Chương 4: Gặp nạn
Thời Niên ngơ ngác nhìn hồi lâu, đột nhiên rùng mình ớn lạnh.
Tim cô đập thình thịch trong lòng, dường như muốn từ cổ họng mà nhảy ra, một màn trước mắt quá mức chấn động, cô hầu như không thể lý giải được những chuyện vừa trôi qua.
Là…… Là cô đang tưởng tượng sao?
Tay chân Thời Niên như nhũn ra, dép lê một bên từ từ tuột xuống, va chạm trên mặt đất tạo một tiếng “Bang”. Cô bị dọa cho nhảy dựng, lúc này mới phát hiện chuyện quan trọng hơn —— cô rơi xuống và đang ở trên mái của một căn nhà có hai tầng, nóc nhà cách mặt đất gần mười mét. Thời Niên lẩy bẩy ngồi trên mái nhà, tầm nhìn có phần thoáng đãng thật, nhưng chốc nữa làm sao mà đi xuống?
Những người khác đâu? Chắc không chỉ có một mình cô chứ? Phỏng vấn thì nói hay lắm cơ mà?!
Thời Niên thử dịch người xuống, lập tức một loạt cảm giác sắp ngã ập tới, làm cô sợ tới mức không dám động đậy. Nhìn độ cao rùng mình kia mà choáng váng, xém chút nữa thì cô tan tàn. Đang suy nghĩ, bỗng nhiên Thời Niên nghe được thanh âm từ đường phố phía trước truyền đến.
Chẳng lẽ là bọn họ? Cô vui mừng, theo hướng nhìn sang bên kia.
Đường phố rộng lớn trống trải, vốn dĩ đến một bóng người cũng không thấy, lúc này từ cuối đường lại có bóng dáng lao tới. Đó là một chiếc xe ngựa, tuấn mã bốn vó trắng như tuyết, dáng người mạnh mẽ, trước xe có một nam nhân đang ngồi, thân khoác áo choàng màu đen, trên đầu mũ lá đội rất thấp, không thấy rõ khuôn mặt.
Tay phải nam nhân vung roi “Ba” một tiếng, con ngựa lao đi nhanh hơn. Vội vàng như vậy, dường như là đang chạy trốn khỏi người đuổi bắt. Cái ý niệm này vừa vụt lên, Thời Niên nghiêng người liền nhìn thấy từ trong ngõ phố, một hắc y nhân bịt mặt phi thân mà ra, trường kiếm trong tay thẳng tắp hướng nam tử lái xe đâm tới!
Nói thì chậm mà chuyện thì nhanh, nam tử lái xe vung roi dài, vũ khí ở giữa không trung va chạm nhau, mạnh đến mức tay hai bên đều run lên. Hắc y nhân nhảy vút lui về phía sau, mũi chân điểm trên lưng ngựa một chút, lại xông lên lần nữa, nam tử kia cũng rút ra trường kiếm, nhưng không phải để so chiêu, mà là chém đứt dây thừng buộc ngựa!
Tuấn mã và thân xe tách nhau, tạo xung lực thật lớn, thân xe nghiêng sang một bên đường lao đi, hắn nhân cơ hội cưỡi ngựa chạy như bay. Thế nhưng hắc y nhân cũng không đuổi theo, mà nhảy lên xe ngựa phá toang cửa xe, lại thấy trong thùng xe trống rỗng, không hề có người hắn muốn tìm!
Hắn sửng sốt một chút, lập tức tỉnh ngộ mình đã trúng kế.
Nhìn nam nhân đã chạy trốn lên phía trước, hắn lạnh lùng cười nhạo, gỡ cung tiễn trong xe xuống, giương cung nhắm ngay. Chỉ nghe thấy “Vút” một tiếng, tuấn mã hí vang giơ móng trước lên, đem người trên lưng hất đi!
Nam nhân bị ném mạnh xuống mặt đất, vừa mới nhấc đầu, liền nhìn thấy hàn quang lóe lên trước mắt, hắn không chút nghĩ ngợi, tháo mũ lá xuống lập tức ném đi!
“Roạt ——”
Mũ lá nứt thành hai nửa, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, lộ ra khuôn mặt phía sau.
Mày tựa lưỡi kiếm, mắt như sao lạnh, khuôn mặt tuy cực kỳ trẻ tuổi, nhưng lại anh đỉnh tuấn lãng, ở dưới ánh trăng rực rỡ như ngọc thạch. Cộng thêm vẻ bề ngoài thì hắn càng thêm chói mắt, bởi trên người hắn có một cỗ khí chất không ai bì nổi. Nam tử tự phụ vô lo, cho dù là hiểm cảnh như vậy, cũng là thờ ơ ngạo mạn.
Gió nhẹ thổi bay tà áo choàng đen, lộ ra cẩm bào màu trắng bạc phía trong, người này nghiễm nhiên là thiếu niên quý gia, là chính chủ mà hắc y nhân muốn bắt! Vừa rồi lại giả trang thành lái xe thân cận, còn làm hắn suýt nữa bị lừa!
Hắc y nam tử cắn răng, “Thực sự đã coi thường ngươi.”
Thiếu niên cẩm bào thở dài, “Ta cũng xem nhẹ các hạ rồi.”
Tuy đã tranh thủ nhiều thời gian như vậy, nhưng vẫn bị hắc y nhân đuổi theo, xem ra công phu của thiếu niên quả nhiên còn kém xa.
Hắc y nam tử đến gần, mũi kiếm trong tay hướng về phía hắn. Thiếu niên cẩm bào nói: “Vậy là muốn động thủ? Giết ta cũng được, ít nhất cũng để ta làm quỷ minh bạch chứ.”
“Ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Ta muốn hỏi cái gì, ngươi không đoán ra ư? Người phái ngươi tới là ai, lại vì cái gì mà muốn giết ta, trước khi ch.ết, các hạ có thể phân phát thiện tâm, vì ta giải thích nghi hoặc được chứ?”
Hắc y nhân không nói, một lát sau chỉ cười khe khẽ, “Thật đáng tiếc, ngươi sẽ mất mạng.”
Tâm thiếu niên trầm xuống, chẳng lẽ, hôm nay thật sự phải ch.ết tại chỗ này?!
Thời Niên đến thở mạnh cũng không dám.
Cô làm sao mà nghĩ tới chuyện rằng mình vừa đến, liền đụng phải một màn như vậy. Vừa rồi con ngựa trúng tên đã ngã trên mặt đất, nhìn vũng máu tươi trào ra mà ghê người. Thời Niên một lòng kinh sợ, mắt thấy hắc y nhân vừa giơ lên kiếm, trong đầu chỉ chứa đầy một ý nghĩ, hắn sẽ giết thiếu niên kia! Hắn sẽ giết thiếu niên giống như giết ch.ết con ngựa kia!
Tay sờ trong túi một chút, lấy được đồ vật gì cũng mặc kệ, cô lập tức ném thẳng đi!
Lần này cô vốn là do máu nóng xông lên, ném đi rồi chớp mắt mới hối hận. Xong rồi, cái hành động này chỉ có thể làm bại lộ chính mình, thực sự nửa điểm hữu dụng cũng không có nha!
Nhưng ở giây tiếp theo, vật kia giữa không trung rơi theo đường cong hoàn mỹ, không sai không lệch, trúng ngay giữa đầu hắc y nhân.
Lưỡi kiếm chỉ còn cách khuôn mặt thiếu niên nửa tấc, bóng dáng hắc y nhân lại nhoáng lên, ngã quỵ trên mặt đất.
Thời Niên: “……”
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, thấy được Thời Niên trên nóc nhà đối diện.
Từ góc độ của hắn, chỉ nhìn thấy dưới màn trời xanh đen, có một nữ tử đang ngồi trên nóc nhà. Quần áo nàng rất kỳ quái, thần thái cũng có chút hoảng loạn, lúc phát hiện hắn đang nhìn nàng, giật mình lập tức đứng lên, rồi lại run rẩy mà đứng không vững. Sau lưng nàng là một vòng trăng sáng, làm hắn sinh ra ảo giác, rằng nàng tựa như đang đứng trên ánh trăng. Gió lay động mái tóc dài mềm mại, lại làm nàng giống như tiên nhân không có thật, tựa hồ trong nháy mắt tiếp theo sẽ cưỡi gió mà đi.
Cái ý niệm này vừa nảy ra, hắn liền nhìn thấy bóng dáng nữ tử nhoáng lên, ngã xuống thẳng tắp!
“A ——”
Tâm hắn hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi lập tức nhún người nhảy lên, cánh tay cuốn lấy vòng eo nàng, vững vàng đỡ được nàng!
Thời Niên bước hụt chân, cho rằng mình ch.ết chắc rồi, không nghĩ là có thể rơi xuống mặt đất an toàn. Vài giây trôi qua, cô mới thử mở mắt thăm dò.
Đỉnh đầu là một vòng trăng tròn, thiếu niên cẩm bào được Thời Niên cứu vừa rồi đem cô ôm ngang vào ngực, cúi đầu nhìn cô chằm chằm. Bởi vì ngược sáng, mặt hắn theo đó ẩn nửa trong bóng đêm, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự kinh sợ nguyên vẹn trong mắt hắn, cùng vẻ không thể tin được.
Thiếu niên bình tĩnh nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, “Nàng……”
Thời Niên nhanh chóng thanh tỉnh, vội đẩy hắn ra nhảy xuống mặt đất. Lòng bàn chân lạnh lẽo, chắc là dép lê đã rơi mất khi ngã. Hai chân cô để trần đứng lên trên mặt đất, nhưng hiện tại thì không rảnh mà lo việc đó.
Hắc y nhân tê liệt trên mặt đất, bên ngoài trán có tia máu tươi, xem ra bị đập không nhẹ. Thiếu niên nhìn nữ tử tiến lên sờ soạng mạch đập của hắc y nhân, khẩu khí thở phào, “May quá may quá, chưa có ch.ết.”
Hắn còn đắm chìm trong kinh sợ, vô ý thức hỏi: “Nàng sợ hắn ch.ết? Vậy vừa rồi vì sao lại làm như vậy?”
Thời Niên quay đầu, kinh ngạc nói: “Tôi mà làm không như thế, anh sẽ phải ch.ết.”
Ngữ khí nàng đương nhiên như vậy, thật giống như hắn đang nói gì đó ngu ngốc, điều này làm chân mày thiếu niên nhíu càng chặt. Đêm khuya như vậy, đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ, cứu hắn nhưng lại sợ người kia ch.ết, nàng rốt cuộc…… là người phương nào?
Thời Niên nhận thấy thiếu niên vẫn một mực nhìn mình, trong lòng sinh ra cảnh giác. Đúng rồi, đây là địa phương xa lạ, người xa lạ trước mắt còn vừa bị đuổi giết, nghe bọn họ nói chuyện, hình như hắn có bộ dáng lai lịch đặc biệt ……
Đang ngạc nhiên nghi ngờ, bên tai lại truyền đến một thanh âm, “Ư……”
Là hắc y nhân! Hắn liền có thể tỉnh lại nhanh như vậy!
Tâm Thời Niên hoảng hốt, ánh mắt bỗng hướng đến phía cách đầu hắn không xa, nhìn thấy món đồ quen thuộc — gậy kích điện phòng lang của cô!
Vừa rồi thứ cô thuận tay lấy được hóa ra là cái này! Trước tình huống hỗn loạn như vậy, cô lại còn có thể ném nó xuống, thật là tự bội phục chính mình!
Thời Niên tiến lên nhặt gậy chích điện, đúng lúc hắc y nhân tỉnh lại thì thấy cô chọc thẳng qua, đầu gậy bị hắc y nhân bắt được!
Thiếu niên: “Cẩn thận!”
Trên đầu hắc y nhân đau nhức, vừa mở mắt đã bị tập kích, càng thêm tức giận. Vốn tưởng rằng là ám khí gì ghê gớm, phát hiện hóa ra chỉ là một cây gậy tầm thường, không khỏi trào phúng cười.
Thời Niên cũng hơi hơi mỉm cười, ấn chốt mở điện áp.
“Zic zic —— zic zic ——”
Cả người hắc y nhân run rẩy dữ dội, trợn trắng mắt ngã quỵ trên mặt đất. Thời Niên còn lo không đủ, tiếp thêm một chút, nhìn hắn nằm trên mặt đất vặn vẹo như múa máy, cuối cùng lại nghiêng đầu hôn mê.
Lúc này Thời Niên mới yên tâm quay đầu, lại thấy thiếu niên cẩm bào mở to hai mắt, dường như vô cùng kỳ lạ, “Nàng lấy cái gì chọc hắn vậy?!”
Người này, hai lần đều là do cô cứu, vậy mà lại phản ứng kiểu này!
Thời Niên bắt lấy tay hắn, “Trước tiên đừng để ý chuyện đó, nơi đây không nên ở lâu, chạy nhanh đi!”
Trên đường phố rộng lớn, có hai người cùng nhau lao đi điên cuồng. Bên tai là tiếng gió thổi vù vù, thiếu niên vừa chạy, vừa thỉnh thoảng nhìn về người bên cạnh. Tuy trong lòng có rất nhiều câu hỏi, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào, hiện tại cũng không phải thời điểm để nói chuyện, hắn nghĩ, chờ thêm chút đi, chắc chắn sẽ có cơ hội hỏi nàng.
Mắt thấy phía trước chính là một giao lộ, người bên cạnh bỗng nhiên thả chậm cước bộ, hắn tưởng là nàng thấm mệt, lại nghe được nữ tử nói: “Tôi nghĩ rằng, hai chúng ta đi cùng nhau sẽ tạo thành mục tiêu lớn, rất dễ bị phát hiện. Thế này đi, anh chạy về phía đông, tôi chạy về phía tây. Chúng ta có duyên thì gặp lại nha!”
Nàng nói xong, liền xoay người chạy. Thiếu niên sửng sốt một chút, duỗi tay muốn bắt nàng, nhưng nàng vụt chạy còn nhanh hơn thỏ, tay hắn bắt giữa không trung, chỉ nắm được một đoạn không khí hư vô.
Thời Niên không ngừng chạy như điên, trong phổi dường như bị kim đâm, cô không biết người kia có đuổi theo không, chỉ mong là không có, cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không dám ở cùng với hắn, thật sự quá mức nguy hiểm. Lại thêm hắc y nhân kia, không biết hắn còn có đồng lõa hay không, tuy rằng bọn họ chắc chắn là chạy theo hướng người kia, nhưng hiện tại nếu cô chạm mặt, kết cục cuối cùng hẳn cũng sẽ rất bi thảm……
Mải miên man suy nghĩ, bỗng nhiên Thời Niên đụng phải một người, cô vì thế mà ngã mạnh ngồi trên mặt đất. Lòng cô trầm xuống, xong rồi, chẳng lẽ miệng mình chính là quạ đen, nói đụng phải liền đụng phải?
Lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn lên, lại ngây ngẩn cả người.
Nhiếp Thành đứng ở phía trước, còn đang mặc quần áo lúc trước, trên cao nhìn xuống cô. Phía sau là Tô Canh và nam sinh mặt trẻ con kia, hai người đứng cách khá xa, nên cô không rõ thấy vẻ mặt của bọn họ.
Thời Niên nhìn ngơ ngẩn, giống như bị đâm cho hóa ngốc. Cuối cùng Nhiếp Thành bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh, “Cô không sao chứ?”
Thời Niên ngẩng đầu, rất rất chậm mà hướng hắn cười, “Vương bát đản, anh cuối cùng cũng……tới.”
Những lời này vừa dứt, cô cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, hôn mê bất tỉnh.