Chương 71: Đô thị sủng nịch văn [11]
Gần hai mươi phút, xe đến nơi. Lúc này sân huấn luyện cũng có không ít người, thấy Ngu Dương và Trương Ấn dẫn theo một thanh niên rất đẹp trai, chỉ là trông có hơi yếu ớt qua đây, đều có chút hiếu kỳ ngừng tay.
Trương Ấn thẳng thắn cởi áo, bên trong chỉ mặc cái áo ba lỗ bó sát, cơ bắp rắn chắc cùng với cơ bụng tám múi hiển lộ rất rõ ràng. Thiệu Khiêm rất hâm mộ cơ bắp đường nét lưu loát, tràn ngập sức bật này. Thế nhưng, không biết có phải vì vấn đề gen cơ thể của mỗi thế giới hay không, hắn chưa từng được tập cơ, thủy chung đều là cơ bụng một múi tiêu chuẩn... Điều này làm cho hắn thấy hơi thất bại.
Thấy ánh mắt người yêu mình nhìn chằm chằm eo của nam nhân khác, Ngu Dương bèn ghim mắt đao không ngần ngại lên người Trương Ấn. Đối với kiểu đàn ông đầu óc ngu si tứ chi phát triển như Trương Ấn, y khinh thường. Đương nhiên, y tuyệt đối không thừa nhận, sự thật đáng buồn rằng mình đã tập nhiều năm, thủy chung chỉ có cơ bụng sáu múi.
Nhưng mà, thấy người yêu mình dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cơ bụng của nam nhân khác, đây quả thực là một điều sỉ nhục. Vì vậy, Ngu Dương ngầm quyết định, nếu mình không tập được cơ bụng tám múi, thì nhất định phải để Trương Ấn biến thành cơ bụng bốn múi.
Trương Ấn đối với cơ thể đầy cơ bắp của mình, quả thực không thể hài lòng hơn. Mỗi lần thấy người khác dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cơ thể rắn chắn của mình, hắn đều có xung động làm vài động tác tiêu chuẩn.
Bây giờ hắn cũng không biết suy nghĩ trong lòng đại ca nhà mình, bằng không nhất định sẽ nhanh chóc mặc áo vào, đồng thời che mình kín mít, tuyệt đối không thể để người ngoài nhìn thấy một miếng cơ bắp nào.
Nhưng mà, hắn cũng không biết suy nghĩ trong lòng Ngu Dương, thế cho nên về sau bị cho ăn nhiều thịt mỡ như nhồi vịt, chỉ có thể bi phẫn nhìn mình từ nam nhân cơ bụng tám múi biến thành nam nhân cơ bụng sáu múi. Đau đớn vì mất hai múi này, nam nhân không có múi như mấy người không hiểu đâu.
Thiệu Khiêm chỉ cởi áo khoác xuống, hắn ngoắc ngón tay với Trương Ấn: "Nào, chúng ta đánh thử."
Người trên sân huấn luyện, vừa nhìn thấy tiểu bạch kiểm này muốn tỷ thí với anh Trương, nhất thời ý châm chọc trong mắt không thể nào che giấu được. Có điều, đối với cơ hội giáo huấn tiểu bạch kiểm, sao họ có thể từ bỏ uổng phí như vậy được, dù sao, có hội anh Trương ra tay, lại không nhiều nha.
Nhưng mà, chuyện tiếp theo, lại làm cho họ sinh ra hoài nghi về đôi mắt của mình. Nói cho hắn biết, cái người bị đạp trúng ngay lưng, nằm dưới đất không phải anh Trương, cái người bị kẹp cổ quăng ra sau té dưới đất cũng không phải anh Trương, cái người bị đấm mắt nâu một cục cũng không phải anh Trương đâu mà...
Mẹ ơi, hôm nay tôi thấy thế giới quan của mình bị vỡ nát, vậy mà tôi lại thấy một tiểu bạch kiểm toàn thân không có miếng cơ bắp nào, vật ngã một tráng hán, nhất định là hôm nay ra đường không dụi mắt, làm cho ghèn còn dính trên mắt, khiến tôi sinh ra ảo giác.
Sau khi Thiệu Khiêm vật ngã Trương Ấn, đứng tại chỗ lắc cổ tay: "Ồ, anh Trương, tiếp nào."
"Tiếp thì tiếp." Trương Ấn không phục, làm sao cũng không nghĩ đến, Hứa An lại có thể kẹp cổ vật ngã mình? Cái này không đúng nguyên lý.
Nhưng mà, thử lại cũng vô dụng, Thiệu Khiêm cũng mặc kệ trọng tâm chân của hắn có ổn thế nào, vẫn có thể vật ngã, hơn nữa còn kiểm soát được lực phát ra, làm cho hắn chỉ bị thương ngoài da, cũng không tổn thương gân cốt gì cả
"Lại lần nữa chứ?" Thiệu Khiêm vốn muốn trêu chơi thôi, kết quả nghĩ đến lời Ngu Dương nói, lại thu hồi biểu cảm.
Ngu Dương nhìn người yêu mình, thật sự thích muốn ch.ết, đánh nhau giỏi, ngoại hình đẹp, trên giường giỏi, dáng càng đẹp. Người yêu hoàn mỹ như vậy lại là của y, kiếp trước nhất định y đã làm nhiều việc tốt, mới làm cho người yêu mình đến bên cạnh mình.
Trương Ấn nằm dưới đất giả ch.ết, hắn quỳ rạp dưới mặt đất, toàn thân đều cảm thấy không tốt. Hắn cảm thấy, mình phải hoài nghi cuộc sống. Đến bây giờ hắn đều không hiểu, rốt cuộc làm sao lại bị vật ngã.
"Tiểu tử, kỹ xảo bốn lạng đẩy ngàn cân đã nghe nói chưa? Cũng không phải trọng tâm của cậu ổn, là tôi không vật cậu ngã được." Thiệu Khiêm ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu Trương Ấn đầu: "Kêu tiếng anh Hứa nghe chút coi."
"..." Nghe vậy, Trương Ấn coi như đã kịp nhận ra. Cho nên đây là do mình miệng tiện gây họa?
Trương Ấn còn chưa kịp kêu, mấy thanh niên đứng xem bên cạnh này đều vẻ mặt hưng phấn kêu rồi, từng tiếng anh Hứa, làm Thiệu Khiêm cũng có chút khó hiểu. Ban đầu hắn cũng chỉ muốn luận bàn với Trương Ấn, vui đùa thôi. Làm sao mấy người đứng xem này lại la làng thế?
Thiệu Khiêm không hiểu tình huống, Ngu Dương còn có thể không hiểu? Y xụ mặt, giọng chua chua nói: "Nhìn cái gì? Kêu cái gì? Đây là người của tao."
Mấy thanh niên đứng xem này, cũng không biết tình huống gì, nghe vậy lập tức đồng thanh "Chào chị dâu."
Gân xanh trên trán Thiệu Khiêm nhảy lên vài cái, hắn quay đầu cười xán lạn với Ngu Dương: "Anh yêu, có thời gian tụi mình cũng bồi dưỡng tình cảm cái đi."
"Anh rất tình nguyện bồi dưỡng tình cảm với em ở trên giường." Ngu Dương ôm Thiệu Khiêm kề bên tai hắn ngửi ngửi, người yêu của y, dù là mùi mồ hôi, cũng rất thơm.
Mấy thanh niên bên cạnh thấy thế, tiếng huýt gió, cười vang đều có, Thiệu Khiêm cũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt, lại trực tiếp hôn lên mặt Ngu Dương, sau đó nói với Trương Ấn dưới đất: "Anh Trương, có muốn so bắn súng không?"
Trương Ấn nhanh chóng từ dưới đất đứng dậy, hắn lau mồ hôi trên trán: "So chứ."
Hắn cũng không tin, cái gì mình cũng thua Hứa An. Bắn súng lại là điểm mạnh của hắn, nếu như hắn lại thua...
Nghĩ đến cảnh ngộ vừa rồi, vẫn chờ tỷ thí xong mới nói sau khi thua sẽ làm gì đi.
Nhưng mà, hôm nay không biết có phải thần may mắn không quan tâm Trương Ấn hay không, thi mười bia, cuối cùng hắn bắn trúng một bia 9 điểm...
Thiệu Khiêm hơi thả lỏng súng trong tay, nhíu mày với Trương Ấn vừa tháo tai nghe và mắt kính: "Kêu anh Hứa."
Sắc mặt Trương Ấn có chút ngốc trệ, mắt kính của hắn quét lên mặt Thiệu Khiêm một lần, sau đó kêu một tiếng anh Hứa, bỏ súng trong tay xuống sau đó xoay người rời đi. Tấm lưng kia, trông ỉu xìu làm sao.
"Có phải em hơi quá đáng rồi không?" Thiệu Khiêm nhìn bóng lưng Trương Ấn rời đi có chút lo lắng, mặc dù hắn có lòng thi đấu với Trương Ấn, nhưng nếu đả kích người ta quá ác, có phải không tốt lắm không?
"Không đâu." Người khác không hiểu Trương Ấn, mà y lại có thể không hiểu? Mặc dù bây giờ trông bóng lưng Trương Ấn thật rầu, nhưng chờ hắn ăn bữa cơm xong là hết rồi.
Nghe Ngu Dương nói như vậy, Thiệu Khiêm cũng thở phào nhẹ nhõm. Quan hệ của Trương Ấn và Ngu Dương trông không tệ, hắn mới không lo ngại gì đưa ra lời mời thi đâu, cũng không phải chỉ vì tiếng "chị dâu" của Trương Ấn không, mà là đám người này, ghét nhất là người tay trói gà không chặt, hắn cũng muốn có thể tạo uy tín, để những người này đều biết, chỉ có hắn có thể đứng bên cạnh Ngu Dương.
Ngu Dương nhìn biểu tình thở phào nhẹ nhõm của Thiệu Khiêm, nhất thời hiểu trong lòng hắn có điều lo lắng. Sợ Trương Ấn sẽ bị đả kích là một phần nguyên nhân, còn một phần khác là vì sợ mình dung túng hắn mà khiến anh em mất lòng?
Nghĩ tới đây, trong lòng Ngu Dương có chút mừng thầm, bảo bối nhà hắn, quả nhiên đặt mình ở vị trí đầu tiên.
"An An, em cũng mệt rồi, không bằng chúng ta đi nghỉ một chút?" Đi nghỉ một chút, nói không chừng còn có thể như vậy rồi như vậy. Không thể không nói, Ngu Dương đã từ cái người vừa nói Thiệu Khiêm đã khẩn trương ban đầu, biến thành tên già đời rồi.
Thiệu Khiêm nghe y nói vậy, đã có thể đoán ra suy nghĩ trong lòng y rồi. Quả nhiên, ánh mắt người này nhìn mình sắp lóe tia sáng xanh rồi. Nhưng mà bây giờ còn sớm, ngủ trưa một giấc cũng được. Đương nhiên, giấc ngủ này, giới hạn ở trạng thái tĩnh.
Vì vậy, mới đến phòng ngủ đã bị nhốt ngoài cửa gương mặt Ngu Dương cũng hỏng luôn rồi, như mèo con đứng ngoài cửa cào cào, muốn người bên trong có thể mở cửa cho mình.
Ngay lúc này, Trương Ấn tay bưng một mâm thịt đi tới, mắt trắng mắt nâu hiện rõ trên mặt, hắn nhìn keo kiệt đại ca, sau đó đẩy cửa phòng bên cạnh đi vào. Bây giờ tâm tình hắn không tốt, không muốn nói cho lão đại nhà nhìn chuyện có chía khóa dự phòng.
Mà bên phía ông chủ quán bar từ bệnh viện trở về, càng nghĩ càng thấy không nuốt trôi cục tức này. Thời gian gã hoành hành ở nơi này không ngắn, đột nhiên có người không nể mặt mình như vậy. Huống hồ, cái người này còn là Hứa An mà trước đây gã tâm tâm niệm niệm.
Nghĩ đến gương mặt của Hứa An, cùng với bàn tay pha rượu của hắn, cũng làm cho ông chủ quán bar có xung động muốn bắt người này trở về đưa lên giường. Nhưng bây giờ, bên cạnh tiện nhân kia hình như có nam nhân khác?
Vuốt ngón tay còn hơi sưng đỏ, ông chủ quán bar quả thật hận không thể đập nát mười ngón tay của nam nhân cao lớn kia. Nhưng gã dám tự mình hành động? Trong bệnh viện gã không dám ngang ngược, bây giờ dù nam nhân kia đứng trước mặt gã, gã vẫn không dám ngang ngược. Gã sẽ chờ, chờ tiện nhân Hứa An bị chán ghét rồi vứt bỏ, đến lúc đó rơi vào tay mình, chẳng phải muốn chơi thế nào thì chơi thế đó à.
Ông chủ quán bar lén lút muốn kiếm chuyện, Hồng gia cũng lén lút muốn kiếm chuyện. Đàn em lục tục đưa tới không ít tiền, trước mắt mình cũng sắp xếp thành núi tiền, gã lại không cách nào vui lên được.
Sao gã có thể vui được, số tiền này, lại phải cho cái thằng trẻ trâu Ngu Dương kia. Mặc dù sau này mình sẽ lấy lại, nhưng thấy số tiền này đều đưa đi hết, trái tim gã như bị dao khoét ấy.
"Sau này, nhất định phải chặt thằng khốn Ngu Dương này ra mấy khúc rồi ném xuống biển làm mồi cho cá." Như vậy mới có thể xóa đi mối hận trong lòng gã. Trước đây bị Ngu khốn nạn đả kích loại trừ quá nghiêm trọng, thế cho nên bây giờ hễ nghe được họ Ngu gã liền hận đến nhe răng. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội trả thù, gã có thể buông tha cho họ Ngu mới là lạ.
Nhưng mà, nhắc tới cũng khéo, một tình nhân của Hồng gia mới từ bệnh viện trở về, nhìn thấy một đống tiền lớn trong phòng khách như thấy, nhất thời đều cười đến híp cả mắt: "Ai da, Hồng gia, ngài lại chuyển tiền trong nhà đi đâu vậy."
Con người Hồng gia có một cái tất, gã kiếm được bao nhiêu, đều đem về nhà, chờ gã đếm đủ rồi, ngắm đủ rồi, mới có thể cho phép đàn em hợp lý hoá số tiền đó.
Nhưng bây giờ tình nhân nói vậy, thật sự đâm trúng chỗ đau của Hồng gia, gã bất ngờ vỗ bàn một cái, đứng lên chỉ vào tình nhân kia mắng té tát.