Chương 69: Đô thị sủng nịch văn [9]

Thiệu Khiêm cảm thấy toàn thân người trong lòng đều dựa lên người mình, hắn vỗ lưng Ngu Dương cười nói: "Anh hơi nặng rồi đó, đừng đè lên người em nữa."


Chỉ là, lúc này người trong lòng hắn cũng không trả lời hắn. Trong lòng Thiệu Khiêm căng thẳng, vội vàng đẩy người ra một chút, lúc này mới phát hiện sắc mặt Ngu Dương đã tái nhợt hai mắt nhắm nghiền, trông có vẻ đã ngất đi.


"Mau lái xe tới bệnh viện." Thiệu Khiêm vội vàng hạ miếng che ghế sau: "Ngu Dương ngất xỉu, đến bệnh viện gần nhất."


Trương Ấn vừa nghe trong lòng căng thẳng, tuy không thể nhìn thấy tình huống phía sau, nhưng vẫn có thể nghe được giọng nói của họ. Vậy sao đột nhiên bảo là ngất xỉu thế? Nhìn Thiệu Khiêm trong kính chiếu hậu, Trương Ấn bắt đầu hoài nghi có phải bartender này đã làm gì lão đại mình hay không.


"Thay vì rảnh hơi hoài nghi tôi, còn không bằng nhanh tới bệnh viện." Thiệu Khiêm nhìn thấy ánh mắt quan sát mình của Trương Ấn từ kính chiếu hậu, cũng biết người này đang nghĩ cái gì. Nhưng bây giờ hắn lại không có gì thời gian giải thích với người này, hiện tại vẫn đưa Ngu Dương đến bệnh viện mới tốt.


Lúc này Thiệu Khiêm không chỉ có hơi hận thầm, nếu lực linh hồn của hắn có thể sử dụng, có thể không biết Ngu Dương đến tột cùng xảy ra chuyện gì ư?


available on google playdownload on app store


Có điều, trước đây lúc là Vinson, dường như hắn có thể xâm nhập vào cơ thể Vinson dưới tình huống không có ý thức? Nghĩ tới đây, Thiệu Khiêm nhất thời hiểu ra, hắn dò xét di chuyển lực linh hồn bên trong cơ thể, đúng như dự đoán, dưới tình huống người này không có ý thức, mình có thể sử dụng lực linh hồn.


(Tác giả dùng Nhiếp chính vương nhưng theo đúng nội dung thì vào thế giới thứ ba công quân là phân-thân của Thần Quang Minh:>)
Với tình huống này, Thiệu Khiêm quả thật tự giễu một phen, đúng là IQ giảm xuống, nếu là trước kia, đáng ra chừng hắn phải sớm nhận ra mới đúng.


Thiệu Khiêm thăm dò lực linh hồn vào cơ thể Ngu Dương, sau khi chạy quanh một vòng trên người y, cũng không phát hiện chỗ nào dị thường, hắn có chút khó hiểu, nếu không có gì khác thường, sao lại đột ngột ngất đi như thế?


Thiệu Khiêm thận trọng khống chế lực linh hồn tiến vào tim Ngu Dương, không ngờ, khi chạm vào tim, tựa như có cái gì cản trở hắn đi tiếp, hoặc nên nói, thứ ngăn cản lực linh hồn, còn cường đại hơn sức mạnh của hắn?


Điều này làm cho Thiệu Khiêm có chút khủng hoảng, rốt cuộc là cái gì, có thể cường đại hơn lực linh hồn thu thập từ tinh hoa của tiểu thế giới? Trong khoảnh khắc này, Thiệu Khiêm nghĩ tới hệ thống đã bị hắn cắn nuốt một nửa. Nhưng suy nghĩ này dạo trong đầu một vòng, cuối cùng vẫn bị hắn phủ quyết, nếu là hệ thống thật, nói không chừng đã sớm giết hắn hoặn nuốt luôn rồi. Sao có thể theo hắn xuyên toa qua mỗi một thế giới chứ?


Thiệu Khiêm ngưng tụ lực linh hồn thành dạng kim, chậm rãi thử dò xét chạm vào sức mạnh cường đại đang bao lấy tim Ngu Dương, khi hắn vất vả lắm mới đâm vào đó, đang định "nhìn" ảo diệu trong đó, chỉ cảm thấy lực linh hồn đột nhiên thoát ra khỏi cơ thể, mà mắt hắn cũng tối sầm rồi ngất đi.


Trương Ấn vẫn luôn chú ý động tĩnh phía sau, gã thấy Lâm An để lão đại nhà mình lên đùi, cố định lão đại nhà hắn, bản thân thì nhắm mắt ngửa mặt gối lên lưng ghế, mấy phút sau, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên trắng bệch, thậm chí khóe môi chảy ra một vệt máu, ngay sau đó cũng nghiêng đầu mất ý thức.


Lần này Trương Ấn thật sự nóng nảy, gã thậm chí đã hoài nghi tách trà vừa rồi của Hồng gia có vấn đề. Nếu không hai người đang yên lành, sao lại người này nối người kia hôn mê được chứ?


Trương Ấn cũng không dám liên hệ với người khác, hiện tại người trong bang không hoàn toàn trung thành, nếu có người có ba lòng hai ý với lão đại, mình tùy tiện gọi một cuộc, nói không chừng sẽ làm người có dụng tâm biết được.


Nhưng, bệnh viện khẳng định vẫn phải đi. Trương Ấn cắn chặt răng, trực tiếp gấp gáp quẹo phải, chạy tới một bệnh viện tư nhân.


Về phần hành động tùy ý của gã có tạo thành tai nạn giao thông hay không, đã không nằm trong phạm vi cân nhắc của Trương Ấn. Tuy gã vẫn gọi Ngu Dương là lão đại, nhưng trong lòng gã, coi nam nhân nhỏ hơn mấy tuổi này như em trai mình, đối với y gã không chỉ có cảm ơn, mà còn có tình thân.


Mà trên đường đi, Ngu Dương cũng không phải hoàn toàn không có ý thức, y chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm, đột nhiên tiến vào một nơi kỳ quái, chỗ này chỉ có tia sáng lấm tấm, những ánh sáng hơi yếu kia tựa như muốn biến mất ngay lập tức vậy. Trong đầu trống rỗng, y không nhớ nổi bất kỳ cái gì.


Địa phương tối đen, leo lắt vài tia sáng, địa phương quỷ dị này cũng không làm cho y cảm thấy khủng hoảng. Ngược lại, y cảm thấy nơi này rất thân thiết, ở đây, làm y cảm thấy thoải mái.


Nhưng, nhìn chung quanh, y lại cảm thấy cô đơn, cảm giác trống rỗng này đến từ tâm linh, làm y cảm thấy rất khó chịu. Y ôm ngực, cứ cảm thấy mình có lẽ đã quên lãng cái gì, mất đi cái gì rồi.
Nhưng, đến tột cùng là cái gì chứ?


Trong lúc y hoang mang đứng ở địa phương quỷ dị này, đột nhiên cảm thấy ngực có hơi đau, tay phải siết chặt ngực áo, dùng sức đè lên tim, muốn để mình dễ chịu một chút. Nhưng, cũng chỉ lãng phí mà thôi, tim càng ngày càng đau, khi y cho rằng mình sắp ch.ết, thì có khí tức ấm áp từ "vết rách" tràn vào, bao bọc hoàn toàn trái tim đau đớn khó chịu nổi của y.


Cảm giác này rất ấm áp, cũng rất thân thiết, giống như, khí tức ấm áp này, trời sinh nên thuộc về mình.
Y từ ngồi quỳ đổi thành nằm ngang, hai tay ôm ngực chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ trái tim được ấm áp bao bọc.


Nhưng, bên tai tựa hồ có ai đang nói chuyện? Y chỉ có thể nghe thấy tựa hồ có người đang lẩm bẩm, nhưng y vẫn hoàn toàn không cách nào nghe được người đó nói gì.


"Là... ai..." Vì sao y nhớ không nổi bất kỳ cái gì? Trong đầu trống rỗng, y cảm thấy vật rất quan trọng của mình bị mất, đồng thời còn bị mất rất lâu rồi, y vẫn đang chờ đồ vật mình đánh mất trở về.
Nhưng, đến tột y đã mất cái gì? Cơn đau đớn kịch liệt trong tim lúc nãy, là cái gì?


"Giết... ch.ết... mi." Trong câu nói đứt quãng, ba chữ này cực kỳ chói tai, người nằm trong bóng tối mở choàng mắt, sau đó ký ức lung tung thuộc về Ngu Dương chui vào đầu. Y là Ngu Dương, nhưng đây lại là đâu?


Vừa rồi, tựa hồ y vẫn đang tìm đồ? Nhưng y rõ ràng đã tìm được Hứa An rồi, tìm được trân bảo của y rồi. Thế thì, y lại đang bất an cái gì? Lại đang tâm thần bất định cái gì?


Ngu Dương ngồi trong bóng đêm có chút khổ não lắc đầu, y thấy đầu mình dường như chia ra hai nửa, phân nửa kêu gào muốn lấy một ít về, một nửa thuộc về mình cũng phải lấy lại. Phân nửa nhẹ nhàng thì thào, trân bảo của y đã ở bên cạnh y, đừng làm ra chuyện thương tổn hắn.


Trong lôi kéo như vậy, Ngu Dương cảm thấy mình sinh ra hai thái cực. Một cái là phẫn nộ khi đang nghĩ đến Hứa An, một cái thì là mãn nguyện bởi vì tìm được trân bảo tâm ái.


Cứ tự tranh luận như vậy, Ngu Dương cảm thấy ý thức bắt đầu khôi phục, y mở choàng mắt, liền thấy bác sĩ cầm kim tiêm đang gì đó với Trương Ấn.


"Đây là đâu?" Sắc mặt Ngu Dương không tốt lắm, y quan sát bốn phía một phen, không nhìn thấy Hứa An vốn vẫn bên cạnh y thì tức khắc nóng nảy: "Hứa An đâu? Hắn ở đâu? Mau đi tìm cho tôi."


Nhưng còn chưa bình tĩnh từ phân liệt vừa rồi, suy nghĩ đầu tiên của y chỉ còn lại là, nếu như Hứa An dám rời xa y, hắn liền nuốt chửng hắn, để hắn cùng mình hợp hai thành một, vĩnh viễn không thả hắn ra nữa.


"Ngài không nên gấp gáp, Hứa tiên sinh bất tỉnh, đang ở phòng bệnh bên cạnh." Trương Ấn thấy Ngu Dương xuống giường đành vội vàng ngăn cản: "Ngài mới vừa tỉnh, trước tiên đừng xuống giường."


"Tôi muốn gặp Hứa An." Chỉ có xác định hắn còn ở chung quanh mình, y mới yên lòng, mới có thể khóa lại sự thô bạo dưới đáy lòng.


Trương Ấn tự nhiên biết người này nói một không hai, cũng không dám ngăn cản y nữa, không thể làm gì khác hơn là đi cùng, để phòng Ngu Dương lại xảy ra điều gì ngoài ý muốn.


Lúc Ngu Dương đẩy cửa ra đi vào phòng bệnh bên cạnh, thấy Thiệu Khiêm nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ôn nhu đi, sắc mặt cũng đẹp hơn không ít. Y đi tới bên giường ngồi xuống, vuốt ve gò má Thiệu Khiêm nhẹ giọng nói: "Thật tốt, em không rời đi."


Bảo bối, may mà em rời đi, nếu em cũng giống trước kia muốn rời xa anh, anh thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.


Nhưng... Bảo bối nói rời xa mình vào lúc nào thế? Ngu Dương cảm thấy đầu óc của mình có vấn đề, y luôn cảm thấy người trước mặt này sẽ rời xa y, sẽ thoát khỏi khống chế của y. Đây thật sự không phải một hiện tượng tốt.






Truyện liên quan