Chương 38
Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Kiều Lưu không nghe thấy câu trả lời, cũng chẳng quan tâm, vốn là y cũng chỉ đang tự lẩm bẩm một mình. Y mở to đôi mắt có chút chua xót của mình ra, lại nhìn đồng hồ treo tường. Mỗi lần kim giây chuyển động, tựa như có một thứ gì đó ở trong lòng y chích một cái, nói cho y biết, Chu Tử Chu còn chưa có tới. Thậm chí y cũng chẳng có tâm tư xoay người lại nhìn Lâm Hoắc Nhiên hay Lương Mạt một cái ——
Đúng lúc này, y tá đẩy cửa đi vào nói: “Giường số 382 phải thay thuốc nước rồi.”
Một lần truyền thuốc tổng cộng có bốn túi, một túi hạ sốt, một túi là nước biển sinh lý và đường glu – cô, một túi còn lại là tăng sức đề kháng cho tim. Nếu Lâm Hoắc Nhiên và Lương Mạt tỉ mỉ để ý, sẽ chú ý tới chi tiết nhỏ này, sau đó lên baidu tìm một chút về tên thuốc —— bảo đảm sẽ phát hiện ra bí mật của y.
Kiều Lưu theo bản năng muốn ngồi dậy, động tác này có chút không được tự nhiên, y đưa tay ra muốn tiếp nhận túi truyền thuốc từ y tá. Nhưng còn chưa có kịp cầm, túi thuốc trong tay của y tá đã bị cầm đi. Chu Tử Chu không dấu vết mà tiến lên một bước, dùng vai của mình chặn lại tầm nhìn của Lâm Hoắc Nhiên và Lương Mạt ở phía sau.
Kiều Lưu thuận tiện nghiêng đầu, đã thấy Chu Tử Chu đứng ở bên giường mình, một tay nhận thuốc đặt ở trên đầu giường y, dùng biểu tình hơi giật mình mà nhìn y.
Tới rồi sao ——
Xoang mũi Kiều Lưu chua xót, trong lòng lập tức lộp bộp mấy tiếng, tầm mắt nhanh chóng rơi trên mặt Lâm Hoắc Nhiên và Lương Mạt, nhất thời ý thức được cái gì đó, gương mặt tuấn tú của y liền đỏ bừng, cả giận nói: “Chu Tử Chu, cậu tới lúc nào vậy hả?!”
Lâm Hoắc Nhiên vẫn luôn nín cười, thiếu chút nữa còn bật ra cả tiếng, vừa mới chuẩn bị muốn nói chuyện với Kiều Lưu, đã bị Chu Tử Chu dùng cùi chỏ thụi cho một cái ngay bụng. Một cú kia quả thật đau tới chảy cả nước mắt, đau đến nổi Lâm Hoắc Nhiên nửa ngày cũng nói không nên lời, tựa như là đang trả thù chuyện hắn vỗ Kiều Lưu trước đó vậy.
Lâm Hoắc Nhiên che bụng, Chu Tử Chu quay đầu lại cho hắn một ánh mắt nhắc nhở, sau đó quay đầu nhìn Kiều Lưu, ánh mắt lập tức mềm nhũn, còn có chút ẩn ẩn lấy lòng nói: “Lúc y tá vừa vào tôi cũng vừa tới, bởi vì kẹt xe nên mới tới trễ, xin lỗi nha.”
Trên mặt Kiều Lưu nóng cực kì, cảm thấy những lời kia nhất định đã bị Chu Tử Chu nghe thấy hết rồi, quả thật mất mặt muốn ch.ết! Y tới cùng là làm cái gì vậy chứ, Chu Tử Chu không thích y, y tỏ tình một lần không thành còn muốn tỏ tình lần hai sao? Có biết xấu hổ hay không hả!
Kiều Lưu trừng Chu Tử Chu một cái, thẹn quá hoá giận nói: “Cậu vào sao không nói tiếng nào hết vậy! Cậu có nghe thấy cái gì không hả?”
Chu Tử Chu một mặt mờ mịt, thần sắc có chút vô tội: “Tôi có thể nghe thấy cái gì chứ? Tôi vừa mới vào cùng lúc với chị y tá, lúc đó các cậu cũng đâu có nói gì.”
Cậu nghiêng đầu nhìn Lâm Hoắc Nhiên ra hiệu một cái, Lâm Hoắc Nhiên ôm bụng nén cơn đau lại, cũng gật đầu phụ hoạ.
Kiều Lưu tập trung nhìn khuôn mặt Chu Tử Chu, Chu Tử Chu đứng ở bên cạnh y, hơi rũ mắt nhìn y. Một đôi mắt màu lưu ly phản chiếu ánh sáng chiết xạ từ ánh mặt trời ngoài cửa sổ, thoạt nhìn như trong suốt, giống như tuyệt đối sẽ không bao giờ lừa gạt y vậy.
Kiều Lưu yên tâm, độ nóng bên tai cũng rút đi phân nửa.
Nhưng lập tức lại có chút mất mát ——
“Đổi thuốc nha, nếu lát nữa có gì không thoải mái cứ gọi chị.” Chị y tá tới bên cạnh y, đem túi nước thuốc đổi thành túi mới.
Kiều Lưu gật đầu, ôm gối đầu dựa vào đầu giường, mu bàn tay đang ghim ống tiêm để trên chăn, không biết là vô tình hay cố ý muốn chọc vào mắt Chu Tử Chu, mục đích chính là muốn để Chu Tử Chu nhìn thấy! Thế nhưng Chu Tử Chu có nhìn thấy thì có ích gì, Chu Tử Chu cũng sẽ không quan tâm y, vì Chu Tử Chu đâu có thích y. Mặc dù là có quan tâm, cũng là dựa theo Chu Tử Chu nói, là quan tâm theo kiểu bạn bè mà thôi.
Kiều Lưu liền đem mu bàn tay thu trở về, bỏ vào trong chăn, y cúi thấp đầu, chăm chú nhìn drap giường, trong khoảng thời gian ngắn có chút trầm mặc.
Lâm Hoắc Nhiên xoa xoa bụng nói: “Hiện tại mày cảm thấy thế nào rồi?”
Kiều Lưu liếc Chu Tử Chu một cái, hừ lạnh: “Tốt hơn một chút rồi.”
Dừng lại một vài giây, Kiều Lưu lại nói: “Ngồi xuống cả đi.”
Trong phòng bệnh có tổng cộng hai cái ghế ngồi, một cái Lương Mạt đang ngồi, cái còn lại đang để bên cửa sổ, Lâm Hoắc Nhiên lập tức liền chạy tới đặt mông ngồi xuống. Vì vậy Chu Tử Chu quan sát bốn phía, phát hiện chỉ còn chỗ ở đầu giường. Cứ như vậy, khoảng cách giữa cậu và Kiều Lưu càng gần hơn, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của Kiều Lưu.
Không biết có phải là ảo giác của Chu Tử Chu hay không, lúc cậu tới gần, trong nháy mắt đó hô hấp của Kiều Lưu từ đều đặn liền biến thành dồn dập.
Chu Tử Chu do dự một chút, nhìn kỹ sắc mặt của Kiều Lưu, mặc dù có chút lạnh lẽo, nhưng cũng chẳng có chút nào bất mãn, vì thế thật cẩn thận mà đem nửa cái mông ngồi lên giường.
Mới vừa ngồi xuống, Kiều Lưu bỗng nhiên nói: “Lương Mạt, cậu cũng tới à? Bên ngoài có vẻ rất lạnh đi.”
Lương Mạt ngồi ở một bên gặm táo, gặm đến một nửa lại mắc nghẹn, có chút chẳng hiểu gì sất, không phải cô đã tới từ sớm rồi sao, còn cùng Kiều Lưu chào hỏi một tiếng nữa mà. Kiều Lưu không phải là sinh bệnh xong, đầu óc cũng hết xài luôn rồi đó chứ, đột nhiên nhiệt tình như vậy làm chi? Đây chính là lần đầu tiên từ khi quen nhau tới giờ đó. Đầu óc cô mơ hồ mà ngẩng đầu lên, liền thấy Kiều Lưu lướt qua bờ vai của Chu Tử Chu, mỉm cười với mình.
Tướng mạo Kiều Lưu sinh ra đã rất đẹp, lúc thường rất ít khi cười, gương mặt tuấn tú khi nào cũng lạnh như băng, tựa như mùa đông băng giá dưới ánh mặt trời vậy.
Thế nhưng hiện tại lại nở nụ cười, giống như tảng băng bị hoà tan, thật sự là khiến người khác không thể nào chống đỡ được, thiệt là không chịu nổi mà.
Chu Tử Chu ngồi ở đầu giường, yên lặng nhìn trên mặt Kiều Lưu xuất hiện một nụ cười ôn nhu như thế, lại liếc nhìn khuôn mặt được sủng mà kinh của Lương Mạt. Hai người tựa như cây kim, lập tức đâm vào mắt Chu Tử Chu. Cậu mím môi, lại không nhịn được đem nắm tay siết chặt thành nắm đấm để vào bên trong áo.
Cậu thật sự không thể nhịn được, tựa như ngồi trên đống lửa, rất bất an, lại cố gắng tỏ vẻ lơ đãng, gãi đầu một cái, vừa vặn đem tầm mắt của Lương Mạt chặn lại.
Nhưng Lương Mạt trước giờ đều mang trong mình ý chí kiên cường sắt thép, đương nhiên sẽ không vì mấy cái hành động mèo cào của cậu mà bỏ qua, cô lập tức di chuyển ghế tới ngồi ở bên cạnh giường, tràn đầy phấn khởi nói: “Kiều Lưu, có phải cậu cảm thấy rất nhàm chán hay không, nếu không lần sau tôi mang máy chơi game tới cho nhé? Đúng rồi, cậu thích chơi game gì thế?”
Kiều Lưu dùng dư quang liếc Chu Tử Chu, thấy cậu không phản ứng gì, trong lòng khó tránh khỏi thất vọng, liền đáp: “Cái gì cũng được.”
Chu Tử Chu cúi đầu nhìn vạt áo của mình.
“Hồi trước ba tôi có mua cho tôi một cái PSP, để lần sau tới tôi mang cho cậu chơi, phải rồi, cậu có khát không?” Lương Mạt nhiệt tình hẳn lên, đứng lên đi rót nước, nhưng ly nước lại để ở đầu giường, cô vừa muốn lướt qua đỉnh đầu Chu Tử Chu để lấy ly nước thì ——
Chu Tử Chu bỗng nhiên đứng lên.
Lương Mạt bị cậu chặn lại, lập tức đứng không vững, thiếu chút nữa còn ngã sấp, không khỏi lườm cậu nói: “Cậu làm gì vậy hả?”
Chu Tử Chu lại ngồi xuống, nói: “Ngồi lâu nên chân có chút tê, đứng lên hoạt động một chút ấy mà.”
Lương Mạt cầm hai ly đi rót nước, một ly đưa cho Kiều Lưu, một ly giữ lại uống. Bởi vì ở trong nhà là viên ngọc quý được nâng trên tay, cũng không nghĩ tới rót cho Lâm Hoắc Nhiên hay là Chu Tử Chu một ly làm gì.
Lâm Hoắc Nhiên ngồi ở bên cửa sổ đong đưa chân chơi game cũng cảm thấy có chút khát, liền thu hồi chân lại đứng lên tự gọt cho mình một quả táo. Hắn tiện tay chia cho Chu Tử Chu một nửa, nói: “Này, cho cậu đó, thấy tôi tốt không hả, cậu đánh tôi vậy mà tôi còn chia táo cho cậu ăn.”
Kiều Lưu nhìn nửa trái táo đang ở trên tay của Lâm Hoắc Nhiên, trong lòng có chút chua. Y và Chu Tử Chu còn chưa từng chia một quả táo đâu, lúc nào thì tới phiên Lâm Hoắc Nhiên thể hiện chứ? Y ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Hoắc Nhiên, Lâm Hoắc Nhiên bị nhìn chằm chằm cũng chẳng hiểu tại sao.
Chu Tử Chu do dự một chút, nhận lấy nửa trái táo, lại lén lút nhìn Kiều Lưu một cái, nhưng Kiều Lưu lại tựa như không nhìn thấy, ánh mắt vẫn nhìn về phía Lương Mạt ——
Chu Tử Chu cảm thấy khó chịu.
Cậu không hiểu đây là cảm giác gì, tựa như cảm giác lúc ở vũ hội vậy, khi đứng ở đằng sau cánh gà nghe được người khác nói Kiều Lưu và Lương Mạt là một đôi trời sinh. Chỉ là hiện tại càng mãnh liệt hơn rất nhiều, trong lòng ê ẩm sưng lên. Cậu vò vò góc áo, giống như bị bỏ rơi, có chút hoang mang không biết phải làm thế nào.
Lương Mạt còn muốn lôi kéo Kiều Lưu nói cái gì đó, nhưng Kiều Lưu lại đột nhiên không phản ứng nữa.
Chu Tử Chu cũng trầm mặc ngồi yên.
Bầu không khí bỗng nhiên quạnh quẽ hẳn, vì thế mà lần thứ hai trong phòng bệnh lại xuất hiện bầu không khí quái dị.
Vốn là Lương Mạt, Lâm Hoắc Nhiên và Chu Tử Chu đều trốn tiết mà chạy tới đây nhìn Kiều Lưu một cái, thấy Kiều Lưu không có chuyện gì cũng nên rời đi. Huống chi trong nhà Lâm Hoắc Nhiên hình như còn có chút chuyện, nên chưa ở lại được bao lâu, ăn xong nửa trái táo liền nói một tiếng với Kiều Lưu rồi về nhà.
Lâm Hoắc Nhiên đi rồi, nửa trái táo mà Chu Tử Chu để ở trên đầu giường cũng dần biến sắc. Chu Tử Chu không ăn, trên thực tế, cậu không có tâm trạng để ăn, cậu còn chút chuyện muốn nói riêng với Kiều Lưu, thế nhưng Lương Mạt vẫn luôn ngồi lỳ ở chỗ này, khiến cậu cái gì cũng không nói được. Cậu thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Kiều Lưu một cái, nhưng Kiều Lưu lại chuyên tâm đi đọc truyện manga mà Lương Mạt mang tới, hình như đọc rất hay, đôi mắt vẫn luôn vững vàng đặt trên truyện tranh, cũng không thèm nhìn cậu lấy một cái.
Chu Tử Chu chợt nhớ tới, trước kia mỗi lần nhìn về phía Kiều Lưu, Kiều Lưu cũng đang nhìn về phía cậu. Trên mặt một là mang theo ý cười ngại ngùng có chút mềm mại, hai là mang theo thần sắc thẹn quá hoá giận.
Cậu giống như đã đem một Kiều Lưu như vậy biến mất rồi.
Nếu Kiều Lưu không tha thứ cho cậu thì phải làm đây?
Chu Tử Chu không biết làm sao cả.
Nhưng hiện tại càng khiến cậu đau đầu nhất chính là —— Nếu câu nói kia của Kiều Lưu chỉ là đùa giỡn, thật sự chỉ là đùa giỡn, thì cậu phải làm sao đây.
Chu Tử Chu cảm thấy Kiều Lưu sẽ không thích mình. Cậu nhìn chằm chằm mũi chân mình, trong đầu có chút trống rỗng, sắc mặt lại trắng bệch. Ban đầu gặp mặt, Kiều Lưu còn rất chán ghét cậu, có thể là do thấy cậu quá mức quê mùa chậm chạp. Về sau Kiều Lưu nguyện ý làm bạn với cậu, thế nhưng trong lòng Chu Tử Chu cũng chẳng dám nghĩ quá xa vời. Với cậu mà nói, Kiều Lưu làm bạn với cậu, cậu đã rất vui rồi, cảm thấy bản thân cậu rất may mắn. Kiều Lưu ghét bỏ cậu, không muốn làm bạn với cậu, ngược lại cậu mới cảm thấy đây là chuyện dĩ nhiên.
Dù sao đây cũng chính là Kiều Lưu…
Chớ nói chi đến chuyện cậu còn bị vạch trần là lợi dụng Kiều Lưu. Dù Kiều Lưu đối với cậu có chút hảo cảm, đều bị vụ thất hứa sau bữa sinh nhật kia, cùng với việc lợi dụng đó, triệt để tiêu tan.
Chu Tử Chu ngồi ở trên đầu giường, muốn xoa xoa đôi mắt ê ẩm của mình, nhưng lại không dám cử động, vì thế chỉ cứng ngắc mà ngồi đó, cố gắng nhịn xuống.
Thật vất vả mới tới giờ cơm trưa, y tá đẩy cửa đi vào lấy ống tiêm ra cho Kiều Lưu, bảo Kiều Lưu nhớ đi ăn cơm. Lúc này Lương Mạt mới ngẩng đầu từ truyện manga lên, khôi phục tinh thần, khép truyện lại nói: “Cơm bệnh viện khó ăn muốn ch.ết, tôi về trước đây, ngày mai lại tới thăm cậu.”
Kiều Lưu hướng về phía cô lộ ra một nụ cười, nói: “Ừm.”
Lương Mạt cảm thấy vì được sủng mà hơi sợ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bình thường cái tên thúi Kiều Lưu này đều vểnh đuôi lên tới tận trời, một bộ dáng ông đây không tình nguyện, ngày hôm nay lại ôn nhu như thế, còn hướng về phía mình cười tới hai lần. Không phải đầu óc bị vào nước thì cũng là sốt tới hồ đồ rồi.
Chu Tử Chu liền mím môi.
Lương Mạt ôm tâm tình bán tín bán nghi mà đi tới cửa, bỗng nhiên cảm thấy nếu cứ đi như vậy, lại có chút không xong. Tuy rằng cô đã lười theo đuổi Kiều Lưu, nhưng nếu Kiều Lưu hồi tâm chuyển ý, cô cũng không thể là ăn không vô. Vì thế cô quay đầu lại nói với Kiều Lưu: “Nếu không, tôi đi ăn với cậu nha? Cậu ăn một mình như thế thì quá tĩnh mịch đi?”
Vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Kiều Lưu dùng dư quang liếc trộm Chu Tử Chu.
Lương Mạt: “…”
Kiều Lưu hồi phục lại tinh thần, cũng chẳng hiện ra mấy phần hứng thú, trừng Chu Tử Chu một cái, mệt mỏi nói: “Được, tuỳ cậu.”
Y xuống giường mang giày vào, trên mu bàn tay còn đọng lại dấu vết kim tiêm, tóc mái có chút loạn, mặc áo bệnh nhân, hiện ra mấy phần tiều tuỵ. Chờ y mang giày xong rồi, liền cùng Lương Mạt đi tới thang máy. Trên hành lang không có ai cả, Kiều Lưu ấn vào tầng trệt, nhìn thấy Chu Tử Chu cúi đầu từ phòng bệnh đi ra, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, y bỗng nhiên nhìn thấy Chu Tử Chu nhấc bước chân về phía cầu thang, hình như là muốn rời đi?
Hơn nữa bóng lưng thoạt nhìn còn không có chút do dự nào, phảng phất như không còn đủ kiên nhẫn mà rời đi.
Trong lòng Kiều Lưu như bị một thứ gì đó hung hăng đánh vào, bỗng nhiên vô cùng phẫn nộ. Y hướng về phía Chu Tử Chu rời đi đuổi theo hai bước, lại vì một xí tự trọng đáng thương còn xót lại, dừng bước. Y cưỡng ép bản thân xoay người về, trở về thang máy, không cần nhìn Chu Tử Chu nữa. Nhưng y vẫn là không nhịn được —— Vành mắt cũng từ từ đỏ lên.
Tại sao Chu Tử Chu có thể làm như vậy chứ, mặc dù không thích y đi nữa, cũng không phải nói y là người bạn tốt nhất của cậu ta sao? Đến thăm y, lại từ đầu tới cuối không nói được một lời hay nào, mới tới chưa được bao lâu, liền muốn rời đi? Chỉ mới có bảy mươi tám phút ba mươi lăm giây mà thôi. Trong khoảng thời gian ngắn như thế cũng chưa từng liếc nhìn y một cái, chỉ nói với y được năm mươi chín chữ.
Y chỉ mới mạnh miệng nói vài câu như thế, Chu Tử Chu liền không để ý tới y… Nữa sao?
Cửa thang máy mở ra. Kiều Lưu hít sâu một hơi, kéo bước chân nặng nề đi vào, y nghiêng đầu sang chỗ khác, tận lực không cho Lương Mạt nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của mình, cùng với biểu tình vô cùng hỏng bét này của mình.
Cửa thang máy đóng lại.
Kiều Lưu có chút nhụt chí mà dựa vào phía sau thang máy.
Đúng lúc này, cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, Chu Tử Chu chạy vào, áy náy mà nhìn y và Lương Mạt nói: “Thật ngại quá, lúc nãy tôi mang rác ở trong phòng bệnh đi đổ.”
Nút tầng trệt đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ, Kiều Lưu nhìn Chu Tử Chu, cảm thấy như có thứ gì trong lòng từ tro tàn cháy lại, trong lòng y kích động tới lợi hại. Y nghiêng đầu, mặt hướng về vách thang máy, làm bộ bởi vì bị cảm mà xoa xoa mũi, lén lút lau đi khoé mắt.