Chương 1: Mối tình đầu trúc mã
[Đinh, hệ thống cùng kí chủ Lăng Mộ Ngôn đã buộc định thành công! Hoan nghênh người chơi tiến vào trong hệ thống trò chơi ‘Mối tình đầu nghịch tập’. Hệ thống 001 sẽ hết sức trung thành phục vị vì ngài! (khuôn mặt tươi cười)]
Lăng Mộ Ngôn vừa mới tỉnh lại, liền nghe thấy trong đầu vang lên một thanh âm lạnh ngắt cứng ngắc như tiếng điện tử. Hắn xoa xoa huyệt thái dương, suy tư một chút rồi bình tĩnh hỏi, “Ngươi là thứ gì?”
[QAQ Kí chủ, cậu thực sự là đả thương tâm của người ta, người ta mới không phải là đồ vật này nọ đâu ~ (vặn eo)]
Lăng Mộ Ngôn nghi ngờ trầm mặc một chút, sau đó khóe miệng cong lên, tao nhã nói, “Ta biết ngươi không phải đồ vật này nọ, cho nên ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi là thứ gì không?”
[…] Vì sao cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ? Hẳn là lỗi giác đi, ha ha…
“Mặt khác, có thể hay không đừng dùng thanh âm cứng ngắc của máy móc kia nói ra những câu hờn dỗi?” Lăng Mộ Ngôn lười biếng nhướng nhướng lông mày, hạ mi: “Buổi sáng ta còn chưa có ăn cơm, nôn khan sẽ khiến cho dạ dày chịu không nổi, cảm ơn đã lượng thứ.”
[…] QAQ không hổ danh là nam thần mà nó nhìn trúng, thực sự là đẹp trai ngây người!
“Như vậy hiện tại có thể giải thích một chút không?” Lăng Mộ Ngôn từ trên giường ngồi xuống, dựa lưng vào tủ đầu giường. Hắn bất động thanh sắc nhìn quét một lượt căn phòng hoàn toàn xa lạ này, thong dong hỏi.
[Khụ khụ, đương nhiên là có thể! Đây là hệ thống trò chơi ‘Mối tình đầu nghịch tập’, mà kí chủ tại nơi này chính là sắm vai trở thành mối tình đầu ở trong lòng của các nữ chủ trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Nhiệm vụ là đạt được lời tỏ tình chân thành của nữ chủ cùng công lược được nam chủ!]
“…” Nhiệm vụ này tựa hồ có vấn đề thì phải? Lăng Mộ Ngôn rốt cuộc nhịn không được mà co rút khóe miệng, “Nếu trí nhớ của ta không có lầm, ta nghĩ tính hướng của ta là bình thường.”
[QAQ Không cần để ý nhiều tới như vậy a, kí chủ ~ tôi tin tưởng cậu nhất định có thể thành công hoàn thành được nhiệm vụ! (mặt cổ vũ)]
Lăng Mộ Ngôn cũng không hỏi xem nếu nhiệm vụ thất bại thì sẽ thế nào, hắn híp lại phượng mâu, “Nếu ta không muốn đi công lược thì sao?”
[QAQ Kí chủ, cậu đừng có như vậy a, cậu chính là người hoàn mỹ nhất mà tôi thực vất vả mới tìm được a —–]
“… Nói hậu quả, thỉnh không cần tùy ý bán xuẩn.”
[… Cậu không thể trở lại thời không chân thực được nữa, cũng…] 001 quả thực sắp khóc rồi, [—– tóm lại, kí chủ cậu ngàn vạn lần đừng tùy hứng a QAQ]
“Là như vậy a, vậy ta đáp ứng.”
[Hậu quả chính là rất nghiêm trọng a, kí chủ cậu ngàn vạn lần —– ấy, cậu đáp ứng rồi?!] 001 còn đang muốn khuyên nhủ đối phương nên nhận nhiệm vụ, lại không nghĩ tới kí chủ cứ như vậy liền sảng khoái đồng ý, không khỏi có chút há hốc mồm.
Lăng Mộ Ngôn trên môi không khỏi nhiệm lên ý cười thản nhiên, “Như thế nào, đáp án này không khiến cho ngươi vừa lòng sao?”
[Không không không, tôi đương nhiên là vừa lòng —–!] 001 vươn ngón cái ra, ánh mắt lấp lánh nói, [Kí chủ, cậu thực sự rất sảng khoái!]
Hu hu, thực không hổ là nam thần của nó!
Hệ thống này thực sự có thể dựa vào được sao? Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ nhéo nhéo cái mũi, sau đó nhắm mắt sửa sang lại một chút trí nhớ của nguyên chủ cùng với nội dung trong cuốn tiểu thuyết mà hệ thống mới truyền tới trong đầu.
Lần này hắn xuyên tới trong một cuốn ngôn tinh vườn trường ấm áp, nói về cuộc tình của nữ chủ Lâm Tuyết cùng nam chủ Trầm Ngạn Hi.
Do Lâm Tuyết bị lạc đường, hai người ở trong ngày đầu tiên khi bước vào trung học liền kết bạn. Trầm Ngạn Hi lạnh lùng dần yêu thích cô gái lương thiện lại mang theo khờ dại này, nhưng mà Lâm Tuyết lại sớm có người trong lòng, cô vẫn luôn thầm mến thanh mai trúc mã Lăng Mộ Ngôn của mình.
Đáng tiếc hoa rơi có ý, nước chảy vô tình.
Lăng Mộ Ngôn vẫn luôn đem Lâm Tuyết làm em gái của mình, cho nên ở sau khi Lăng Mộ Ngôn cùng với hoa khôi giảng đường Tô Uyển Uyển kết giao, Lâm Tuyết tự nhiên cũng sẽ thất tình.
Sau đó, Trầm Ngạn Hi liền nhân cơ hội mà chen vào, cuối cùng rốt cuộc cũng theo đuổi được Lâm Tuyết. Ở sau một loạt những tình tiết đau khổ chia tay thường thấy trong cuộc tình của thiếu gia nhà giàu cùng với cô bé lọ lem, hai người rốt cuộc cũng viên mãn mà HE.
Lăng Mộ Ngôn: “…”
[Người chơi Lăng Mộ Ngôn thân ái, cậu hiện tại đang suy nghĩ gì vậy?]
“Không, ta chỉ muốn hỏi một vấn đề.” Lăng Mộ Ngôn sờ sờ cằm, “Nói cách khác, ta hiện tại chính là Lăng Mộ Ngôn vẫn luôn được nữ chủ thầm mến kia? Là Lăng Mộ Ngôn vẫn luôn bị nam chủ Trầm Ngạn Hi ghi hận?”
[Đúng vậy, xin hỏi người chơi còn nghi vấn gì không?]
“Vì sao nam chủ lại vẫn luôn ghi hận ta?” Lăng Mộ Ngôn rốt cuộc cũng hỏi ra chỗ mà mình cảm thấy khó hiểu nhất, “Ta không trêu chọc tới cậu ta, thậm chí trong truyện, hai người chúng ta còn chưa từng chân chính gặp mặt nhau. Vì cái gì tới cuối cùng tên kia còn muốn đem ta hại thảm tới như vậy?”
[Vì Lăng Mộ Ngôn là mối tình đầu của nữ chủ, đương nhiên nam chủ sẽ ghen tị.]
Lăng Mộ Ngôn xuống giường, mặc lên đồng phục, đi vào trong phòng vệ sinh rửa mặt, “… Tuy ta là mối tình đầu của nữ chủ, nhưng mà ở trong truyện nhiều nhất cũng chỉ được coi như là một người qua đường giáp thì phải? Ngay cả nam thứ còn không có thảm tới như vậy, thậm chí có khi còn là bạn tốt của nam chủ. Vì sao ta cùng lắm cũng chỉ tính là vật hi sinh mối tình đầu của nữ chủ, kết cục lại thảm chẳng thua gì nữ thứ ác độc vậy? Nam chủ cho dù muốn ghen tị thì cũng nên ghi hận nam thứ mới đúng chứ?”
[… Người chơi, thỉnh không cần dùng ánh mắt logic để nhìn nội dung của một cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Tiểu thuyết thì cũng chỉ là tiểu thuyết mà thôi a! Ở trong tiểu thuyết, vô luận tình tiết không ăn khớp cỡ nào thì cũng là rất bình thường, người chơi cậu đừng tích cực như vậy a QAQ]
“Ta cho rằng bản thân đã loại bỏ đi rất nhiều tình tiết không logic rồi.” Lăng Mộ Ngôn còn thực sự nghiêm túc, “Ta chỉ không hiểu rõ nổi, rốt cuộc nam chủ đây là nghĩ thế nào. Nếu như không làm rõ được vấn đề này, ta cảm thấy thực sự không muốn đi công lược đối phương.”
[… Đại, đại khái là bởi vì Lăng Mộ Ngôn chính là mối tình đầu mà nữ chủ luôn sùng bái. Điều này khiến cho nam chủ không thể chấp nhận được, vì bản thân lại không phải là người đầu tiên chạm tới trái tim của nữ chủ. Có lẽ cho nên mới —–? Nam nhân đối với người mình yêu không phải là sẽ có dục vọng chiếm hữu hay sao?] 001 cũng bắt đầu phân tích.
“Là như vậy sao?” Lăng Mộ Ngôn có chút hoài nghi, “Vậy vì sao ta không có cái gọi là dục vọng chiếm hữu kia?”
[—– Chờ tới khi kí chủ cậu biết yêu đương rồi lại thảo luận vấn đề này tiếp đi!]
“…” Lăng Mộ Ngôn trầm mặc một chút, sau đó cong lên một nụ cười ôn nhu, “Ta sẽ cẩn thận suy nghĩ.”
[—– Chờ, từ từ, kí chủ cậu nói thật sao?! Kí chủ cậu ngàn vạn lần đừng tưởng là thật a, QAQ tôi vừa rồi chỉ là nói bậy mà thôi a, hu hu hu, tôi sai lầm rồi, còn không được sao…]
“… Ta không cho là thật.” Lăng Mộ Ngôn nhất thời không biết nên nói gì hết, hắn thở dài, “Chẳng lẽ ngươi vẫn luôn một mực coi lời nói đùa của ta cho là thật sao?”
[…] Kí chủ, cậu có thể hay không cùng 001 vui vẻ chơi đùa?! Có thể hay không đừng lừa 001 như vậy?!
…
Thùng thùng thùng.
“Ngôn Ngôn, là mẹ.” Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, thanh âm của mẹ Lăng từ ngoài truyền vào, “Mẹ có thể đi vào được không?”
“Mẹ vào đi.” Lăng Mộ Ngôn nhìn hình ảnh trong gương để thắt caravat, cao giọng nói.
“Ngôn Ngôn, con hôm nay có thể đi muộn hơn một chút được không?”
Lăng Mộ Ngôn vừa nghe thấy vậy, có chút kinh ngạc nhìn về phía mẹ Lăng, “Có thể thì có thể, nhưng mà… làm sao vậy, mẹ?”
“Cái gì mà ‘làm sao vậy’ a, đương nhiên là bởi vì chuyện của Tiểu Tuyết Nhi a.” Mẹ Lăng tiến vào giúp con trai thắt tốt caravat, sau đó oán trách trừng mắt liếc hắn một cái: “Hôm nay chính là ngày khai giảng đầu tiên của trung học, con chẳng lẽ không muốn đi cùng Tiểu Tuyết? Vạn nhất Tiểu Tuyết bị lạc đường thì phải làm sao?”
“A, con đã biết.” Lăng Mộ Ngôn cào cào tóc, gật đầu đáp ứng.
“Tiểu Tuyết tuy rằng không học chung khối với con, nhưng mà nhớ rõ là phải chiếu cố tốt con bé có nghe không?” Đó chính là con dâu tương lai mà mẹ Lăng đã nhận định a con dâu tương lai, cũng không thể để cho nữ nhân khác chiếm mất vị trí của Tiểu Tuyết. Mẹ Lăng tủm tỉm dặn dò.
“Tiểu Tuyết chính là em gái của con a, con đương nhiên sẽ chăm sóc tốt em ấy.” Lăng Mộ Ngôn cười cam đoan.
“…” Mẹ Lăng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó cũng không thèm để ý tới hắn nữa, trực tiếp hầm hừ xoay người đi ra ngoài.
Lăng đầu gỗ! Cùng cha của nó tính cách y như nhau, đều là đầu gỗ! Đầu gỗ!!
Lăng Mộ Ngôn chớp chớp mắt, “… Ta hình như đã chọc mẹ mình tức giận?”
[Đại, đại khái đi —–?]
“Vì sao chứ?” Lăng Mộ Ngôn có chút buồn bực, “Ta có nói gì sai sao?” Hắn căn cứ theo tính cách của Lăng Mộ Ngôn nguyên chủ để trả lời a?
[… Ngôn Ngôn, cậu quả nhiên vẫn là không thể hiểu được lòng của phụ nữ a (cảm thán)]
Sắc mặt của Lăng Mộ Ngôn nhất thời hơi hơi sầm xuống, “Không cần gọi ta là Ngôn Ngôn, hệ thống quân quả nhiên rất hiểu lòng phụ nữ a.”
[… Rõ ràng vừa rồi mẹ Lăng gọi cậu như vậy, QAQ Ngôn Ngôn, cậu không thể hẹp hòi như thế a!]
“Ta vẫn luôn là người rất hẹp hòi, giờ ngươi mới biết sao?” Lăng Mộ Ngôn mang theo ý cười nhợt nhạt đi ra khỏi phòng, “Hơn nữa cho tới bây giờ vẫn luôn là ch.ết cũng không hối cải a, thực sự là có lỗi nha.”
[… QAQ]
…
“A, thực xin lỗi, Mộ Ngôn ca ca!” Cô gái có mái tóc dài nhanh chóng chạy tới. Bởi vì mặc lên trên người bộ đồng phục, càng khiến cho toàn thân phát ra vẻ thanh thuần đáng yêu. Cô thở hồng hộc xấu hổ nói, “Để anh đợi lâu, thực sự rất xin lỗi!”
Lăng Mộ Ngôn bất động thanh sắc nhìn lướt qua cô gái một chút, sau đó trên mặt nở một nụ cười tràn ngập ôn nhu, trong phượng mâu đen láy mang theo một tia sủng nịch nhàn nhạt, “Không sao, anh cũng mới vừa tới không lâu.”
Lâm Tuyết nhất thời cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, có chút không biết phải làm sao.
… Như thế nào lại có cảm giác Mộ Ngôn ca ca ngày hôm nay có chút khác lạ? Giống như… càng thêm ôn nhu a >////<
“Đi thôi?” Tiếp nhận chiếc túi sách màu hồng phấn trong tay của Lâm Tuyết, Lăng Mộ Ngôn nói đùa, “Nếu không đi mau thì chúng ta sẽ bị muộn đó.”
Làm sao bây giờ? Mộ Ngôn ca ca mặc kệ bất kể lúc nào cũng đều đẹp trai như vậy a.
“Tiểu Tuyết?” Thấy cô cứ đứng ngốc đó, Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ dắt lấy tay của cô, “Không cần ngẩn người a, chúng ta thực sự sắp bị muộn rồi nha.”
Điều này khiến cho Lâm Tuyết càng không biết phải làm sao, khuôn mặt cô ửng hồng nhìn nhìn bàn tay đang được nắm lấy của mình, khóe miệng không khỏi treo lên một nụ cười ngây ngô.
Lăng Mộ Ngôn: “…” Có trục trặc gì sao?
[… Không, nhưng mà Ngôn Ngôn à, cậu nên cân nhắc một chút cho tâm tư của cô gái lúc được đứng bên cạnh người mà mình thích đi?] 001 sau đầu không khỏi nhỏ ra một giọt mồ hôi lạnh, không biết nói gì hơn, [Như vậy cũng quá đột ngột đi a —–]
“Đã bảo là không được gọi ta là Ngôn Ngôn.” Lăng Mộ Ngôn dừng lại một chút, sau đó không hiểu gì cả hỏi, “—– cái gì gọi là quá đột ngột?”
[Dắt tay a! Cứ trực tiếp dắt tay con gái nhà người ta như vậy, tiến độ không khỏi quá nhanh đi?!] QAQ Nam thần yêu quý của lòng tôi hôm nay cư nhiên dắt tay một cô gái khác, 001 thực thương tâm!
“Chúng ta không phải là thanh mai trúc mã sao, dắt tay thì có vấn đề gì?” Lăng Mộ Ngôn lười biếng nói, “Cũng không phải là cô gái mới quen biết, cần thời gian để tiếp xúc, rụt rè như vậy làm chi?”
[…] Ngôn Ngôn, cậu thật sự trong thời gian nhanh như vậy liền có thể nhập vai được sao?
“A a sắp, sắp muộn rồi, chúng ta mau chạy thôi —–!” Lâm Tuyết thật vất vả mới hồi phục tinh thần, nhớ ra những lời trước đó Lăng Mộ Ngôn nói, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy lên. Cô vội vàng kích động lôi kéo trúc mã nhà mình, cố gắng chạy với tốc độ nhanh nhất về hướng trường học.
“Chờ một chút a, Tiểu Tuyết —–” Hắn vừa rồi thực sự chỉ là đùa giỡn mà thôi a…
Lăng Mộ Ngôn bị kéo chạy về phía trước, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ cười khổ.
—– đây có tính là tự làm tự chịu không?