt tay Thiệu Khiêm thêm chút nữa, rất sợ đồ bên trong rơi ra: "Cảm ơn cậu hai."
"Hừ." Trầm nhị gia quay đầu hừ lạnh, để che giấu sự xấu hổ của mình.
"Tiểu tử, là tên hán tử." Trầm tam gia đứng dậy vỗ lưng Mộc Thanh Yểm: "Thấy con cũng là người luyện võ, sau này so chiêu với cậu ba nhiều nhiều nha."
"Đây là tất nhiên." Mộc Thanh Yểm bị Trầm tam gia vỗ một cái, siết chặt tay Thiệu Khiêm hơn một chút, rất sợ vật trong tay sơ ý rớt ra ngoài.
Thiệu Khiêm thấy hình dáng khẩn trương của y, dứt khoát trực tiếp móc đồ trong tay y, sau đó như không có chuyện gì xảy ra bỏ vào túi trong áo.
Trầm đại gia bây giờ thật sự không biết nói như thế nào mới đúng, nếu như không đồng ý, mấy câu huênh hoang của thằng hai nhà mình vừa rồi đều phun ra ngoài hết ư, nếu đồng ý, ông lại có cảm giác cục cưng bảo bối nhà mình bị heo ủi đi. Chuyện, chuyện này thật là đau tim quá đi biết làm sao đây?
"Ai u..." Đại gia đang bối rối đây, liền nghe thấy tiếng rên ɾỉ cách đó không xa vang lên. Mọi người trong phòng mới nhớ ra cách đó không xa còn có một phó quan Bạch đang nằm...
Trầm đại gia nghe được tiếng vang lập tức quay đầu nhìn, khi nhìn đến người nằm dưới đất che đũng quần, lăn lộn thân mình, rên ɾỉ nghi ngờ nói: "Người này... Đến tột cùng là ai?"
"Phó quan Bạch bên cạnh Lãnh Lâm." Bành đại thiếu cũng cảm thấy vừa rồi bầu không khí có chút không đúng, lúc này nghe được câu hỏi của Trầm đại gia quả thực thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó vội vàng nói rõ chuyện xảy ra.
Trầm đại gia nghe vậy nhất thời biểu hiện trên mặt càng khó coi hơn, ông trực tiếp tiến lên đạp lên ngực phó quan Bạch một cước: "Thứ không bằng súc sinh, còn muốn cấu kết đám người trên Phỉ Sơn hạ hai nhà Bành Trầm ta."
"Cậu, may mà Mộc Thanh Yểm phát hiện bọn họ, bằng không thật là hậu quả khó lường." Thiệu Khiêm cảm thấy ấy, bạn đời nhà mình bây giờ còn chưa vừa ý cậu cả, vội vàng cho y quét ít độ hảo cảm mới là đúng cách.
"Nếu, nếu là Mộc đại thiếu phát hiện, vậy đây cũng tính là cứu hai nhà Bành Trầm đúng không." Trầm nhị gia vừa rồi chịu không ít mắt đao từ đại ca nhà mình, lúc này nghe được lời Thiệu Khiêm nói mới sờ mũi cười nói: "Đại ca, theo em thấy trước tiên vẫn nên hỏi rõ cụ thể kế hoạch của Lãnh Lâm mới
đúng."
"Em nói đúng." Bây giờ chú ý của Trầm đại gia đã toàn bộ bị phó quan Bạch hấp dẫn, đâu còn để ý đến con sói xông vào nhà dân như Mộc Thanh Yểm nữa? Có điều, vừa rồi lời thằng hai nhà mình nói ông vẫn nhớ trong lòng, hai nhà Bành Trầm không phải tiểu nhân bỉ ổi tri ân không báo.
Nhưng, thật ra, nghĩ đến mục đích của Mộc Thanh Yểm là cháu yêu của mình, ông thật sự có xung động không muốn báo ân, thuận tiện đánh người một trận ném ra ngoài luôn.
Mà bên này Mộc đại thiếu nghe được Thiệu Khiêm đẩy công lao lên người mình, đầu chợt xoay qua chỗ khác, mắt nhìn chằm chằm Thiệu Khiêm, há miệng một cái tựa hồ muốn nói.
Thiệu Khiêm nhìn y một cái, nhất thời khiến Mộc Thanh Yểm nuốt xuống nghi vấn sắp đến môi, Ngư Ngư nhà y nói là công lao của mình, vậy chính là công lao của mình.