Chương 20: Thơm quá!

Hai người kia đợi tới ba giờ chiều. Đến khi những vị khách cuối cùng trong quán đã dùng xong bữa, thỏa mãn ợ một cái, no nê rời đi, họ mới phát hiện không một ai bị đau bụng như họ dự kiến cả.
Thấy phục vụ hướng đến bàn của mình, hai người nhanh chóng đứng lên chuẩn bị đánh bài chuồn.


“Chờ chút.” Du An Đồng từ trong bếp đi ra, cản họ lại, “Trở về nhắc Thẩm Vân Thanh nhớ xem tin ngày hôm nay.”
“Cậu có ý gì?” Hai người vừa nghe tên Thẩm Vân Thanh, trong lòng đã hoảng hốt, chẳng lẽ bọn họ bị phát hiện?


Hai người lén nhìn nhau, tuy sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng lớn tiếng: “Cậu nói gì đấy, tôi không hiểu!”
Du An Đồng chỉ cười không nói, nghiêng người qua một bên, tránh đường để bọn họ đi. Cả hai sợ đến toát mồ hôi, cúi đầu nhanh chân ra ngoài.


Sáu bảy giờ tối, Tiên Nhân Yến bắt đầu đón tiếp lượt khách mới, so với lúc trưa chỉ có đông hơn.
“Tao nghe nay khai trương được giảm 50% đấy, xách mông đi lẹ coi!”
“Thôi, không đi. Tao chỉ thích ăn ở Tụ Anh Lâu thôi.”


“Tao thề với mày, sau khi ăn ở đây, mày sẽ thấy Tụ Anh Lâu cũng chỉ là phù du.”
“Mày có điêu quá không đấy?
“Thật, đi đi, tao bao.”


Những người đã ăn ở đây, sau khi về nhà không ngừng giới thiệu cho bạn bè, người thân và đồng nghiệp nên so với buổi trưa, hiện tại nhân viên nhà hàng gần như làm việc không kịp ngơi tay. Vì có quá nhiều khách nên chỗ cũng không còn đủ, chỉ có thể chịu khó xếp hàng, lấy số chờ lượt.


available on google playdownload on app store


Một thanh niên ham vui sau một hồi chờ đợi đã hết kiên nhẫn, lẩm bẩm: “Ở đây đông quá, hay đổi nhà hàng nhỉ?”


Trước mặt cậu là một người đàn ông trung niên, vì đã ăn ở đây nên có cái nhìn rất tốt về nhà hàng: “Hấp tấp là không ăn đậu hũ nóng được (1) đâu chàng trai. Tôi đảm bảo nhà hàng này xứng đáng để cậu chờ, nếu cậu không ngại, lát nữa tới số tôi thì cậu cũng vào luôn, hai chúng ta ghép bàn.”


Chàng trai thuộc dạng thích ăn uống, nghe thế cũng hơi động lòng: “Ngon đến thế sao? Vậy đợi thêm tí nữa vậy.”
Cậu nhàm chán lướt điện thoại xem tin tức.


“Sau khi nhận được phản ánh của người dân về việc rau củ Mậu Nguyên có vấn đề, đài truyền hình chúng tôi đã lập tức liên hệ với Cục An toàn thực phẩm, cử người đến nhà máy để theo dõi quá trình lấy mẫu và kiểm tr.a chất lượng tại chỗ.”


“Kết quả cho thấy hàm lượng thuốc trừ sâu trong rau củ Mậu Nguyên đã vượt mức tiêu chuẩn quy định.”
“Trước mắt, số lượng rau củ này sẽ được tiêu hủy, nhà máy của Mậu Nguyên cũng sẽ tạm ngưng mọi hoạt động để tiếp tục cho việc điều tra.”


“Điều đáng lo ngại là mỗi ngày Mậu Nguyên cung ứng cho thị trường khối lượng hàng hóa rất lớn, ngay cả nhà hàng nổi tiếng Tụ Anh Lâu, chi nhánh thứ năm cũng có sự góp mặt của Mậu Nguyên. Hiện tại chúng tôi chưa rõ lượng rau củ độc hại này đã được mang ra thị trường hay chưa, mọi thứ vẫn đang trong quá trình…”


Tay vô ý bật loa ngoài nên người đàn ông xếp hàng trước cậu cũng nghe được tin tức: “Haiz, xã hội bây giờ, ăn uống cũng chả an toàn.”


Người xếp hàng phía sau đang phản cảm hành động để loa ngoài của chàng trai, vừa nghe tin tức không khỏi vui mừng thì thầm với người kế bên: “May mày kéo tao tới đây, không là hai đứa bị ngộ độc thực phẩm rồi.”
“Số 78.” Nhân viên phục vụ gọi lớn.
“Đây.”


Sau khi ngồi vào chỗ, người đàn ông trung niên không kiềm được tính nhiều chuyện của mình, nhắc nhở nhân viên một chút: “Hồi nãy tôi mới đọc tin rau củ của Mậu Nguyên có vấn đề, nhà hàng mấy cậu có nhập đồ bên đó không vậy?”


Nhân viên phục vụ hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cười nói: “Khách quý, ngài yên tâm. Bên cung ứng thực phẩm của chúng tôi là công ty Đỉnh Cao, chất lượng rau củ đảm bảo vô cùng. Hơn nữa mỗi món ăn trên đây đều được kiểm tr.a nghiêm ngặt, tuyệt đối không gây hại sức khỏe của ngài đâu.”


Người phụ trách khâu nguyên liệu của Tiên Nhân Yến sau khi đọc tin tức không khỏi bội phục Du An Đồng sát đất: ” Ông chủ, may cậu nhìn ra bên đó có vấn đề, không thì tiêu đời!”


Tuy bên ngoài Du An Đồng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã nổi bão từng cơn. Cậu không ngờ đám người điên ấy thật sự giở trò lên nguyên liệu, nếu cậu không kịp thời phát hiện, sẽ có bao nhiêu vị khách vô tội gặp xui xẻo chứ.


Lúc đó cậu đã thấy việc nhún nhường lợi nhuận quá mức từ phía Mậu Nguyên có chút kì lạ nên đã âm thầm điều tr.a công ty của bọn họ. Nhờ thế cậu mới phát hiện, đường dây tiêu thụ của Mậu Nguyên chưa từng thay đổi, nếu thế chuyện mở rộng rau củ cao cấp gì đó chắc chắn là bịa đặt.


Từ đầu tới cuối mọi chuyện chỉ là một cái bẫy.
Nhưng tại sao công ty Mậu Nguyên lại năm lần bảy lượt muốn tiếp cận một nhà hàng nhỏ mới mở là cậu chứ, phải có lý do gì đó ở đây.


Nhìn tài liệu thêm lần nữa, Du An Đồng bỗng chú ý tới họ của vị giám đốc công ty, họ Bạch, nguồn cung ứng nguyên liệu cho Tụ Anh Lâu…
Bạch Ánh!


Du An Đồng chợt nhớ tới người ngồi cạnh Thẩm Vân Thanh ở quán bar ngày hôm ấy, hình như Vân Thanh gọi cậu ta là Bạch Ánh. Nếu Bạch Ánh là người của Mậu Nguyên, vậy mọi chuyện đã có lời giải rõ ràng.
Xem ra vì muốn trả thù, Thẩm Vân Thanh đã liên thủ với Bạch Ánh để tính kế cậu.


Nắm được mấu chốt vấn đề, Du An Đồng nhanh chóng tương kế tựu kế, vừa yêu cầu người phụ trách ký hợp đồng lâu dài với công ty Đỉnh Cao, vừa giả vờ bị lợi nhuận khổng lồ thu hút thử mua một lô hàng của công ty Mậu Nguyên.


Sau đó cậu nhờ Hình Lệ Hiên giúp mình liên lạc với phóng viên và người bên Cục An toàn thực phẩm, thầm nhẩm tính thời gian để ngay khi bên Mậu Nguyên vừa chuẩn bị xuất kho giao cho cậu, bọn họ có thể kiểm tr.a được lô hàng ấy.


Du An Đồng không chắc số rau củ này có vấn đề thật hay không, cậu không phải thần, không thể tính toán chính xác mọi chuyện. Nếu Mậu Nguyên không có ý xấu thì không sao, chẳng có tổn thất gì nhưng nếu họ động tay động chân, thế thì chỉ có thể nói là tự làm tự chịu thôi.


Sự thật chứng minh, hại người cuối cùng sẽ thành hại mình.


Mà hai kẻ vừa rồi lén lút trong nhà hàng cậu chính là người do Thẩm Vân Thanh thuê đến. Mục đích của họ là đợi khi khách hàng bị đau bụng sẽ lập tức chụp ảnh, quay video, tung tin đồ ăn có vấn đề, gây ch.ết người, miễn là làm sao khiến chuyện này trở nên nghiêm trọng để nhà hàng cậu không thể mở cửa được nữa.


Nhưng cuối cùng kế hoạch họ vẫn thất bại, không những không thể gây chuyện mà còn phải trơ mắt nhìn cả bàn đồ ăn nóng hổi, ngon lành đến ứa nước miếng. Thấy tình hình không ổn, hai người vội vã chạy về chỗ Thẩm Vân Thanh.
“Sao có thể không có chuyện gì được chứ!”


Thẩm Vân Thanh tức giận hất đổ mọi thứ, âm thanh vang lên, chén sứ rơi mạnh xuống sàn vỡ thành từng mảnh.
Hai người kia run rẩy nói: “Hình như cậu ta đã phát hiện ra gì đó, cậu ta bảo ngài nên xem tin tức hôm nay.”
Thẩm Vân Thanh: “Tin tức hôm nay?”


Trong lòng dâng lên dự cảm không lành, Thẩm Vân Thanh vội vàng tìm tin liên quan tới Mậu Nguyên.
【Mậu Nguyên sản xuất rau củ độc hại, ai sẽ đảm bảo an toàn thực phẩm cho chúng ta?】
Tin sốc! Nghi vấn nhà hàng Tụ Anh Lâu sử dụng thực phẩm độc hại của công ty Mậu Nguyên!】


Thẩm Vân Thanh vô lực ngồi xuống ghế: “Sao có thể…”
Mậu Nguyên xảy ra vấn đề, sao lại liên lụy đến Tụ Anh Lâu.
Hai người kia thận trọng hỏi: “Thẩm tổng, có phải ngài nên thanh toán tiền công hôm nay hay không?”


Tuy họ không có công gì nhưng không công cũng còn sức, cả ngày hôm nay họ đã quá mệt rồi.
“Cút! Cút! Đều cút hết đi!” Thẩm Vân Thanh lấy tiền từ trong ví ném về phía họ.
Hai người cầm được tiền, vội vã chạy đi.


Thẩm Vân Thanh nhanh chóng bình tĩnh trở lại, chạy đến công ty xử lý khủng hoảng.
“Lập tức liên hệ với phía truyền thông, khẳng định nguyên liệu nấu ăn của chúng ta không có vấn đề gì, nếu báo chí cố ý rêu rao hay bôi đen thì cứ gọi luật sư tới làm việc với họ!”


“Thẩm tổng, hợp tác của chúng ta với Mậu Nguyên có phải cũng chấm dứt luôn hay không?”
Thẩm Vân Thanh nói: “Đúng thế.”
Mặc dù Tụ Anh Lâu cũng bị ảnh hưởng đôi chút nhưng chờ sự cố lắng xuống thì mọi thứ sẽ lại như bình thường, chỉ là Mậu Nguyên không được may mắn như thế.


Vừa nghe tin rau củ độc hại, không nhà hàng nào dám hợp tác tiếp với Mậu Nguyên nữa,
Bạch Ánh và cha mình bận đến sứt đầu mẻ trán, không ngừng tìm sự giúp đỡ từ khắp nơi, cũng ngay lúc này họ nhận được tin Tụ Anh Lâu muốn chấm dứt hợp tác với họ.


Bạch Ánh giận điên người, gọi điện cho Thẩm Vân Thanh: “Họ Thẩm, cậu có ý gì? Muốn qua cầu rút ván?”
Thẩm Vân Thanh lạnh lùng nói: “Nếu không phải do mấy người quá ngu, làm việc thất bại thì mọi chuyện đâu có đến nông nổi này, thậm chí còn liên lụy tới Tụ Anh Lâu.”


“Mẹ nó, được lắm, coi như tao mù nên mới không thấy được sự độc ác của mày.” Bạch Ánh cười hai tiếng, “Thẩm tổng, không ấy ngài nghe thử cái này trước đi.”
Bạch Ánh nhấn nút trên bút ghi âm, giọng của gã và Thẩm Vân Thanh vang lên rõ ràng.


“Cha tôi đồng ý rồi, vậy điều kiện hôm trước cậu nói là thật đúng không?”
“Thật, chỉ cần cậu giúp tôi chuyển số rau củ đó đến nhà hàng của Du An Đồng, sau này gia đình cậu sẽ là nhà cung cấp chính cho tất cả chi nhánh Tụ Anh Lâu của Thẩm gia.”


Thẩm Vân Thanh nắm chặt điện thoại, trên tay nổi lên gân xanh: “Cậu, cậu ghi âm!”


Bạch Ánh tắt đoạn ghi âm, gã trăm ngàn lần không ngờ con bài chủ chốt mà gã luôn giữ bên mình lại nhanh lộ đến thế, may mắn ngày hôm ấy gã nghe lời cha mình ghi âm lại cuộc nói chuyện này. Vài ngày trước Mậu Nguyên của gã vẫn còn ăn nên làm ra không nghĩ nhanh như thế đã phải đi tới bước đường cùng, đúng là buồn cười.


Bạch Ánh nói: “Mậu Nguyên gặp phải tình cảnh này đều do mày, Thẩm Vân Thanh. Mày không để ý đến sống ch.ết của Mậu Nguyên thì đừng trách tao trở mặt. Nếu đoạn ghi âm bị tung lên mạng, để tao xem cái ghế tổng giám đốc của Thẩm thị mày còn ngồi được nữa hay không?”


Cuối tuần, công ty gặp vài vấn đề nên Hình Lệ Hiên phải chạy lên để xử lý, buổi chiều về đến nhà hắn phát hiện trong sân có khói đen lượn lờ.
Nhìn kỹ lại, không biết từ khi nào ở góc sân vườn xuất hiện hai chiếc chảo gang (2) đặt trên bếp củi.


Du An Đồng cùng bà nội Hình, mỗi người trông một chảo, thỉnh thoảng lại chum thêm củi để giữ lửa.
Hình Lệ Hiên bắt đầu hoài nghi nhân sinh: “Du An Đồng, cậu làm gì vậy?”


“Lệ Hiên về rồi sao? Mau lại đây.” Bà nội Hình nghe thấy âm thanh của cháu trai lập tức ngẩng đầu lên, “Cháu nhìn này, Tiểu Du đang làm gà đất áp chảo (3) đó.”


Thường nói càng già lại càng có hướng trẻ con hóa, lão thái thái bây giờ cũng thế, rũ xuống dáng vẻ đoan trang, nghiêm khắc mọi ngày, bà háo hức ngồi trên ghế xếp mini nấu ăn cùng Du An Đồng
Hình Lệ Hiên: “Bà nội, sao bà lại nghịch cùng cậu ấy thế này.”


“Nè, không cho cháu nói Tiểu Du như thế.” Bà nội Hình liếc mắt, bày ra dáng vẻ gà mẹ che chở Du An Đồng, “Cháu chả hiểu gì hết, thịt phải nấu thế này mới ngon.”


“Lát nữa hầm xong đừng cho ảnh ăn nha bà nội, để ai kia thèm chảy nước miếng luôn đi!” Du An Đồng ỷ có người bảo vệ bắt đầu lên mặt, nói trắng ra là điếc không sợ súng.
Hình Lệ Hiên không nghĩ cũng có ngày mình bị bà nội ăn hiế͙p͙: “Một cái chảo không đủ?”


Tuy dạng chảo gang này nhỏ hơn loại người nông thôn hay dùng nhưng vẫn rất lớn, nấu tận hai chảo, ăn hết không đấy?
Du An Đồng: “Chảo của em là món gà đất áp chảo, chảo của bà nội là món miến thịt heo (4).”


Cách biệt thự Hình gia không xa, lúc này vợ chồng Vương tổng đang dắt chó đi về nhà. Ngay khi đi ngang cửa nhà họ Hình, Husky bỗng đứng yên, dù kéo thế nào cũng không chịu đi tiếp.
“Gâu gâu!”


Tiếng sủa lập tức thu hút nhóm người Du An Đồng, bọn họ quay sang liền thấy một chú chó Husky mập mạp bấu chân lên cánh cổng sắt, thè lưỡi chảy nước dãi.


Vương tổng ngửi thấy mùi thơm cũng có chút thèm nhưng vẫn giữ biểu cảm bình thản, đi đến chào hỏi: “Lệ Hiên, hôm nay nhà cậu nấu gì thế? Thơm quá!”


Thường ngày chỉ cần được đi chơi, Husky sẽ không muốn về nhà nhưng hôm nay không biết tại sao nó cứ hướng về khu nhà sủa mãi. Hóa ra không phải nó muốn về mà là bị mùi thịt thơm phức dụ tới.


Vừa mở nắp gỗ, mùi thịt hầm ngào ngạt đã lan ra trong gió khơi lên cơn thèm ăn của mỗi người, ba chén cơm cũng chưa chắc đã đủ.
“Gâu gâu!”


Husky sủa mỗi lúc một hăng, bộ dáng nếu không cho nó ăn thì nó nhất định sẽ giả ch.ết ở đây luôn, thật sự không hổ là một trong ba chú chó kéo xe ngốc nghếch (5).
Bà nội Hình mở cửa: “Vừa hay cũng tới giờ cơm, mọi người vào ăn luôn nhé.”


Hai vợ chồng Vương tổng ngại ngùng trả lời: “Tụi con ngại lắm.”


“Đều là hàng xóm, ngày nào chả gặp mà ngại với không, ăn có bữa cơm thôi mà. Hôm nay cháu dâu bà nấu gà đất áp chảo, ngon lắm đấy!” Giọng điệu của lão thái thái không dấu được sự khoe khoang, “Mà nó làm cũng nhiều, mọi người vào ăn cùng nhé.”


Cửa vừa mở, Husky vội vàng gặm áo chủ kéo vào Hình gia, vợ chồng Vương tổng thấy thế nhanh chóng giữ chặt con chó tham ăn nhà mình lại: “Nhóc phiền phức.”
Note:






Truyện liên quan