Chương 29
Làm chuyên gia mật mã, hàng năm cũng phải đi theo quân đội diễn tập, huấn luyện rất cực khổ, nhưng diễn tập trong hoàn cảnh nghiêm túc như vậy, càng thêm đặc biệt khổ cực, hơn nữa giống như Phó Sủng vậy, bị phân đến bộ đội đặc chủng, vậy càng cực khổ.
Phó Sủng “A”? Cười nói: “Em làm lính để ông cụ vui mừng, cha em buôn bán, mẹ em làm cán bộ văn chức của quân đội.”
Ông cụ cưng chiều cô là một mặt, cha cũng cưng chiều, mới đầu dự thi trường quân đội, cha không có ý kiến gì quá lớn.
Nhưng mẹ không chịu, quẳng xuống một câu, trường quân đội này bà đã nhìn đủ rồi, không nhìn cũng không được, bình thường mẹ dịu dàng, nhưng khi nóng nảy lên, ai cũng không nói được.
Nghĩ đến cũng đúng, đức hạnh này của mình thì trường quân đội có thể quản cô, nơi khác chính là giúp cô đạt đến đỉnh cao của làm bậy.
Tiếu Khải lại hơi ngoài ý muốn, cũng không còn hỏi nhiều nữa, ngược lại một bóng người vọt vào, không phải người khác, chính là nhân viên cảnh vệ của Đường Dật, tiểu Hải!
Tiểu Hải đi tới trước mặt Phó Sủng, chào quân lễ với Phó Sủng và Tiếu Khải, rồi nói với Phó Sủng: “Thiếu úy Phó, phó đội trưởng Đường kêu ngài tới phòng làm việc của đại đội trưởng Kiều dieend1anleq"uydon một chuyến, nói là có việc gấp.”
Phó Sủng hơi kinh ngạc nhìn tiểu Hải, không hiểu Đường Dật tìm mình có chuyện gì.
Tiếu Khải nhìn Phó Sủng, ra lệnh: “Mau đi đi, huấn luyện bên này, tôi biết rõ là được.”
Phó Sủng gật đầu, không nói thêm gì nữa, đi theo tiểu Hải đến phòng làm việc của Kiều Chí Vĩ, kể từ khi tới đại đội đặc chủng Tuyết Lang cho đến nay, cô vẫn chưa từng gặp Kiều Chí Vĩ, từ nhà ăn đến ký túc xá, khoảng cách có mấy bước.
Suốt dọc đường, gió nhẹ lướt qua bên mặt, cây cối hai bên cũng đang đâm chồi, lộ ra hơi thở ấm áp ngày xuân, hai người mặc quân phục, không nói chuyện phiếm, gần như đi như chạy tới ký túc xá.
Đến ký túc xá, phòng làm việc trên lầu hai, đến cửa phòng làm việc của Kiều Chí Vĩ, tiểu Hải hô to một tiếng về phía bên trong: “Báo cáo!”
“Vào đi!” Giọng nói này của Đường Dật, Phó Sủng còn không lạ gì, liếc nhìn tiểu Hải rồi đẩy cửa đi vào, tiểu Hải ở bên cạnh xoay người rời đi, vội vàng làm chuyện của mình.
Trong nháy mắt khi cửa đẩy ra, Phó Sủng đã nhìn thấy Đường Dật và Kiều Chí Vĩ, còn có mấy người mặc quân phục và đồng phục cảnh sát, trong nháy mắt hơi không rõ nguyên do rồi.
Đường Dật thấy Phó Sủng tới, lập tức đi tới, cười cười: “Tới thật đúng lúc, đến giúp làm một chuyện.”
Người khác không biết Phó Sủng, nhưng Từ Sính thì biết, bộ đội đặc chủng bên này mới tiếp nhận một nhiệm vụ, thuận lợi hoàn thành.
Hơn nữa mới nhận được tin tức mới, nhưng nhất định phải phá vỡ mật mã đối phương mới được, vốn chuẩn bị đến cục cảnh sát mời chuyên gia mật mã, nhưng Đường Dật nói tiết kiệm thời gian, dùng tốc độ nhanh nhất để phá, bên trong đại đội đặc chủng có chuyên gia mật mã xuất sắc.
Từ Sính vốn còn không tin lắm, nhìn Phó Sủng anh càng không tin, cô gái này là chuyên gia mật mã không phải giả, nhưng cô ta có năng lực hay không, không nói những cái khác, làm công việc tốt như thế nào, tất cả đều là thành phần lĩnh tiền lương bằng chất xám.
Đường Dật còn nói tốt nhất, điều này làm cho Từ Sính đặc biệt suy nghĩ không thông, càng muốn không thông, tại sao hai người này lại tụ tập một chỗ rồi, em họ của Thành, không nói những thứ khác, bản lĩnh làm bậy không nhỏ, vẫn thật sự khiến Đường Dật mê mẩn tâm hồn.
“Tìm tôi có việc gì?” Phó Sủng liếc mắt nhìn Đường Dật, lại liếc nhìn Từ Sính và Kiều Chí Vĩ.
Kiều Chí Vĩ lưu manh cười nhìn Phó Sủng, cô gái An An trong đại viện nổi danh hư, chỉ không quen thôi.
“Không có chuyện gì, làm việc ban đầu của em, chúng ta có một mật mã, cần phá khẩn cấp!” Đường Dật nghiêm túc nói với Phó Sủng, nhận tình thân này tạm thời vứt đi, phá mật mã mới quan trọng nhất.
Phó Sủng liếc nhìn Đường Dật, có vẻ đặc biệt không kiên nhẫn: “Tôi không biết.”
Cô bị điều tới đây, vốn cũng không muốn, vào lúc này còn để cho cô giúp đầu nát trong cục cảnh sát phá mật mã, nói cách khác, cô không thích như vậy.
“Đừng làm loạn, chuyện rất nghiêm túc, thời gian cấp bách, nghe lời anh, được không?” Đường Dật biết Phó Sủng ddiendanlequydon không thích lộ diện tài năng ở đây, cô không thích gò bó, một khi lộ tài năng, về sau kiểu nhiệm vụ này sẽ nhiều hơn, cô và Nhược Sơ hoàn toàn là hai kiểu tính tình.
Cô nhóc đó gấp gáp muốn làm nhiệm vụ, cô nhóc này một lòng chơi vô câu vô thúc *.
(*) vô câu vô thúc: không bị quản thúc kiềm chế, tự do tự tại.
Phó Sủng hơi híp mắt, liếc nhìn Từ Sính vẻ mặt khiêu khích, Phó Sủng lập tức đặc biệt khó chịu: “Tôi biết rồi, về cầm chút đồ!”
Tính tình lớn nhất của Phó Sủng cô chính là không muốn chịu thua, nhìn Từ Sính cô đại khái cảm thấy cô không có bản lĩnh đó, tốt xấu gì nhìn mặt cũng phải gọi tiếng anh, ánh mắt bẩn thỉu như vậy, cần phải khiến anh ta chấn động.
Kiều Chí Vĩ ở bên cạnh ngược lại vẻ mặt đùa giỡn, ban đầu khi Đường Dật muốn Phó Sủng đến đây, anh đã cảm thấy kỳ lạ.
Tâm tư Đường Dật kín đáo, từ trước đến giờ không làm chuyện không nắm chắc, cậu ta kiên định để Phó Sủng đến đây nhất định đã biết bản lĩnh Phó Sủng, tin Đường Dật, anh cũng tin Phó Sủng.
Nói xong Phó Sủng chạy ra, chạy thẳng tới tòa nhà người thân, vào phòng, Phó Sủng cầm công cụ phá mật mã, lúc đóng cửa, không ngờ Đường Dật cũng theo tới, Đường Dật thuận tay cầm lấy đồ trong tay Phó Sủng.
Phó Sủng nhìn Đường Dật, không nói gì, chỉ thấy Đường Dật mở miệng trước: “Phó Sủng, anh biết em không muốn, nhưng em là quân nhân, em có chức trách của em, điểm này em phải nắm được, hiểu chưa?”
Mặc bộ quần áo này, Phó Sủng cũng được, anh cũng được, trừ những điều khác thì phải phục tùng mệnh lệnh, vì bộ quần áo này, cho dù dâng hiến tính mạng cũng cần phải làm vậy.
“Anh không để cho em tới nơi này, có lẽ em sẽ hòa vào thời gian, sống cả đời.” Phó Sủng hỏi một đằng trả lời một nẻo, có lúc cô cũng muốn chứng minh một chút, cũng muốn cho người khác biết Phó Sủng cô có bản lĩnh, chỉ có điều không muốn lộ ra mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn, khi người khác cố gắng học tập, nàng chỉ liếc nhìn một lần đã có thể nhớ đại khái, nói là thiên tài thì hơi quá, chỉ có thể nói, nàng hiểu phương pháp hơn người khác một chút thôi.
Cũng ví dụ như khi người khác bắt đầu tiếp xúc với máy tính, cô đã biết chơi trò chơi rồi, lúc học cấp hai, cô đã bắt đầu học soạn chương trình.
Học trường quân đội cũng không do dự chọn nghề này, có thể đột phá nhiều vòng thi, cũng không phải không thể chịu đựng, sau tất cả, khi ưu khuyết điểm cùng so, người khác chỉ thấy điểm không tốt của bạn, mà quên đi tất cả thành tích.
Sau nữa, tách khỏi Đường Dật, cô càng không thích đi làm những việc kia, làm cô cảm thấy việc không có ý nghĩa gì.
Đường Dật nghe xong Phó Sủng nói, trong lòng khó diễn tả được cảm nhận bằng lời, quay đầu cười cười với Phó Sủng, cười đặc biệt vui vẻ: “Vậy có anh ở đây, em không làm rạng rỡ tổ tiên một dòng họ, ít nhất, làm rạng rỡ dòng họ Đường nhà anh?”