Chương 55: Phong vân võ hiệp văn [6]

Sau đó, khi biết rõ chân tướng sự việc Lục phu nhân mặt đều đen. Đôi mắt hình viên đạn của bà đảo qua quản gia và Lục Ngao, rồi sau đó xấu hổ nói với Thiệu khiêm: "Vị... công tử này. Hai chúng ta không biết cách dạy con, có chỗ đắc tội mong rằng thứ lỗi."


"Phu nhân khách sáo." Thiệu Khiêm cười nói: "Lục Ngao làm người ngay thẳng hào sảng, hai ngày nay ở chung cũng thấy không tồi."
Lục phu nhân nghe vậy cười khẽ, nhưng ngay sau đó lại thu hồi nụ cười nhíu mày nhìn Lục Ngao: "Khuyển tử chung quy bị cha y chiều hư, hai ngày nay có chỗ đắc tội mong rằng công tử bao dung."


"Tất nhiên sẽ không trách tội." Thiệu Khiêm rất có thâm ý nhìn Lục Ngao một cái, sau đó cười nói: "Lục Ngao không có tâm cơ, ở chung cũng hợp tâm ý."


Lục phu nhân nghe vậy sắc mặt biến đổi, ngay sau đó lại tươi cười nói với Thiệu Khiêm: "Nếu hai chúng ta đã trở về, tất nhiên là không thể để y tùy hứng làm bậy. Hôm nay công tử cứ ở lại nghỉ ngơi một phen, ngày mai liền sai người đưa công tử hồi phủ."


Thiệu Khiêm nghe vậy nhướng mày, đây là đuổi hắn đi? Quả thực vẫn không thể dễ dàng tiếp nhận nhi tử nhà mình thích nam tử.
"Nương, ai bảo Thanh Huyền phải rời đi?" Lục Ngao đi tới chắn trước mặt Thiệu Khiêm: "Hắn là bạn đời con nhận định, ai cũng không thể đuổi hắn đi."


"Lục Ngao." Lục phu nhân nộ mục lấy kỳ: "Ta thấy ngươi thật sự bị cha ngươi chiều hư."
"......" Nằm không cũng trúng đạn Lục bảo chủ mặt mày đau khổ, có khi nào ông quản thúc tiểu tử này? Bình thường còn không phải phu nhân càng yêu thương trưởng tử này hơn?


available on google playdownload on app store


"Mẫu thân, lúc trước chính là mẫu thân nói, gặp được người động tâm thì dù không từ thủ đoạn cũng phải đoạt được." Lục Ngao đáp lại bằng gương mặt giận dữ: "Thanh Huyền là người con yêu, cả đời này con chỉ muốn ở bên hắn, cũng chỉ có thể ở bên hắn."


"Ngươi... ngươi cút cho ta." Lục phu nhân nhấc vại nước trang trí bên cạnh quăng về phía Lục Ngao. Lục Ngao ôm Thiệu Khiêm vội vàng né tránh, chẳng qua tránh được cái vại, lại trốn không được nước.


Thiệu Khiêm được Lục Ngao che chở nên tốt rất nhiều, Lục Ngao cơ hồ là toàn bộ phía sau lưng đều bị nước bắn ướt. Y ôm Thiệu khiêm trực tiếp chạy ra ngoài: "Mẫu thân, con theo Thanh Huyền về Bạch gia trước, chờ khi mẫu thân nguôi giận, con lại dẫn Thanh Huyền trở về."


"Lăn đi đừng có trở về." Lục phu nhân tuy ngoài miệng kêu gào, nhưng cũng không có động tác khác.


"Đuổi người đi làm chi?" Lục bảo chủ cho rằng với bản tính của phu nhân nhà mình thì có thể đánh Lục Ngao cho ch.ết khiếp. Ai ngờ giờ lại người đuổi ra ngoài? Ngươi đuổi người đi, vậy chẳng phải trời cao mặc chim bay?


"Chỉ cần nhi tử ngươi có người thèm là được." Đối với đứa con trai này, Lục phu nhân cảm thấy chính mình thật sự rầu thúi ruột. Đọc được thư của quản gia thì thấy vất vả lắm mới đoạt một người, còn nghĩ gạo nấu thành cơm rồi thì cô nương kia không đồng ý cũng phải đồng ý. Ai ngờ thứ này lại đem về một vị công tử...


Giữa nam tử lại không có danh tiết gì đáng nói, dù trói người lại đưa lên giường nhi tử, người ta nói đi là đi thôi. Còn nữa, việc này lỡ như bị lan truyền ra ngoài, Lục Gia Bảo của bà còn muốn dừng chân trên giang hồ hay không?


Còn nữa, vừa rồi bà hỏi vài câu, vị kia công tử tuấn tú chắc cũng không hoàn toàn không có hảo cảm đối với nhi tử nhà mình. Không bằng đuổi người ra khỏi cửa, cùng vị công tử kia đồng cam cộng khổ một phen, không nói chừng hai người liền lưỡng tình tương duyệt đó?


Không thể không nói, phu nhân, ngài nghĩ thật xa. Hoàn toàn không suy xét đến hai người không xu dính túi bị đuổi ra thì quẫn bách đến thế nào.
Ra khỏ Lục Gia Bảo toàn thân Lục Ngao đều héo, gục đầu xuống hận không thể chúi xuống đất. Mắt thường hay nhìn sắc mặt người bên cạnh.


"Nhìn ta làm chi?" Thiệu khiêm như cười như không nhìn Lục Ngao hỏi.
"Thanh Huyền, ta không có nhà để về." Lục Ngao đáng thương nhìn Thiệu Khiêm: "Ngươi đã bảo Bạch phủ của ngươi thiếu một đích phu nhân."


"Ta sẽ viết một phong thư bẩm báo cha nương." Thiệu Khiêm đi thong thả hai bước chờ Lục Ngao đi đến bên cạnh, duỗi tay năm ngón tay nắm năm ngón tay: "Hiện giờ đúng lúc thời tiết rất tốt, không bằng hai chúng ta du ngoạn một phen?"


"Tất nhiên là tốt." Lục Ngao nắm chặt tay Thiệu khiêm cong môi cười cười. Nhưng ngay sau đó y nghĩ đến chuyện mình bị đuổi ra, trên hình như cũng không mang theo ngân lượng, tức khắc mặt đắng nghét: "Thanh Huyền, chúng ta không có ngân lượng."


Thiệu Khiêm vừa định nói tìm một tiệm cầm đồ thế chấp đồ vật, sau đó liênd nghe thấy tiếng ngựa chạy vội.
Thiệu Khiêm và Lục Ngao quay đầu nhìn, thấy một con hắc mã cường tráng chạy chậm tới. Lục Ngao nhìn con ngựa kinh hỉ nói: "Hắc Tử, ngươi chạy đến tìm ta?"


Nhìn tay nải trên yên ngựa, con ngựa này rõ ràng là bị người thả ra: "Chắc là người trong bảo đưa nó tới."
"Chắc là Tứ thúc." Lục Ngao gỡ tay nải trên yên ngựa xuống, mở ra nhìn thấy lương khô y phục ngân lượng bên trong thì vui vẻ ra mặt: "Chúng ta có tiền rồi."


"Chờ sau này về nhà, phải thành thậtt cảm ơn mẫu thân." Nếu như Lục phu nhân không cho phép đưa cái gì cho Lục Ngao, chỉ sợ con ngựa này tuyệt đối ra không khỏi cửa được.
"Đây là tự nhiên." Lục Ngao cất kỹ tiền bạc, đeo tay nải lên mình ngựa nói với Thiệu khiêm: "Thanh Huyền, ngươi ngồi phía trước."


Thiệu Khiêm cũng không cự tuyệt, trực tiếp xoay người lên ngựa, sau khi hắn lên rồi, Lục Ngao cũng xoay người lên theo. Hai tay thử sờ sờ eo Thiệu khiêm, chẳng qua sau một lúc lâu cũng không dám thật sự ôm người vào ngực.


Thiệu Khiêm trực tiếp kéo tay y ôm lấy eo mình, ghìm dây cương hai chân dùng sức vỗ, con ngựa hí một tiếng bay nhanh về trước.
Hai tay Lục Ngao ôm Thiệu Khiêm siết thật chặt, vòng eo của người trong lòng quả thực nhỏ vô cùng, vòng eo tinh tế như vậy, thật sợ dùng chút sức liền gãy.


Hai người ra khỏi thành, Thiệu khiêm liền dựa theo bản đồ hệ thống hướng tới phía Nghi Nam Thành.
"Thanh Huyền, chúng ta đi đâu?" Hướng này là xuôi nam, Bạch phủ cũng ở phía nam. Nhưng không phải đã nói tạm thời không trở về Bạch phủ?


"Xuôi nam du lịch một phen." Dựa theo thời gian, còn hai năm nữa là võ lâm đại hội, hai người cũng không có việc gì gấp, không bằng đi khắp nơi.
"Tất nhiên là tốt." Lục Ngao đối với việc này rất là vừa lòng, y đi nơi nào đều giống nhau. Chỉ cần có Thanh Huyền, dù là chân trời góc biển y cũng nguyện ý cùng đi.


Trên đường Thiệu Khiêm sai người gửi một phong thư nhà đến Bạch gia, trong thư nói rõ ngọn nguồn sự việc một lần, trọng điểm ở chỗ mình bị lâm nguy, là Lục Ngao cứu mạng mình. Trong thư còn cố ý nhắc tới câu nghe thấy lời đệ đệ trong nhà nói, muốn nhìn xen cái gọi là giang hồ có phải cũng giống thoại bản không.


Bạch lão gia đang sốt ruột hoảng hốt tìm nhi tử, khi nhận được thư nhà nhìn thấy chữ viết quen thuộc báo bình an thì thực sự nhẹ nhàng thở ra. Ai ngờ khi đọc nội dung phần sau thì thiếu chút nữa đã bị chọc tức tới ngất xỉu.


Việc... việc này đúng là đại nghịch bất đạo, cư nhiên dám cả gan liên hợp người ngoài muốn lấy mạng đích huynh, ý đồ đáng ch.ết, việc làm đáng ch.ết.


Bạch lão gia định dạy dỗ ba nhi tử còn lại trong nhà một phe, trực tiếp xem nhẹ câu cuối cùng của Thiệu Khiêm, hắn cùng Lục Ngao lưỡng tình tương duyệt, cộng kết liên lí.
(lưỡng tình tương duyệt, cộng kết liên lí: thật lòng yêu nhau, cùng kết thành cây liền cành)


Thiệu Khiêm và Lục Ngao hai người ở ngoài hai năm, cứ hai tháng liền gửi thư về nhà báo bình an. Mấy năm nay, họ cơ hồ đã đi hết toàn bộ phía nam một lần.
Hai năm trôi qua thực nhanh, khi không ít người giang hồ nghe được tiếng gió bắt đầu tụ tập tới Nghi Nam Thành, Thiệu Khiêm và Lục Ngao cũng bắt đầu quay lại đó.


Phu thê Lục gia đã sớm đến Nghi Nam Thành vào tháng trước rồi, lúc trước đuổi hỗn tiểu tử kia ra ngoài, kết quả y cư nhiên thật sự hai năm không về nhà. Vẫn là Thanh Huyền có tâm gửi thư từ báo bình an cho họ. Bằng không, nói không chừng họ đều phải hạ lệnh truy nã rồi.


Trong lúc bất tri bất giác, Thiệu Khiên liền thu mua mấy người Lục gia.
Bên này Thiệu Khiêm và Lục Ngao mới vừa vào Nghi Nam Thành, liền bị hộ vệ Lục gia canh giữ ở cửa thành tóm ngay mặt.


"Tiểu tử, ngươi thật sự rất có bản lĩnh." Lục phu nhân đi lên liền đập lên gáy Lục Ngao một cái: "Cư nhiên thật sự dám hai năm không trở về nhà truyền tin tức."


"Không phải mẫu thân kêu con đi sao?" Lục Ngao ủy khuất, lúc trước đuổi y đi chính là mẫu thân, hiện giờ nói y không trở về nhà truyền tin tức cũng là mẫu thân. Đều nói lòng nữ nhân như kim đáy biển, đúng là không sai.


"Ngươi ít nói thôi." Thiệu Khiêm cầm quạt gõ gõ đầu y. Rồi sau đó ôm quyền cười nói với Lục phu nhân và Lục bảo chủ: "Bá phụ bá mẫu lâu rồi không gặp."


"Đứa trẻ ngoan." Lục phu nhân thật sự cảm thấy hỗn tiểu tử nhà mình làm trễ nãi con ngoan nhà người ta. Cho nên, khi đối mặt với Thiệu khiêm, đó thật sự là vẻ mặt ôn hoà, mắt lộ từ ái.


"Bạch đại ca đã lâu không gặp." Hai năm không gặp, Lục Ngưng Nhi cũng đã trở thành đại cô nương, còn có không ít tài tuấn trẻ tuổi lấy các loại lý do bái phỏng Lục Gia Bảo, mong cầu được ưu ái của mỹ nhân.






Truyện liên quan