Chương 13: Chuyên nghiệp
Edit: Mặc Mặc Vô Ngôn
Động tĩnh đêm nay của nam quân doanh địa chưa tới trời sáng đã truyền khắp triều đình, như một hòn đá làm gợn sóng cả hồ nước. Thái hoàng Thái hậu rất tức giận, Hoàng đế trái lệnh bà tự tiện bỏ đi, còn chạy đến trong quân làm lớn chuyện, không thể nghi ngờ là một cái tát đau điếng lên quyền uy của bà. Người Hung Nô cũng rất bất mãn, đêm mà sứ thần vào thành trong quân lại tổ chức tỷ võ, ai nhìn vào cũng nghĩ đây là sự khiêu khích công khai. Nhưng khiến người ta ngạc nhiên là, vị Hoàng đế người tối qua suýt chút nữa nổi giận trước mặt mọi người lúc này rất ôn hòa, đầu tiên là kính cẩn thỉnh tội với Thái hậu, sau là khách khí giải thích với người Hung Nô, tỷ võ giáo trường chỉ là thông lệ của cấm quân, ta đêm qua nhất thời xúc động, quả thật có chút thiếu suy nghĩ, nhưng xin sứ thần cứ yên tâm, tuyệt không có ý gì khác.
Mấy lời giải thích miễn cưỡng này, vô luận trong lòng mọi người nghĩ thế nào, ít nhất trên mặt không thể so đo nữa.
Trong gian phòng phía tây Vị Ương cung, Thời Niên thư giãn gân cốt, thở phào một hơi, ”Cuối cùng không còn phải một mình trong hố lửa nữa!”
Lộ Tri Dao: “Này nhỏ tiếng chút đi, không sợ có người chú ý à?”
Thời Niên làm mặt quỷ, phát hiện bản mặt Lộ Tri Dao thật ra cũng không đáng ghét như mình tưởng. Thời gian này bản thân luôn luôn một mình trong cung, bây giờ thật vất vả thấy hai người quen, mặc dù không phải là Tô Canh có chút tiếc nuối, song trong lòng vẫn vững tâm hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, cô hỏi một người khác: “Anh sao rồi, nặng lắm không?”
Nhiếp Thành nằm trên giường, bình tĩnh nói: “Yên tâm, không ch.ết được.”
Hắn nói thế, nhưng Thời Niên không thực sự yên tâm. Tối qua Lưu Triệt ra tay quá ngoan độc, dù cho sau đó hồi thần, đặc biệt phái ngự y tới chữa thương cho Nhiếp Thành, nhưng Thời Niên quả thực hoài nghi sâu sắc với tay nghề của bác sĩ hai ngàn năm trước, không biết bọn họ sẽ chữa thế nào!
Cũng vì thế, hôm nay cô lén chạy tới, câu thông tình báo, tiện thể xem một chút tình huống.
Nhiếp Thành nhìn cô, bỗng nói: ”Nhắc tới, còn phải cảm ơn cô. Nếu không phải lúc đó tiểu thư dũng cảm quên mình, tôi có thể thật sự bị đánh ch.ết.”
Nói đến cũng kỳ, cô khi ấy thấy hắn bị cuồng đánh, không nghĩ gì đã xông lên, bây giờ nhớ lại, tình huống đó cô rất có thể bị ngộ thương. Thời Niên quy chuyện này thành hành động phẩm đức cao thượng, đối xử với người từng uy hϊế͙p͙ mình như bạn tốt, ngạo nghễ nói: “Biết là tốt. Có điều không ngờ anh vô dụng như vậy, ngay cả Lưu Triệt cũng đánh không lại.”
Nhiếp Thành cười nhạt, không giải thích mình đánh luân phiên lâu như thế, thể lực đã hao phí hơn nửa. Hơn nữa, hắn không dự định thật sự thắng Lưu Triệt.
Hắn và Lộ Tri Dao được Điền Phẫn tiến cử vào nam quân, mục đích đương nhiên là muốn tiếp cận Lưu Triệt, Lưu Triệt hứng thú với bọn họ, khi biết bọn họ là người của quốc cữu, đã quyết định điều bọn họ đến ngự tiền. Quân vương vỗ vai hắn, có thâm ý nói: “Người bên cạnh trẫm, cần người trung dũng chi sĩ như khanh vậy. Hy vọng ngươi sẽ không để trẫm thất vọng.”
Cho dù có là Nhiếp Thành cũng không khỏi cảm khái, chuyện lần này tiến hành quá thuận lợi. Mà nghĩ đến nguyên nhân thuận lợi, ánh mắt hắn nhất ngưng, lần nữa rơi xuống người Thời Niên.
Lộ Tri Dao đúng lúc nói: “So với chuyện này, tui kinh ngạc một chuyện khác hơn, cô và Lưu Triệt cái loại quan hệ sâu xa này…”
Vừa rồi, Thời Niên đã kể cho bọn họ sự tình sau khi vào cung, đại đa số thông tin Nhiêp Thành đã biết hết rồi, trừ một điều —— nam nhân mà cô cứu khi vừa xuyên qua chính là Hán vũ đế Lưu Triệt.
Lộ Tri Dao muốn nói lại thôi, như là có điều gì muốn nói, nhưng không biết làm sao mà mở miệng. Thời Niên không hiểu mô tê gì, hắn rốt cuộc nhịn không được, “Cái đó ấy, cô cùng Hán vũ đế hai người… tới mức độ nào rồi? Cô sẽ không… sẽ không với hắn…”
Chuyện này hắn xoắn xuýt cả đêm. Ngày hôm qua chính mắt thấy Lưu Triệt trước mặt mọi người ôm Thời Niên, cử chỉ thân mật, hơn nữa những người đó cũng nói, đây là tân sủng của bệ hạ…
Cô nàng này không chuyên nghiệp đến mức ấy chứ?!
Thời Niên hiểu ý hắn, mặt đỏ bừng, “Cậu cậu cậu… Cậu nghĩ gì thế! Bọn tôi rất trong sáng! Mới không phải như cậu suy nghĩ mấy chuyện đó!”
Lộ Tri Dao không tin, nhỏ giọng thầm thì, “Thật không? Công khai nắm tay cùng ôm người ta, Hán vũ đế mà lại là người thuần khiết…”
Thời Niên vừa bực vừa túng quẫn, dù sao cũng là cùng hai người đàn ông thảo luận loại vấn đề này. Cô theo bản năng liếc Nhiếp Thành, lại thấy hắn chống đầu, tựa tiếu phi tiếu, “Đúng nha, Thiếu sử phu nhân…”
Này này này!
Cô đang muốn vì sự trong sạch của bản thân tranh cãi, Nhiếp Thành đã ho nhẹ một tiếng, thu liễu vẻ mặt, “Thời Niên.”
“Hả?”
“Lưu Triệt đã quyết định không hòa hôn.”
Thời Niên mờ mịt gật đầu, “Đúng vậy.” Đây không phải là cô nói cho bọn họ, mà là Lưu Triệt bí mật mói cho cô.
Nhiếp Thành cười một tiếng, “Kế hoạch của chúng ta hoàn thành một nửa, đều là công lao của cô. Thời Niên, cô làm rất tốt, so với dự định của tôi còn tốt hơn.”
Thời Niên ngây người mấy giây, chợt đáy lòng dâng lên một nỗi vui sướng. Tựa như lúc ở công ty liều mạng hoàn thành một hạng mục, được lãnh đạo khen ngợi trước mặt mọi người, cảm giác chính là tự hào như vậy. Quá mức cao hứng, khiến cô quên béng mất thật ra vốn là mình bị ép làm việc này…
Liếc nhìn Lộ Tri Dao bộ mặt không muốn nhưng không thể nói, Thời Niên vân vê váy, ngại ngùng nói: “Cũng không đến mức đó, do may mắn ấy mà. Nhưng thiệt ra tôi cũng rất cố gắng, khá là cố gắng, có thể nói là nhân viên ưu tú…”
Nhiếp Thành nụ cười càng sâu, “Cho nên, chuyện kế tiếp, cũng nhờ cô đó.”
Thời Niên: “Ừ… Hả”
Chiều tối cùng ngày, Thời Niên bị triệu đến Tuyên Thất Điện.
Đây là lần đầu tiên cô bước đến tẩm điện của thiên tử, nghe nói bình thường nếu Lưu Triệt không có lâm hạnh hậu phi, đều nghỉ ở đây. Vừa vào đã cảm nhận được sự khác biệt của nơi này với dịch đình, quả nhiên kim ngọc vi đường, rường cột trạm chổ, đèn đóm mạ vàng trong chính điện được thắp cả ngày, ánh nến đung đưa, người ngồi dưới ánh đèn đọc thẻ tre dung chỉ(*) tuấn dật, phong thần như ngọc.
(*) dung chỉ: dung mạo cử chỉ
Thấy Thời Niên đi vào, hắn không đợi cô hành lễ liền ngoắc tay, “Tới.”
Thời Niên ngồi xuống bên người hắn, Lưu Triệt vừa vặn dùng bút vòng một vòng trên thẻ tre, Thời Niên hỏi: “Bệ hạ đang làm gì vậy?”
“Tối qua ở giáo trường tỷ võ, có mấy người biểu hiện không tệ, trẫm dự định đề cử.”
Thời Niên nhìn về phía thẻ tre, quả nhiên viết ba cái tên. Cô biết nhất định trong đó có tên của Nhiếp Thành và Lộ Tri Dao, nhưng cô lại khiếp sợ phát hiện, mình… không nhận ra một chữ nào cả.
Dựa vào, vậy mà dùng chữ tiểu triện(**).
(**) chữ tiểu triện: Tiểu triện (小篆) hay Tần triện (秦篆) là lối chữ phát triển từ Đại triện, ra đời từ khi Tần Thuỷ Hoàng thống nhất sáu nước và đề ra chính sách thống nhất văn tự. Đây có thể coi là kiểu chữ thống nhất đầu tiên của Trung Quốc, do đó, khi nhắc đến triện thư thường là đề cập đến tiểu triện nhiều hơn.
Thời Niên: “Trừ hai người mà đêm qua bệ hạ trực tiếp khâm điểm, ngài còn phải cất nhắc ai?”
“Nàng còn nhớ thiếu niên kia không? Chính là người cuối cùng đánh với Lộ Tri Dao.”
Thời Niên sực nhớ, quả có người như vậy, lúc Lưu Triệt tỷ võ với Nhiếp Thành, hắn cũng luận đánh với Lộ Tri Dao. Nhìn qua hắn có vẻ mới mười lăm, mười sáu tuổi, gương mặt non nớt, vẻ mặt lại như ông cụ non thành thục trước tuổi. Lúc đánh được một nửa, hắn không nhịn được thổ huyết, nhưng không khủng hoảng chút nào, tùy ý lau sạch. Ánh mắt thiếu niên đó kiên nghị, như bàn thạch, như thanh tùng.
“Hắn à, thoạt nhìn bộ dáng rất lợi hại, chỉ là quá nhỏ…”
“Nhỏ không sao, bồi dưỡng sau này, có thể trở thành cánh tay phải đắc lực của trẫm.”
Thời Niên bưng ly nước tùy ý uống, rõ ràng không có hứng thú với cánh tay phải đắc lực của hắn, Lưu Triệt nói: “Đúng rồi, hắn kêu Vệ Thanh.”
“Phụt —— “
Nước Thời sặc luôn ngụm nước mới uống, ho khan liên tục, Lưu Triệt vỗ lưng cô, “Sao thế?”
“Không, không có gì…”
Thời Niên thầm nuốt nước miếng, trái tim đập thình thình. Trời ạ, là Vệ Thanh đó! Đại tướng quân danh chấn thiên cổ Vệ Thanh đó! Cô vậy mà được gặp hắn! Lại còn cmn không nhận ra hắn?!
Lưu Triệt ánh mắt hoài nghi, Thời Niên nghiêm mặt nói: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy, ngài nói rất đúng, vô cùng đúng! Bồi dưỡng sau này, Vệ Thanh sẽ trở thành cánh tay phải đắc lực của ngài!”
Lưu Triệt cười nhạt, không dây dưa chuyện này nữa, “Nàng thì sao, buổi chiều đi làm gì vậy tiểu tiên nữ? Trẫm phái người đi truyền nàng, bọn họ nói nàng ra ngoài, bây giờ mới tới.”
Thời Niên mất tự nhiên xoay người, “Ngươi làm gì gọi ta như vậy…” Từ sau tối hôm qua, hắn giống như mê cái xưng hô này, kêu mãi không dứt.
Lưu Triệt híp mắt cười nói: “Làm sao, nàng không phải tiểu tiên nữ của trẫm à?”
Thời Niên nhìn ánh mắt hắn, hắc bạch phân minh, thường ngày luôn là kiêu ngạo bất tuân, nhưng ánh mắt nhìn mình lại lóe lên vẻ ôn nhu. Giọng nói mấy tiếng trước của Nhiếp Thành vẫn còn vang vọng bên tai, “Cô không cảm thấy, Lưu Triệt hắn vừa ý cô sao?”
Lộ Tri Dao chen miệng, “Đương nhiên coi trọng, nếu không sao có thể là em ở bên dưới liều mạng đánh nhau, còn cô ấy ngồi phía trên uống nước làm khán giả? Xã hội phong kiến thật bất công!”
Cô cũng không phải là người chậm hiểu, trước kia cũng từng được nam sinh theo đuổi, khoảng thời gian qua thật ra đã mơ hồ cảm giác được, sau cái ôm tối qua càng thêm khẳng định.
Lưu Triệt đối với cô, quả thật có ý tứ ở phương diện kia.
Nhưng vấn đề nằm ở đó, nhiệm vụ của bọn họ… là làm mai cho hắn với Vệ Tử Phu mà!
Thời Niên tự lấy lại tỉnh táo, bị Hán vũ đế vừa ý, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng cũng không phải không thể hiểu. Dù sao lịch sử đã chứng minh, con người hắn chính là như vậy, phong lưu đa tình, cả đời âu yếm vô số mỹ nhân. Hiện tại bọn họ cùng nhau trải qua giai đoạn đặc biệt, hắn sinh ra hảo cảm đối với cô, rất bình thường.
Cô chỉ việc chuyển hứng thú của hắn trở về Vệ Tử Phu là được.
Thời Niên nhoẻn miệng cười, trực tiếp bỏ qua đề tài này, “Đúng rồi, người nghĩ ra cách nào để hủy hòa thân vậy?”
Lưu Triệt nghe đến vấn đề này, dùng thẻ tre vỗ vỗ đầu, phiền não nói: “Đừng nhắc tới nữa, trẫm suy nghĩ cả ngày, cuối cùng vẫn chưa nghĩ ra biện pháp.”
Bây giờ Hán triều vẫn chưa đến thời điểm nên xé rách mặt với Hung Nô, cho nên chuyện này chỉ có thể dùng trí, nhưng sứ thần Hung Nô đã đến Trường An rồi, sao có thể nói hủy bỏ dễ dàng như vậy? Hơn nữa, Lưu Triệt còn phải cẩn thận lừa gạt Thái hoàng Thái hậu, cho nên sáng nay mới nhẫn nại chịu đựng diễn cảnh hiếu tử hiền tôn ở Trường Nhạc Cung.
Chẳng qua cho dù than phiền, trạng thái của hắn nhìn cũng không tệ lắm. Xem ra sau khi quyết định không hòa thân, cho dù phải đối mặt với nhiều vấn đề khó khăn, cũng tốt hơn là khiến hắn nhẫn nhục nhượng bộ.
“Nếu chưa nghĩ ra được, chúng ta đi ra ngoài chút đi. Giải sầu một chút, khai thoáng đầu óc, như thế nào?”
Lưu Triệt: “Nàng thật chỉ muốn ra ngoài một chút?”
Thời Niên thành thật nói: “Ta còn muốn đi thăm Vệ Tử Phu. Người Hung Nô đến, nhất định gần đây áp lực trong lòng nàng rất lớn, vạn nhất không nghĩ thông thì làm thế nào? Chúng ta đi khích lệ nàng một chút nhé.”
Lưu Triệt chăm chú nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Phải rồi, Vệ Thanh chính là em trai Vệ Tử Phu, nàng biết không?”
Thời Niên không ngờ hắn hỏi cái này, suy nghĩ một chút mới nói: “Vậy à? Ta không biết. Đúng thật, bọn họ cùng họ…”
“Ừm, hắn vốn là mã nô của phủ Dương Tín công chúa, bởi vì a tỷ thành hòa thân công chúa, mới được đặc biệt tuyển nhập nam quân.”
“Thì ra là vậy. Bây giờ ta mới biết đó.”
Lưu Triệt nhìn nàng mặt đầy vô tội, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Đi thôi.”
Hai người cùng đi Phi Hương Điện, lần này là đi bằng cửa chính, dĩ nhiên khiến Phi Hương Điện rối loạn một trận. Cuối cùng, bọn họ cho lui ra hết, Vệ Tử Phu cung kính nói: “Thiếp bất tri, lần trước cứu mình lại là bệ hạ và Thời Thiếu sử, đã thất lễ, thỉnh quý nhân tha tội!”
“Không tội không tội, chúng ta chỉ muốn thăm nàng một chút thôi mà, thân thể không sao rồi chứ?” Thời Niên kéo tay nàng, vô cùng thân thiết hỏi han.
Vệ Tử Phu miễn cưỡng cười một tiếng, “Thiếp vô sự, cảm ơn Thiếu sử quan tâm.”
“Ngươi đừng sợ, mặc dù người Hung Nô đến, nhưng chuyện cũng không đến nỗi không thể không cứu được. Hơn nữa, coi như thật sự phải đi Hung Nô, cho dù ngươi có tâm nguyện gì, bệ hạ cũng sẽ tận lực thỏa mãn.”
Cô nói xong, đá một ánh mắt cho Lưu Triệt, hắn chỉ gật đầu, “Ừm, trẫm sẽ tận lực thỏa mãn tâm nguyện của ngươi.”
Vệ Tử Phu thần sắc khẽ động, “Thật không? Vậy thiếp… Thiếp quả thật có một việc muốn cầu bệ hạ.”
Lưu Triệt có chút ngoài ý muốn, “Nói ra thử xem.”
Vệ Tử Phu quỳ xuống, trường bái nói: “Thiếp muốn, nếu như có thể, bệ hạ có thể hoãn chậm ngày xuất phát không ạ?” Tựa hồ sợ Lưu Triệt hiểu lầm, nàng vội giải thích, “Thiếp cũng không phải là cố ý trì hoãn, chẳng qua là em trai thiếp mấy ngày trước vào cung thăm, có nói qua, Hung Nô tháng trước vừa trải qua một trận ôn dịch, không biết hiện tại thế nào. Thiếp thì không sao, chẳng qua là những cung nữ gả theo phần lớn thân thể nhu nhược, nếu chẳng hay ôn dịch còn không khống chế được, các nàng ở Hung Nô xảy ra chuyện gì, thiếp trong lòng quả thực…”
“Ngươi nói gì? Hung Nô vừa mới trải qua một trận đại ôn dịch?”Lưu Triệt cắt đứt nàng, “Ngươi nói kĩ hơn đi!”
Vệ Tử Phu sửng sốt một chút, “Ừm… em trai thiếp nói, hồi tháng tư, Hung Nô nam bộ bộc phát một trận xuân ôn lớn, ch.ết không ít người, dê bò tổn thất vô số. Đệ ấy còn nói, năm nay cuộc sống ở Hung Nô sợ rằng khó khăn… Sao vậy, bệ hạ?”
Sao vậy? Hắn cũng đang muốn hỏi sao vậy?
Lưu Triệt đứng lên, đi tới đi lui hai vòng, cuối cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám tin tưởng rằng mình lại may mắn như vậy! Hung Nô bộc phát ôn dịch, làm ch.ết vô số dê bò, cái này nghĩa là gì chứ?
Hắn cảm thấy, hắn đã chạm được cánh cửa vấn đề.
Xoay người nhìn, Vệ Tử Phu còn quỳ nơi đó, thần sắc kinh hãi. Đây là lần đầu tiên hắn thật sự nhìn nàng, chỉ cảm thấy gương mặt đó không hiểu sao vô cùng thuận mắt, đi tới tự mình đỡ nàng dậy, cười nói: “Ngươi lần này đã lập công lớn.”
Hai người đứng sát nhau, Vệ Tử Phu ngửi được hương thơm từ trên người hắn, gò má đỏ ửng, mỹ nhân hóa thẹn thùng, đối lập hình ảnh ngày thường. Nhưng mà hắn lúc này không có tâm tư nhìn lâu, quay đầu nói: “Nàng ở chỗ này bồi nàng ấy đi, trẫm còn có việc, về trước Tuyên Thất Điện.”
Dứt lời, không quản cung tiễn của hai người, xoay người ra khỏi tẩm điện.
Nhưng mà, đi chưa bao xa, hắn đột nhiên cảm giác được không đúng. Hung Nô bùng nổ ôn dịch, trong triều thật ra đã có người đề cập tới, nhưng mọi người đều không coi ra gì, người biết cực ít, cho tới hắn hôm nay cũng không nhớ ra. Vệ Tử Phu nói là em trai nàng nói, nhưng Vệ Thanh chỉ là một binh lính bình thường ở nam quân, sao có thể biết cái này? Còn biết cặn kẽ như vậy?
Hắn xoay người trở về, mới vừa tới cửa, liền nghe được âm thanh do dự của Vệ Tử Phu, “Thời Thiếu sử, ta nói vậy với bệ hạ, thật sự sẽ không phải đi Hung Nô sao?”
Cách nhau một bức tường, hắn không thấy được vẻ mặt của Thời Niên, nhưng có thể nghe được giọng nói chắc chắn của nàng, “Dĩ nhiên. Hơn nữa, bệ hạ nhất định sẽ cảm thấy ngươi rất thông minh, rất lợi hại, không chừng sẽ thích ngươi luôn cho coi!”