Chương 34
Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Chu Tử Chu cũng không phải là một tên ngốc thật sự. Thậm chí, cậu cũng từng trải qua tình cảnh như hiện tại.
Lúc cha cậu mất vì tai nạn lao động, khi đó nhà xưởng còn bồi thường một khoản tiền, ngày ấy bà nội cực kì đau thương, thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé mờ mịt của Chu Tử Chu, vẫn là miễn cưỡng chống chọi qua, đi mua một con gà về, làm món khoai tây xào thịt gà mà Chu Tử Chu thích nhất.
Dao phay ở trên thớt như có như không, phát ra những tiếng mệt mỏi bi thương vô cùng.
Chu Tử Chu khi đó còn quá nhỏ, ngồi xổm ở trong bếp, một bên giúp bà nội bỏ củi vào bếp, một bên nhìn bà nội che đi nước mắt ở trên mặt, cũng không lý giải nổi là cái ch.ết có nghĩa là gì. Cơm nấu xong, tràn ra một mùi thơm thoang thoảng, bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận ầm ĩ.
Dượng và mợ từ trên trấn chạy tới, lúc thường thì không thấy bóng dáng đâu cả, hiện tại một đám đều chạy tới tìm bà nội, ở bên ngoài hai, ba câu nháo nhào cả lên. Một phần cũng là vì khoản tiền bồi thường kia. Chu Tử Chu bị bà nội đẩy vào phòng, sau đó nằm nhoài trên cửa sổ, xem bà nội cầm chổi, hận không thể đem đám người kia đánh ch.ết.
Thế nhưng lúc đuổi đám người kia đi rồi, trước đó lại có xảy ra tranh chấp, trên tai bà nội có một viên ngọc đã đeo nhiều năm, không biết là bằng vàng hay bằng bạc, dù sao cũng là một đôi hoa tai, bị mợ và dượng giựt đứt.
Lỗ tai bị rách, máu tươi chảy ra. Vành tai bà nội trực tiếp tét ra, phía dưới đã chia thành hai nửa.
Chu Tử Chu lúc này mới khóc oà lên, từ cửa sổ chạy ra ngoài, nắm chặt nấm đấm nhỏ, khóc thét chạy đi tìm trưởng thôn.
Cậu cũng không phải là một đứa con nít còn hôi mùi sữa không hiểu chuyện.
Vì vậy từ lúc cậu còn nhỏ đã được tỏ tình rất nhiều lần, nói ra có chút ngượng, nhưng thật sự là không hề thiếu.
Mới bắt đầu trong tủ đồ của cậu còn xuất hiện rất nhiều tờ giấy đủ màu sắc, mặt trên còn có rất nhiều chữ viết xinh đẹp hoặc là xiêu vẹo của mấy nữ sinh. Lúc học sơ trung, còn có một lần bị một cô bé ngồi đằng sau theo đuổi.
Cô bé kia ban đầu luôn mượn bài tập của Chu Tử Chu, nói là mang về nhà học một chút. Mỗi ngày cô bé đó đều mang một ít đề toán tới tìm Chu Tử Chu hỏi, thậm chí còn cướp bút ở trên tay Chu Tử Chu, chọc cho Chu Tử Chu mặt đỏ tới mang tai cũng chả biết nói cái gì.
Sau đó có một ngày, Chu Tử Chu phát hiện ở trên sách ngữ văn của mình xuất hiện nhiều hơn một dòng chữ, “Tớ”, “Thích”, “Cậu” do cô bé đằng sau bàn dùng bút màu hồng viết lên. Chu Tử Chu lại như một tên ngốc, nhất thời nổi giận, thiếu chút nữa còn oan ức khóc lên. Bởi vì mỗi học kì đều phải nộp rất nhiều học phí mua tài liệu, bà nội cậu vì muốn đóng số tiền đó, còn không biết phải thức bao nhiêu đêm dưới ánh đèn mờ nhạt mà sửa giày.
Cậu đem sách ném tới trước mặt cô bé đó, phẫn nộ mà nói một câu không bao giờ cho cô bé ấy mượn đồ nữa! Vì thế một hồi yêu đơn phương liền chấm dứt dưới hành vi ngu ngốc đến muốn tự sát của Chu Tử Chu.
Một học kỳ sau, cô bé bàn đằng sau hình như là thích một nam sinh ở lớp khác, cũng dùng chiêu này mà mượn sách của nam sinh kia viết ba từ kia.
Chu Tử Chu không cảm thấy tiếc nuối gì cả, bởi vì từ lúc cậu sinh ra tới giờ, cậu chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chưa từng đối với ai có cảm giác đó.
Cậu cũng không xác định được —— Mỗi lần cậu nhìn thấy Kiều Lưu, trái tim đều đập nhanh hơn một chút, tựa như có một tên nhóc ở trong lòng cậu gào lên: “Y tới rồi!” Mỗi lần Kiều Lưu không để ý tới cậu, tay chân cậu đều luống cuống, tựa như không ăn được món sườn mà mình thích. Những lúc Kiều Lưu nói khó nghe, cậu đều cảm thấy tim mình như bị mắc nghẹn lại vậy —— Cậu không xác định được, những chuyện vụn vặt này có được tính là thích không nữa.
Bởi vì những lúc đối mặt với Kiều Lưu, những cảm giác đó đều là lần đầu tiên trong đời của cậu.
Cậu đã từng gặp qua những cảnh còn hoành tráng hơn rất nhiều, rất nhiều sách, hoặc bài thi đều bị nữ sinh vẽ vời qua. Lúc đi thi bị điểm thấp còn bị giáo viên mắng tới máu rơi đầy đầu, ở trên đường còn gặp mấy tên nhóc muốn học làm côn đồ trấn tiền ——
Cậu coi như đã trải qua rất nhiều chuyện.
Nhưng tại giờ phút này, lại hoảng loạn tới mức tay chân đều bủn rủn.
Cậu thậm chí còn hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề rồi.
Kiều Lưu mới vừa nói cái gì? Nói nói nói, nói thích, thích? T – H – Í – C – H, thích
Máu cả người Chu Tử Chu đều vọt tới đỉnh đầu, hoàn toàn nghe không hiểu Kiều Lưu tới cùng là nói cái gì, tim cậu đập như nổi trống, không xác định được bản thân có phải bị ảo giác hay không, còn có, loại thích kia nó có phải giống như những gì mà cậu nghĩ hay không.
Cậu kinh ngạc mà nhìn Kiều Lưu, tầm mắt rơi ở trên mặt Kiều Lưu, hiện ra có chút khờ dại.
Bầu không khí có chút yên tĩnh, người ở trên lầu bởi vì nghe không rõ bọn họ nói cái gì, thấy hai người nửa ngày cũng chẳng nhúc nhích, cũng hết thấy thú vị, vì vậy đều tản đi hết rồi. Phương Tình đi tới phố mua sắm ở đối diện. Mặt trời vừa ló dạng được một lúc, xe cộ trên đường đã bắt đầu đi tới đi lui, bụi càng lúc càng nhiều.
Chờ trong đầu Chu Tử Chu sau khi bị chấn kinh qua rốt cuộc cũng kết nối lại lần nữa, phục hồi tinh thần lại, cậu theo bản năng mà lui về phía sau một bước. Cậu nhìn Kiều Lưu đã nhắm nghiền hai mắt, lông mi còn rất dài, gương mặt tuấn tú còn mang theo đỏ ửng, trong khoảng thời gian ngắn không biết là nên nói gì cho đúng.
Khó trách ——
Kiều Lưu lại, lại thích cậu? Cho nên mới làm ra những chuyện khó hiểu đến như vậy?
Cho nên sau khi thấy cậu chạy bộ tới té xỉu, liền vội vàng đưa cậu tới phòng y tế? Tuy rằng ngoài miệng lại hung hăng, nhưng trên thực tế lại quan tâm đến mình vô cùng.
Cho nên y mới cho mình máy tính, còn dưới nghị luận của Lâm Lương và Lý Tiểu Phỉ ra mặt giúp cậu. Trời mới biết Chu Tử Chu coi y là đứa bạn tốt nhất, bởi vì từ nhỏ tới giờ đều chưa có ai vì cậu ra mặt, chỉ có mỗi Kiều Lưu. Chỉ có mỗi Kiều Lưu.
Cho nên y còn vì chuyện của Trì Vọng mà giận dỗi? Bởi vì ghen sao? Cho nên mới chạy tới phòng học đem nữ sinh ngồi cạnh cậu đuổi đi, cho nên mới lén lút theo cậu tới Nhạc cốc, mặc cho đội cái mũ gấu cực kì tếu kia, dùng mông chen giữa cậu và Ninh Ngưng.
Đầu óc Chu Tử Chu quay cuồng, chậm rãi đem những chuyện kể từ khi quen biết Kiều Lưu xâu chuỗi lại với nhau, trở thành một đường thẳng tắp. Cậu không biết lúc nào thì Kiều Lưu lại thích mình? Cũng không biết Kiều Lưu tại sao lại mơ hồ, uyển chuyển mà biến đổi cảm giác đó thành chân tình.
Chỉ có thể xác nhận được một điều —— Cậu hoàn toàn hoảng loạn tới mức không biết để tay chân ở chỗ nào, không biết phải nên làm cái gì. Nháy mắt kia tựa như khiến tất cả thời gian xung quanh Chu Tử Chu dừng lại, cậu nhìn chằm chằm Kiều Lưu đang nhích về phía mình, khoé mắt còn mang theo một loại chờ mong. Nhưng cậu chỉ có thể trơ mắt mà nhìn một màn này mà thôi.
Bởi vì cậu quá khiếp sợ, tựa như khúc gỗ mà không thể nhúc nhích.
Đầy đầu đều vang vọng bốn chữ: Mẹ của con ơi.
Trong tĩnh mịch, Kiều Lưu cũng ý thức được điều gì đó, y đột nhiên mở mắt, nhìn khuôn mặt Chu Tử Chu dại ra, lập tức thẹn quá hoá giận. Vừa nãy y bị ngu à! Lời ngu ngốc kia làm sao có thể phát ra từ miệng y được chứ! Hãy cho y một cái lỗ để chui vào, hoặc cho y một con dao để tự sát đi! Càng khiến cho y tức giận hơn nữa, đó chính là Chu Tử Chu cứ đứng ngây ra đó, không biết là có nghe thấy hay không, hay là nghe không hiểu, hay là ——
Y thật vất vả mới lấy hết dũng khí đi tỏ tình trước, Chu Tử Chu lại còn muốn gì nữa? Không phải là bị sủng mà sợ đó chớ? Đáng lẽ là nên cảm động tới rơi nước mắt đi? Chứ cứ đơ đơ như khúc gỗ là muốn làm sao hả?
Quả thật là y chang cái cục gạch chậm tiêu, ít ra viên gạch xây nhà còn có cái lỗ cho người ta giữ lấy, còn cái cục gạch Chu Tử Chu này lại quá chặt chẽ, không tìm thấy một khe hở.
Gương mặt tuấn tú của Kiều Lưu đỏ lên, đẩy Chu Tử Chu một cái, cả giận nói: “Họ Chu kia, cậu bị choáng rồi à, hay bị mèo cắn mất lưỡi rồi?”
Từ nhỏ tới giờ, y sẽ dùng sự nổi giận của mình, cùng với cười lạnh để che dấu đi tất cả tâm tình.
“Không, không phải.” Chu Tử Chu vội vàng dùng ngón tay bấu chặt lấy góc áo, từ trong khiếp sợ khôi phục lại tinh thần. Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “Rột rột”, hình như là phát ra từ bụng của Kiều Lưu, bởi vì từ đêm qua tới giờ vẫn chưa có cái gì vào bụng, cho dù là người bình thường cũng chẳng chịu nổi.
Kiều Lưu nhíu mày lại, cảm thấy có chút đói bụng.
Chu Tử Chu tựa như được giải cứu, vội vã nói sang chuyện khác, nói: “Cậu có đói bụng hay không? Chúng ta đi ăn một chút gì đi?”
Kiều Lưu còn đang nổi nóng, hơn nữa còn chưa nhận được câu trả lời nào —— Chu Tử Chu thiệt giống như đang giả bộ, không biết là có nghe thấy hay không, nhưng lại không hề phản ứng lại tý nào, khiến y bị nghẹn một trận ở trong lòng, nhưng lại không có cách nào tiêu tan được. Loại cảm giác này tựa như có thứ gì đó chích vào trái tim vậy, mờ mịt không rõ nhưng lại đau đớn, còn khiến y có chút ê ẩm.
Nói ra cũng thật khôi hài, y sống tới từng tuổi này, đây chính là lần đầu tiên y đi tỏ tình với người ta, vậy mà đối phương còn thờ ơ đến như vậy.
Kiều Lưu cười lạnh một tiếng, tiếng cười kia tựa như rét tháng chạp, khiến mặt Chu Tử Chu cũng đông cứng lại theo. Y thua ai cũng chưa bao giờ thua khí tràng, trực tiếp hướng về phía trường học bước đi.
Chu Tử Chu liền đuổi theo ở phía sau.
Lâm Hoắc Nhiên đang nằm nhoài trên cửa sổ xem kịch vui, đột nhiên nhìn thấy hai người một lời không hợp liền xoay người rời đi, một trước một sau vô cùng ăn ý, quả thật là đem mình vứt lại ở chỗ này. Hắn vội vàng chạy xuống lầu, thanh toán tiền nét, rồi nhanh chóng xách hai cái cặp của hắn và Kiều Lưu chạy ra, vừa chạy vừa gào: “Hai người được lắm, đi cũng không nói người ta một tiếng!”
Kiều Lưu hất tay đi về phía trước. Chu Tử Chu biết y đang khó chịu, bởi vì phản ứng trì độn của mình ——
Chu Tử Chu đi theo ở phía sau Kiều Lưu, trong lòng hoảng loạn không thôi, loại cảm giác này phải nói như thế nào đây, tựa như con cún đang chạy vòng vòng, dùng cái mũi để ngửi ngửi, vốn không hề ôm theo hi vọng tìm được cái gì, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được rồi. Thế nhưng đột nhiên nhảy ở đâu ra một ông bụt, dùng thần sắc ngọt ngọt ngào ngào mà hỏi cậu, thích ăn sườn heo, hay ức gà?
Càng quan trọng hơn là… Ông bụt kia còn nói với cậu, ổng thích cậu, muốn đem sườn heo và ức gà đều cho cậu.
Tâm tình của Chu Tử Chu chính là như vậy đấy, mờ mịt lại luống cuống. Cậu không có cách nào tỉnh táo mà phân tích sự việc được.
Điều mà cậu có thể làm đó chính là, theo sau Kiều Lưu, không dám rời Kiều Lưu nửa bước. Ở trong suy nghĩ của cậu, chỉ có một dòng suy nghĩ này, không thể để cho Kiều Lưu lại tức giận.
Kiều Lưu lạnh lùng liếc Chu Tử Chu đang cẩn thận ở phía sau đuổi theo mình, thỉnh thoảng lại lén lén lút lút nhìn một cái, tựa như con cún đang thấp thỏm muốn chọc người cao hứng vậy. Kiều Lưu nín cả một bụng lửa, cứ như vậy mà dễ dàng bị điều nhỏ nhặt này đánh bay hết.
Tên nhà quê này có phải là đang ngại hay không ——
Dù sao ở trước mặt nhiều người như vậy lại nói ra loại yêu thích kia, nói không chừng chờ trở về phòng ngủ rồi, lúc chỉ còn hai người, cậu ta lại lớn mật tỏ tình lại thì sao? Thế nhưng cũng giải thích không được, nói Chu Tử Chu nhát gan, lá gan cậu ta tuyệt đối không có nhỏ, từ sau khi quen cậu ta, chứng kiến cậu ta làm những thứ mà người trần mắt thịt không dám làm, thật khiến cho Kiều Lưu rất khiếp sợ.
Bất kể lại hồi ở quân huấn thay Kiều Lưu chạy bộ, hay là lúc bị bạn học vô ý đùa cợt, thay Kiều Lưu hứng nguyên xô đá kia, đều là những chuyện mà Kiều Lưu chưa bao giờ có được, chưa bao giờ trải qua.
Mặc dù ở phòng học lén lút giúp y đóng cửa sổ lại, hai tay chắp ở trước ngực mà nhỏ giọng cầu xin nữ sinh kia, đều là chuyện mà Kiều Lưu khắc sâu tận đáy lòng.
Cho nên nói, lá gan của Chu Tử Chu cực kì lớn, làm việc cũng không dựa theo lẽ thường đề ra.
Vậy tại sao nghe mình nói mấy câu kia, lại biểu hiện như chưa có gì xảy ra vậy?
Kiều Lưu không tìm được câu trả lời, hoặc nói, y là theo bản năng mà lẩn trốn câu trả lời kia.
Y nhìn Chu Tử Chu một cái, vừa khéo Chu Tử Chu cũng đi song song bên cạnh y, còn khéo hơn nữa là cậu ta lặng lẽ nhìn y, lại bị y bắt được quả tang.
Kiều Lưu mím môi, trên mặt nhìn không ra cảm xúc, đột nhiên xoay đầu, hướng về phía Lâm Hoắc Nhiên ra hiệu nói: Mày đi trước đi, không cho quay đầu lại.
Lâm Hoắc Nhiên một mặt mù mịt, đáp trả về một ánh mắt tương tự: Mịa nó, tụi bây lại tính làm gì nữa vậy hả?
Kiều Lưu lập tức nổi lên sát khí, lườm hắn một cái: Có nghe không, nếu không tao không cho mày mượn tiền!
Dưới sự cưỡng ép đến không thể chống cự, Lâm Hoắc Nhiên rất nhanh liền chạy về phía trước, đồng thời bảo trì một khoảng cách với hai người ở phía sau.
Rốt cuộc xung quanh cũng không còn ai quấy rối nữa.
Kiều Lưu hờ hững nhìn về phía trước, đem mũi chân đá đá mấy cục đá ở dưới chân. Y ɭϊếʍƈ môi một cái, nhớ lại cái nắm tay vừa rồi của Chu Tử Chu —— Không phải là lôi kéo, cũng không phải là tuỳ tiện nắm một cái, mà là mười ngón tay đan xen lẫn nhau, lòng bàn tay đều cảm nhận được sự ma sát từ da thịt. Loại cảm giác này phi thường kỳ diệu, tựa như đem máu của hai người đều có thể thông qua nhau bởi sự kết nối ở lòng bàn tay vậy.
Khó trách, ở trên truyền hình khi yêu đương, nam nữ chính lại thích nắm tay nhau đến vậy.
Nhưng mà, y và Chu Tử Chu chớp mắt đã tách ra rồi, còn chưa có cảm nhận được dư vị, cũng đã không còn cái gì để cảm nhận.
Y dùng dư quang liếc bàn tay trái đang để bên hông của Chu Tử Chu, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến Kiều Lưu liền đem tay phải từ trong túi áo ra. Y nghiêng đầu làm bộ như hờ hững, nhìn xe cộ chạy tới chạy lui, đương nhiên mấy cái này có con khỉ gì đâu mà nhìn.
Chu Tử Chu đang đi bên cạnh y. Hay là y làm bộ như không có gì xảy ra, đơn giản là không cẩn thận đụng phải tay của cậu ta?
Kiều Lưu hơi vươn bàn tay ra, ngón phải giật giật, hướng về phía Chu Tử Chu hai tấc, chỉ còn một chút nữa thôi, liền có thể chạm vào được tay của Chu Tử Chu.
Hơn nữa tới gần Chu Tử Chu như vậy, một cảm giác ấm áp khó nói lại đột nhiên dâng lên.
Nếu như có thể nắm bàn tay kia, vậy sẽ càng ấm áp hơn rất nhiều.
Chu Tử Chu đương nhiên có cảm giác.
Một khi Kiều Lưu đã đem tất cả nói ra rõ ràng, tất cả các giác quan của cậu càng thêm nhạy cảm, lập tức nhận ra Kiều Lưu là muốn làm gì. Đầu tim cậu tựa như có mấy con kiến gặm qua, không hiểu sao lại có chút sợ hãi. Hiện tại cậu còn chưa xác nhận rõ bản thân cậu có thích Kiều Lưu hay không, hoặc nói, là thích Kiều Lưu tới mức độ nào ——
Cái gì cũng chưa rõ, bởi vì đây là mối tình đầu đi.
Nhưng điều duy nhất cậu chắc chắn, đó chính là sau khi nghe được lời tỏ tình của Kiều Lưu, trong lòng cậu, ngoại trừ hoang mang ở bên ngoài, còn có một chút gì đó rất vui vẻ ở bên trong. Vui vẻ tựa như đê vỡ mà tràn ra ngoài, truyền khắp tứ chi cậu, khiến cậu vô thức căng tràn.
Còn một điều nữa mà cậu rất khẳng định, đó là cậu không có cách nào muốn nhìn thấy Kiều Lưu khó chịu, hoặc là nói không muốn nhìn y nguỵ trang thành nóng nảy phẫn nộ. Cậu một chút cũng không muốn để Kiều Lưu phải khổ sở, hiện tại chuyện mà cậu muốn làm nhất đó chính là thoả mãn tất cả những gì mà Kiều Lưu muốn.
Cho nên Chu Tử Chu nhỏ giọng gọi một tiếng: “Kiều Lưu.”
Kiều Lưu đang nỗ lực muốn bắt lấy bàn tay kia, bị Chu Tử Chu đột nhiên mở miệng như vậy, sợ hết cả hồn, nhất thời trừng Chu Tử Chu một cái, tức giận nói: “Cái gì? Lại thấy đói nữa hả? Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn!”
Đầu óc tên này có thể còn thứ gì khác hay không, ví dụ như nắm tay nè, hay là đáp lại lời tỏ tình cũng được, cũng có thể hôn một cái cũng không sao.
Thật sự là muốn đánh người mà.
Chu Tử Chu lập tức run một cái, bất quá vẫn là lấy dũng khí dùng ngón tay chọt chọt mu bàn tay Kiều Lưu nói: “Cậu, cậu có thể nắm tay tôi được không?”
Kiều Lưu: “…”
————–