Chương 2: Tại sao lại hỏi em
“Tôi đồng ý.” Du An Đồng thoải mái lên tiếng trong khi Hình Lê Hiên lại nghiến răng nghiến lợi nhả từng chữ một “Tôi, đồng, ý!”
“Mời hai chú rể trao nhẫn cưới.” MC chuyên nghiệp nở nụ cười, lời ít ý nhiều.
Du An Đồng cầm nhẫn sau đó nhanh chóng đeo vào tay đối phương rồi chìa bàn tay mình thúc giục “Nhanh lên.”
Hình Lệ Hiên khó chịu, vẻ mặt không tình nguyện mang nhẫn cho người kia.
Nhìn mặt chú rể dần đen thui, MC cũng xoắn xuýt, mãi lúc lâu mới dám mở lời “Hai người có thể hôn nhau.”
Du An Đồng trừng mắt nhìn Hình Lệ Hiên nhưng hắn vẫn bất động tỏ vẻ không muốn phối hợp. Cậu cũng chẳng thèm giận, tự mình bước tới, chủ động hôn lên môi đối phương.
Mặc cho Hình Lệ Hiên cố gắng kháng cự, cậu vẫn cầm cự được ba giây rồi thả ra, thỏ thẻ nói một câu “Ông xã, đám cưới hạnh phúc.”
Nói xong, cậu liền thấy vui vẻ trong lòng. Mọi chuyện giống hệt như giấc mơ vậy. Cậu vậy mà đã lấy chồng rồi. Nhưng biết đâu, đây lại là giấc mơ thật, tỉnh dậy lần nữa cậu vẫn đang đối mặt với căn bệnh tim, thấp thỏm lo được lo mất.
Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng đáp xuống, MC đáng thương âm thầm đổ mồ hôi, mừng đến suýt khóc.
Hai người vòng ra phía sau lễ đường, hướng tới phòng nghỉ để ăn lót dạ vài miếng. Sau đó lại vội vã đi uống rượu mừng với khách mời.
Bởi vì tâm tình không tốt nên bất cứ ai mời rượu, Hình Lệ Hiên đều không từ chối. Hắn uống hết ly này đến ly khác, như dùng rượu thay cơm. Còn Du An Đồng do mới xuyên đến, thân thể vẫn chưa ổn định vì thế không uống nhiều. Ngoài ra cậu cũng không rõ tửu lượng của nguyên chủ nên không dám tuỳ hứng quá mức.
Lễ cưới hôm nay không những đông khách mà còn rất long trọng, tất cả đều do Du Khánh Niên yêu cầu. Có lẽ do gần đây gã ta đang muốn chen chân vào ngành bất động sản để nếm tí bánh ngọt.
Chẳng qua muốn ăn miếng bánh này cũng không dễ, bằng chứng là cuối năm vừa rồi Du Khánh Niên vẫn không thể bước vào vòng quan hệ đó. Trong khi một nửa giới bất động sản từ lâu đã là giang sơn của Hình gia.
Du gia bây giờ trở thành thông gia với Hình gia hơn nữa còn làm lễ cưới linh đình, không thể nghi ngờ sau đêm nay địa vị của nhà họ Du sẽ cao thêm một bậc ở Giang Thành.
“Chúc mừng ông chủ Du! Cháu trai của ông mỹ mão như Phan An (1), kết hôn với Hình thiếu là trời ban lương duyên đấy.”
“Ông chủ Du nuôi con cháu tốt quá…”
“Cạn ly nào! Cạn ly!”
Du Khánh Niên nghe lời nịnh bợ của người kế bên không khỏi cười lớn trong lòng, gã vừa cảm ơn vừa cụng ly với mọi người. Để gã xem sau này còn ai dám xem thường gã nữa hay không.
Lúc đi chúc rượu, ly rượu của Du An Đồng hơn phân nửa là nước lã pha thêm vì thế hiện tại cậu vẫn chưa đến mức say quắc cần câu. Xem ra tửu lượng của nguyên chủ cũng không tệ. Tuy cậu lén pha với nước nhưng cậu uống cũng không hề ít đâu, Du An Đồng ngốc nghếch tự khen thưởng mình.
Mời rượu xong, hai người trở về dãy bàn riêng của nhà họ Hình.
Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc quần áo sang trọng chậm rãi bước tới, thân thiết cười “Mời rượu xong rồi sao? Đồng Đồng mau tới đây ngồi.”
Du An Đồng biết người này, bà là mẹ của Hình Lệ Hiên, ở nghi thức lễ cưới cậu đã dâng trà cho bà.
Cậu gượng gạo lễ phép gọi hai tiếng “cha mẹ”, dù sao cậu cũng chỉ mới tới nơi này, mọi thứ còn hơi lạ lẫm. Du An Đồng bị mẹ của Hình Lệ Hiên kéo đến trước mặt lão thái thái ôn hòa nói “Đồng Đồng, gọi bà nội đi con.”
Tinh thần của lão thái thái không tốt nhưng đôi mắt vẫn sáng suốt lạ thường như nhìn thấu tâm tư của kẻ khác. Tuy bà đã cao tuổi nhưng cậu cảm thấy khi còn trẻ bà nhất định là một người phụ nữ rất xinh đẹp và tài hoa.
Gương mặt hằn đầy những nếp nhăn theo quy luật, khiến cậu thoáng nghĩ có lẽ bà là một người không dễ sống chung. Dáng người bà vì bệnh tật nên hơi ốm yếu nhưng Du An Đồng từng đọc tiểu thuyết nên biết rõ, vị lão thái thái này mới là người có tiếng nói nhất trong Hình gia, đám cưới của hai người đều do một tay bà đôn thúc phía sau.
Du An Đồng ngẫm suy tính sau đó vẫn ngoan ngoãn thưa “Con chào bà nội.”
“Ừm.” Lão thái thái đáp một tiếng, đưa cho Du An Đồng một phong bao lì xì “Đứa nhỏ ngoan, sau này phải chung sống hòa thuận với Lệ Hiên nhé.”
Rõ ràng bà là người dùng cái ch.ết để ép hôn nhưng hiện tại vẻ mặt bà lại chẳng cao hứng hay vui vẻ tí nào.
“Vâng, con cảm ơn bà.” Du An Đồng nhận lấy, âm thầm quan sát lão thái thái. Nếu cậu không nhìn nhầm, ánh mắt của bà hiện lên sự bất mãn rất dễ thấy.
Cậu bĩu môi không vui trong lòng, nếu đã không thích thì cần gì bắt ép đứa cháu bảo bối của bà cưới cậu chứ. Hình Lệ Hiên cũng chú ý thái độ của lão thái thái, trong đầu xuất hiện câu hỏi hệt với Du An Đồng.
Hình Lệ Hiên hơi nhăn mày, nói với bà nội mình “Nếu không còn chuyện gì con xin phép về trước.”
Hôm nay hắn thực sự không vui, ngay cả khi nói chuyện với bà nội mà hắn luôn tôn kính, giọng điệu vẫn khó chịu như cũ.
Biết Hình Lệ Hiên đang buồn bực, lão thái thái cũng không nói gì thêm “Để tài xế chở con về dù sao con cũng uống khá nhiều. Tiểu Du có gì con chăm sóc nó cho bà nhé.”
Trời sinh Du An Đồng đường duyên tình thân mỏng manh, không quen nói chuyện với nhiều người vì thế cũng vội cúi đầu rồi chạy theo Hình Lê Hiên.
Hình Lệ Hiên không ở nhà của Hình gia, hắn hiện đang sống tại một khu phố gần công ty. Chỗ đó cách nơi cử hành hôn lễ khoảng 30 phút đi xe.
Vừa vào xe Hình Lệ Hiên liền khoanh tay nhắm mắt, mặc kệ Du An Đồng kế bên. Mà cậu uống cũng không ít nên hơi chếch choáng, im lặng suốt quãng đường.
Chờ về đến nhà, Hình Lệ Hiên vội bước xuống xe nhưng đi được hai bước hắn liền thấy bất thường. Phía sau hình như không có ai đuổi theo. Tuy hắn không thích Du An Đồng nhưng đã kết hôn rồi, hắn không thể không quan tâm người ta.
Quay người lại, vừa mở cửa xe thì phát hiện Du An Đồng còn đang say sưa ngủ.
“Tỉnh!” Vươn tay lay cậu, giọng điệu Hình Lệ Hiên hoàn toàn mất kiên nhẫn. Hắn cảm thấy bao nhiêu năm tu tâm dưỡng tính của mình đều mất sạch vì người này.
“A…” Du An Đồng mơ màng mở mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt anh tuấn của đối phương. Cậu lúc này chưa hoàn toàn tỉnh táo, vẫn nghĩ đây là một giấc mơ.
Hình Lệ Hiên lạnh lùng ra lệnh “Tỉnh rồi thì xuống xe.”
Vừa nghe thấy lời này, Du An Đồng đột nhiên nhắm mắt lại, quàng tay lên cổ hắn nũng nịu “Không tỉnh đâu. Không tỉnh đâu. Muốn ông xã ôm một cái cơ.”
Hình Lệ Hiên không ngờ Du An Đồng sẽ kéo mình như thế, do đó hắn mất thăng bằng ngã nhào lên người cậu. Hai người ngã đè lên nhau vào ghế sau xe, Du An Đồng bật cười khanh khách “Ông xã thật nhiệt tình mà ~”
Hình Lệ Hiên vì lời nói xằng bậy của đối phương thoáng sững người. Hắn gấp gáp che miệng cậu, mắt liếc về phía tài xế, cảm thấy toàn bộ mặt mũi đều bị cậu làm mất sạch “Cậu nói bậy gì đó!”
Du An Đồng chậm rãi mở mắt, cậu chỉ nghĩ đây là một giấc mơ nên hoàn toàn giải phóng bản thân. Cậu lè lưỡi ɭϊếʍƈ lòng bàn tay của Hình Lệ Hiên hệt như một chú mèo con đáng thương ra sức lấy lòng chủ nhân.
“Cậu!” Cảm xúc ẩm ướt và nong nóng lan khắp bàn tay khiến Hình Lệ Hiên vội thu tay về, ánh mắt không thể tin nổi nhìn người trước mặt.
Không còn thứ gì ngăn cản, Du An Đồng lại ngọt ngào hô “Chồng ơi, ôm ôm.”
“ch.ết tiệt, cậu ngậm miệng lại cho tôi.” Hình Lệ Hiên nhỏ giọng chửi một tiếng.
Sợ con ma men này lại nói gì đó động trời, hắn nửa dìu nửa ôm cậu xuống xe sau đó nhanh chóng kêu tài xế rời đi.
Tài xế vừa cho xe chạy, Hình Lệ Hiên thở phào nhẹ nhõm, đỡ cậu bước vào thang máy.
Người ta uống say có rất nhiều loại. Có người thì ngoan ngoãn chỉ biết ngủ gục khiến người ta dễ chịu. Lại có người uống vào thì loạn tào bát nháo, không chịu đứng yên cứ liên miên nói mấy câu nghe không hiểu. Du An Đồng là loại thứ hai. Du An Đồng uống say không hề ngoan ngoãn như vẻ ngoài của cậu, chỉ thấy đôi mắt phượng lúc này như ẩn chứa sóng tình dào dạt, lấp la lấp lánh nhìn Hình Lệ Hiên mềm mại gọi “Chồng ơi~”
Gọi xong cậu liền chôn mặt vào ngực đối phương, giả vờ thẹn thùng.
“Mẹ kiếp.” Hình Lệ Hiên bị đùa giỡn đến đau đầu. Gương mặt Du An Đồng rất nóng tựa như muốn xuyên qua lớp áo mùa hè của hắn, cảm giác khác thường ở ngực khiến hắn nhịn không được chửi tục một tiếng.
Không ngờ câu này lại chọc trúng tổ ong vò vẽ, Du An Đồng vừa nghe thấy lập tức nhăn nhó nói “Ông xã thiệt là hư, sao lại nói thẳng ra như thế? Phải phạt hôn nhẹ mới được.”
Nói xong, môi liền chu ra như muốn hôn tới. Cửa thang máy ngay lúc này bật mở, xuất hiện một cặp vợ chồng trung niên. Bởi vì hình ảnh hai người đàn ông ôm ấp đột nhiên đập vào mắt nên hai người không khỏi lúng túng quay đầu đi.
Chờ đôi vợ chồng bước ra, Hình Lệ Hiên mới dìu Du An Đồng vào thang máy.
Lúc cửa thang máy sắp khép lại, hắn hoàn toàn nghe rõ lời của cặp đôi trung niên “Tuổi trẻ bây giờ thật là…”
Trong phút chốc Hình Lệ Hiên thật sự hận không thể ném Du An Đồng ra ngoài đường, biết vậy khi nãy hắn không nên quay lại đánh thức cậu dậy.
Hắn nhìn tín hiệu đèn thang máy, chỉ mong mau mau được về nhà.
Du An Đồng không rõ tình huống hiện tại, cậu thấy mặt người kia rất gần liền nhướn tới hôn lên. Tiếng “chụt” cứ thế vang lên rất to trong thang máy.
Chưa bao giờ thân thiết với ai, hai lỗ tai Hình Lệ Hiện lập tức đỏ lựng “Cậu cuối cùng muốn làm gì?”
Đáp lại chỉ có tiếng cười ngây ngốc.
Vất vả về tới nhà, Hình Lệ Hiện đi thẳng vào phòng ngủ sau đó thô bạo ném Du An Đồng lên giường tân hôn được trải ga màu đỏ thẫm. Hắn bất lực ngồi ở ngay mép, cảm thấy chạy 10km cũng chưa từng mệt như thế này. Cả người hắn bây giờ vô cùng uể oải, vì uống rất nhiều rượu, sáng nay lại còn dậy sớm nên hắn thật sự đang rất buồn ngủ.
Hình Lệ Hiên dự định đứng lên tắm rửa sau đó nghỉ ngơi.
Nhưng hắn phát hiện.
Hắn không đứng lên được.
Quay đầu sang, Du An Đồng đang nắm chặt lấy vạt áo của hắn.
Cậu vừa dính lên giường cũng bắt đầu mệt rã nhưng trong vô thức vẫn tóm lấy Hình Lệ Hiên, miệng lẩm bẩm “Chồng ơi, hôn nhẹ đi mà.”
Hình Lệ Hiên nhìn cậu thật sự đã say bèn dò hỏi “Mấy người thuyết phục bà nội tôi những gì để bà đồng ý vậy?”
Mấy người ở đây ý ám chỉ chỉ Du An Đồng cùng Du Khánh Niên.
Hình Lệ Hiên vẫn không hiểu tại sao bà nội mình lạu dùng cái ch.ết để ép hắn phải cưới một người đàn ông xa lạ chưa từng gặp.
Lão thái thái trước giờ cũng không phải kiểu người không có lý lẽ. Hai năm trước khi hắn tiếp nhận công ty, bà cũng có nói qua việc kết hôn nhưng cũng chỉ như những người già khác, nhắc nhở vài câu để thúc giục hắn thôi.
Vì ghét phiền phức, hắn mới nói với cả nhà hắn thích đàn ông do đó đừng chờ mong hắn sẽ cưới vợ sinh con nối dõi tông đường. Một kiếm dứt khoát chém tan hy vọng của của mọi người, tránh cho việc đêm dài lắm mộng.
Lúc đầu người trong nhà phản ứng rất dữ dội nhưng về sau chỉ có thể ngậm ngùi tiếp nhận sự thật bi quan này. Lão thái thái cũng thế, nhưng dù thế nào Hình Lệ Hiên vẫn là đứa cháu bà thương yêu nhất do đó sau này bà cũng không ép hắn kết hôn nữa.
Cách đây mấy hôm lão thái thái phát hiện mình bị ung thư phổi thời kì cuối, bác sĩ nói cùng lắm chỉ có thể sống thêm nửa năm. Sau việc ấy, lão thái thái bắt đầu thăm dò hắn, bảo hắn nếu thích ai cứ dẫn về nhà, không quan trong nam hay nữ, chỉ cần hắn thích là được. Bà cũng không còn sức để nhúng tay vào chuyện lũ trẻ nữa.
Đó là lí do khiến Hình Lệ Hiên không hiểu, tại sao lão thái thái đột nhiên như trúng tà ép hắn cùng Du An Đồng kết hôn gấp rút như thế.
Lão thái thái từ trước đến nay rất cưng chiều hắn. Khi còn bé vì ham chơi rơi xuống nước, bà đã không chút do dự nhảy xuống hồ để cứu hắn, bởi vậy mới lưu lại mầm bệnh đến bây giờ.
Lão thái thái đối với hắn không chỉ có công nuôi dạy còn có ân cứu mạng cho nên khi bà tuyệt thực, Hình Lệ Hiên không thể không đáp ứng bà sẽ lấy Du An Đồng.
Thực tế nếu hắn nhất quyết không lấy thì bất kể ai cũng không ép được, hắn biết lão thái thái sẽ không hại hắn, hơn nữa hắn hy vọng trong nửa năm còn lại này bà sẽ không buồn phiền điều gì.
Hắn đã sai người điều tr.a nhiều lần, hoàn toàn không nhìn ra chỗ tốt nào của Du An Đồng, thậm chí nói cậu ta vô dụng còn được.
Tuy nhiên đối với hắn đây cũng là chuyện tốt, người như vậy rất dễ khống chế. Hình Lệ Hiên dự định sau khi cưới xong sẽ bỏ mặc cậu ta, sau đó từ từ thuyết phục phục lão thái thái nói về việc ly hôn.
Nhưng người trước mắt rõ ràng không giống kết quả điều tra.
Suy nghĩ của hắn rất nhanh đã bị âm thanh của Du An Đồng đánh gãy.
Du An Đồng lầm bầm “Sao anh lại hỏi em? Ha ha, em đâu biết, cái này, này phải hỏi tác giả nha.”
“Hỏi ai cơ?”
Du An Đồng càng lúc càng nói nhỏ, Hình Lệ Hiên dù áp sát tai cũng không nghe được gì “Vì sao cậu cưới tôi?”
Du An Đồng không biết nghĩ đến điều gì bỗng che mặt cười lớn, vừa cười vừa nói “Cái này không nói được đâu ~”
Hình Lệ Hiên im lặng, quả nhiên không nên trông chờ vào con ma say xỉn này.
Đẩy bàn tay đang nắm áo mình ra, Hình Lệ Hiên vừa đứng lên, liền nghe Du An Đồng cười hì hì nói: “Ông xã hôn em một cái, em sẽ nói cho anh biết nè.”
Note: (1)Phan An: đứng đầu trong tứ đại mỹ nam thời cổ đại
*09.04.20*