Chương 63: Đô Thị Sủng Nịch Văn [3]
"Đâm đi nè, nếu mày không đâm ch.ết tao, thì mày không có gan." Lâm Mộc nói xong rồi dựng thẳng ngón giữa với người kia.
Không thể không nói, Lâm Mộc thật sự có bản lĩnh tức ch.ết người không đền mạng, biểu tình thô bỉ làm Thiệu Khiêm nhìn cũng thấy ngứa tay, càng chưa nói đến mấy người đến gây chuyện.
"Đậu má." Tên cầm đầu khạc bãi đàm ra đất, siết vũ khí xông tới.
Thiệu Khiêm thấy người kia khí thế hung hăng thì vội vàng bảo vệ Lâm Mộc sau lưng mình, hắn còn chưa kịp ra tay, liền thấy bóng người nhoáng lên, Lâm Thanh vẫn đứng bên cạnh đã xông ra ngoài, ba đấm hai đá liền đánh gục người kia, đồng thời trình diễn cho Thiệu Khiêm tuyệt kỹ tay không đoạt dao găm
Lâm Mộc đứng sau lưng hắn còn nhảy trên nhảy dưới kêu gào: "Mày có bản lãnh thì tới đánh tao nè. Tao đứng đây chờ mày qua đó."
Thiệu Khiêm đứng trước mặt cậu đều muốn che mặt, cậu cứ luôn khiêu khích người khác thế sao? Không bị người đánh ch.ết thì đúng là ngoài ý muốn.
"Câm miệng." Hiển nhiên, Lâm Thanh cũng nghe không nổi nữa. Cậu hoạt động cổ tay đá đá mà nam nhân không bò dậy nổi: "Đứng lên, đánh tiếp, không phải muốn cho tụi này chút nhan sắc à? Thiếu gia đây đời này thấy nhiều nhất chính là màu đen, bây giờ còn muốn nhìn tí màu đỏ."
Nói đi một thằng nhóc mười mấy tuổi như cậu, rốt cuộc hiểu hai chữ "đời này" thế nào? Cơ mà Thiệu Khiêm cảm thấy mình nhìn lầm người, kỹ năng ba hoa của Lâm Thanh mặt không biểu cảm cũng là max điểm.
Mấy người này vốn đến để gây chuyện, khẳng định không thể bị hù dọa một tí là đi ngay. Mấy ngươi trực tiếp nhào tới Lâm Thanh.
Thiệu Khiêm thấy bảy tám người đều bu lại, tự nhiên không có khả năng vẫn cứ đứng nhìn, hắn dặn Lâm Mộc né sang một bên, sau đó cũng xắn tay áo nhào tới.
Đuổi mấy người này đi rồi, Thiệu Khiêm ngồi trên bậc thang nhìn đống hỗn độn đầy đất thở dài, quán bar này vừa mới khai trương, còn chưa có khách, mà là nhờ vào lần ẩu đả này mà bị hủy không ít.
"Ông chủ." Lâm Thanh cũng mặt mày bối rối đứng trước mặt Thiệu Khiêm: "Hư đồ hết rồi em..."
"Đám người kia tới tìm việc." Thiệu Khiêm đứng lên vỗ đầu Lâm Thanh cười nói: "Bây giờ chúng ta cũng không cần nhiều đồ như vậy, chỉ là trưng cho đẹp thôi."
Lâm Thanh gật đầu, trong lòng nghĩ đều là quán của ngài cứ để một cái bàn là được, vậy cũng sẽ không có người khác tới đây uống rượu.
Có điều, ông chủ nhà mình hình như đắc tội hơi nhiều người? Khi đại ca điều ra chẳng lẽ không tr.a kỹ? Còn nói, đã điều tr.a xong, thế nhưng cũng không định quan tâm?
Đối với tình huống hiện tại Lâm Thanh cũng không hiểu gì, tuy tâm tư của đại ca luôn đoán không ra, nhưng nghĩ kiểu này hình như thật sự để ý người ta, nhưng bây giờ lại mặc kệ người khác ức hϊế͙p͙ là tình huống gì?
Lâm Mộc cũng không nghĩ nhiều như Lâm Thanh, cậu thở phì phò cầm cây lau nhà và thùng nước định quét tước một phen, dù sao ngày đầu tiên khai trương đã bị người đập quán, chuyện này nói ra thật khó nghe.
"Không cần quét dọn." Thiệu Khiêm lắc đầu cười cười: "Hôm nay mấy đứa tan ca sớm đi. Ngày mai đúng giờ đến làm là được."
Lâm Mộc và Lâm Thanh hai mặt nhìn nhau, bỏ một bãi chiến trường ở đây thế này làm sao được? Nếu như một mình ông chủ dọn dẹp, chỉ sợ cũng đến nửa đêm rạng sáng đi?
"Nghe lời." Lúc nói chuyện giọng điệu của Thiệu Khiêm rất là ôn hòa, nhưng anh em Lâm gia vẫn nhìn ra sự kiên trì của hắn.
Lâm Mộc để cây lau nhà trong tay xuống tại chỗ, có chút không tình nguyện mở miệng: "Vậy ông chủ anh cẩn thận nha."
Thiệu Khiêm tiễn anh em Lâm gia, đóng cửa quán xon, nhìn nơi trước mặt gần như biến thành bãi phế tích thở dài. Bận rộn lâu như vậy đều bị phá hư, có một cảm giác chênh lệch mai kia quay lại ngày trước giải phóng.
Giữa lúc Thiệu Khiêm định tự mình thu dọn đồ đạc, cửa quán bar bị người đẩy ra, người kia có lẽ đi chậm thẳng tới đây, Thiệu Khiêm còn chưa quay đầu, đã nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của người đó.
"Xin lỗi, ngày hôm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên..." Chúng tôi không kinh doanh. Câu kế tiếp Thiệu Khiêm không nói ra, hắn xoay người lại liền thấy nam nhân thân hình cao lớn đéng ở cửa. Ánh mắt nam nhân này nhìn hắn quá quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cho hắn có cảm giác muốn rơi lệ.
Giây phút này, hắn thậm chí cảm thấy, mặc kệ mình ở đâu, người này có thể tìm được mình.
"Tôi, tôi đã tới trễ." Ngu Dương nỗ lực bình phục hô hấp, khi y biết có người muốn tìm người này gây sự, cũng không đứng ra ngăn cản. Thậm chí nghĩ, chờ đám người kia đến đây, mình cũng đúng lúc xuất hiện, để lại ấn tượng tốt cho người này.
Kết quả người định không bằng trời định, hôm nay đột nhiên có việc quan trọng phải xử lý, chờ khi y xử lý xong hết thì đã tám giờ mấy tối rồi. Giờ này, quán bar của Hứa An chắc đã khai trương. Nam nhân lòng nóng như lửa đốt vội vàng kêu tiểu đệ lái xe chạy đến đây, kết quả không khéo đường chính tới đây xảy ra tai nạn giao thông, trực tiếp dẫn tới cả một đại lộ bị phong tỏa, đi đường khác lại gặp kẹt xe...
Kẹt xe nửa tiếng Ngu Dương càng thêm sốt ruột, nhìn đoàn xe thật dài phía trướng, bất ngờ xung động trực tiếp mở cửa xuống xe. Nhắm đúng hướng quán bar liền chạy thẳng tới.
Vì vậy, vừa mới đẩy ra cửa quán bar nên vẫn còn đang thở mạnh. Có điều, chung quy y vẫn không đuổi kịp, bất kể là quán bar khai trương, hay là bị người gây sự.
"Không sao cả." Thiệu Khiêm mắt không hề chớp một cái nhìn chằm chằm nam nhân: "Chỉ cần anh đã đến rồi là tốt rồi."
Chỉ cần anh đã đến rồi là tốt rồi, mặc kệ anh đến trễ bao lâu, chỉ cần để cho em biết, ánh vẫn luôn tìm được em, như vậy là được.
Ngu Dương tay phải cắm trong túi quần đi tới trước mặt Thiệu Khiêm, khẽ cong khóe môi tạo ra một gương mặt cười: "Anh tên Ngu Dương, năm nay 27 tuổi, độc thân, không có sở thích."
Thiệu Khiêm bị màn giới thiệu bất ngờ này làm cho hơi sửng sốt. Sao hắn lại có loại dự cảm xấu, đời này chẳng lẽ lại mở ra thuộc tính kỳ quái gì nữa ư?
"Em còn chưa giới thiệu về mình." Ngu Dương cảm thấy mặt mình cũng sắp cứng rồi, y cố gắng cười như vậy, sao Hứa An lại không có chút phản ứng nào thế?
"Hứa An, 25 tuổi, độc thân, sở thích ấy à..." Thiệu Khiêm cố ý dừng lại, nhìn nam nhân gương mặt đã cứng ngắc còn cố tươi cười thì bật cười thành tiếng: "Thích đàn ông."
Ba chữ cuối này là rung động nhất, câu nói tựa như ngậm nửa chữ trong miệng rất là khêu gợi, chí ít Ngu Dương đã cảm thấy hơi ngứa lỗ tai.
Lỗ tai Ngu Dương đều đã hơi đỏi, người này đúng là có chút gợi cảm, quả nhiên vẫn không nên thả người ra ngoài mới tốt.
"Anh không nắm chặt tay em sao?" Thiệu Khiêm đưa tay trái ra trước mặt Ngu Dương nháy nháy mắt: "Đây cũng là một biểu hiện thân thiện."
Nhìn chằm chằm tay trái đưa đến trước mặt, đôi tay này quả nhiên rất đẹp, bàn tay trắng nón khớp xương rõ ràng, tuy ngón tay đàn ông không coi là tinh tế, nhưng Ngu Dương cảm thấy tay của người trước mắt này là đôi bàn tay đẹp nhất y từng thấy.
Thiệu Khiêm vươn tay một hồi lại không thấy y nắm, vì vậy lắc lư trước mặt y, ngay sau đó, bàn tay của mình liền bị người ta tóm lấy.
Hứa An bảo dưỡng đôi tay này còn tỉ mỉ hơn con gái, cho nên, da tay rất là trơn mềm nhẵn nhụi, Ngu Dương cầm trong tay liền luyến tiếc nới lỏng tay, hai móng vuốt chặt siết chặt tay của người ta không buông ra: "Tay em thật đẹp."
Thiệu Khiêm rất thuận miệng trả lời một câu anh cũng rất đẹp. Nói xong hắn liền xoắn, hắn cảm giác tựa hồ mình cũng bật hình thức ba hoa.
Ngu Dương cứ thế cầm tay người ta mà đứng, cũng không biết tình hình bây giờ thì nên nói gì, làm những gì. Trong lòng cũng hận không thể xé quuyển 36 Cách Yêu Đương kia luôn, khong đúng miếng nào hết, còn nói muốn phải dồn tường, không có tường thì làm sao mà dồn tường? Ngày mai kêu người tìm cho ra tác giả, viết không hay, viết lại lần nữa.
"Mẹ nó, chính là chỗ này." Giữa lúc hai người "thâm tình đối diện", giọng nói không hòa hài vang lên.
Ngu Dương trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ đám người kia đến làm gì, y nhất định phải cảm ơn họ trước.
Nam nhân rrên mặt bị đánh có chút xanh tím sắc mặt tức giận nhìn chằm chằm Thiệu Khiêm: "Thằng khốn này không giao phí bảo kê còn chưa tính, lại còn ea đánh các anh em. Đúng là là không để anh Sướng vào mắt."
Anh Sướng cầm đầu cảm thấy nam nhân đưa lưng về phía họ khá quen, có điều cũng không có để trong long nhiều, dù sao người có thân hình tương tự cũng nhiều.
"Tiểu tử, không biết nơi này là ai bảo kê? Dám đánh anh em của tao, mày nói coi, muốn gãy cái tay nào?" Anh Sướng cười nhạt hai tiếng: "Hay là hai tay đều không cần?"
Ngu Dương nghe câu này thật sự bị chọc cười, từ nửa tháng trước y tiếp nhận thành phố R, còn không có người nào dám nói chuyện lớn lối như vậy trước mặt y. Hôm nay cái thằng tên là anh Sướng này, đúng là khiến y mở rộng nhãn giới.
Có điều, đây là một cơ hội tốt nha, hồi nãy y không có kịp cứu người, còn đang cảm thấy thất lạc đây này, kết quả đám không có mắt này lại tới. Đúng là cơ hội trời ban. Không nắm bắt thì thực sự có lỗi với chính mình.