Chương 5
Thẩm Ngạn Hi tỉnh lại thì đã là rạng sáng ngày hôm sau.
Hắn mở to mắt, theo thói quen tính ngồi dậy, nhưng vừa mới động, thì phát hiện cả người đau đớn giống như mới bị xe nghiền qua, không thể nhúc nhích. Hắn dừng một chút, theo bản năng quét mắt nhìn chung quanh một vòng, ngoài ý muốn phát hiện đây là một căn phòng xa lạ, không khỏi ngẩn người.
"A...."
Lại cảm giác được đau đớn từ trên người truyền đến, cuối cùng Thẩm Ngạn Hi mới nhớ tới chuyện xảy ra vào tối hôm qua.
Như vậy.... Là Lăng Mộ Ngôn đưa hắn đến nơi này?
Lăng Mộ Ngôn....
Thẩm Ngạn Hi yên lặng nhớ kỹ cái tên này ở trong lòng, nhất thời, tâm tình có chút phức tạp. Có an tâm, có cảm kích, lại còn có....
Giận vì thẹn.
Đúng lúc này, cửa bị nhẹ nhàng mở ra.
".... Anh đã tỉnh?" Lăng Mộ Ngôn vừa mới mở cửa đi vào, liền phát hiện Thẩm Ngạn Hi đang lẳng lặng nhìn mình. Tuy rằng có chút ngoài ý muốn, cậu vẫn nhanh chóng giơ khóe môi lên, cười vô cùng ôn hòa, "Hiện tại cảm thấy thế nào?"
Thẩm Ngạn Hi yên lặng gật gật đầu, sau đó khẽ nhíu mày, chần chờ một chút mới mở miệng nói, "Trên người...hơi đau."
Lời nói có chút ủy khuất này vừa ra khỏi miệng, Thẩm Ngạn Hi liền hối hận vì đã nói ra.
Lăng Mộ Ngôn cũng sửng sốt, nhìn cái người thà cúi đầu cũng không chịu nhìn mình, bên tai lại hơi hơi phiếm hồng, không khỏi cười ra tiếng, "Trên người anh có chỗ bị thương tương đối nghiêm trọng, tối hôm qua tôi đã giúp anh bôi thuốc, nếu còn cảm thấy đau, lát nữa tôi sẽ bôi thuốc thêm một lần nữa là được."
.... Hoàn toàn bỏ qua nguyên nhân thật sự khiến "chỗ bị thương tương đối nghiêm trọng" kỳ thật là do tối hôm qua bản thân "không cẩn thận" làm hắn té bị thương.
Dù sao đây chỉ là một cái ngoài ý muốn, không phải sao? Lăng Mộ Ngôn nghĩ như vậy, tươi cười trên mặt càng trở nên nhu hòa.
[....] 001 đối với việc này, tỏ vẻ trầm mặc.
Thẩm Ngạn Hi nghe cậu nói, không biết vì sao cảm thấy hơi hơi có chút không được tự nhiên, trên mặt cũng phát sốt lên.
Cậu...bôi thuốc giúp hắn?
Lắc lắc đầu, Thẩm Ngạn Hi vẫn duy trì mặt than, cố gắng bỏ qua cảm giác khác thường đột nhiên dâng lên trong lòng, trầm giọng mở miệng nói, ".... Chuyện tối hôm qua, cảm ơn cậu."
Nghe vậy, cặp mắt phượng hẹp dài xinh đẹp kia của Lăng Mộ Ngôn không khỏi hơi hơi cong lên, toát ra ý cười nhè nhẹ ôn hòa.... Thẩm Ngạn Hi vừa nhìn trong lòng lại khẽ động, "Không có gì, tôi cũng chỉ vừa lúc đi ngang qua mà thôi. Chúng ta là bạn bè, không cần phải khách khí như vậy."
Trong lòng Thẩm Ngạn Hi hơi hơi nóng lên, cơ hồ duy trì không nổi biểu tình lạnh như băng trên mặt nữa. Hắn nhìn thiếu niên tuấn tú đang tươi cười sạch sẽ như ánh mặt trời ở trước mắt kia, mắt đen nổi lên ý ôn nhu, cúi đầu không lên tiếng.
"Đúng rồi, tối qua cũng định đưa anh trực tiếp về nhà, nhưng lại không biết cách liên lạc với người nhà anh, di động cũng bị đạp hỏng rồi, cho nên đến bây giờ vẫn không thể nói cho gia đình anh biết chuyện." Lăng Mộ Ngôn giống như nhớ tới cái gì đó, đưa di động của mình cho Thẩm Ngạn Hi, vẻ mặt còn mang theo vài phần xin lỗi, "Hiện tại anh nên gọi cho người nhà đi, bọn họ chắc hẳn là đang rất sốt ruột?"
"Không có gì, cái này không thể trách cậu được." Thẩm Ngạn Hi theo bản năng lắc lắc đầu, khóe môi hơi gợi lên – vẻ mặt của hắn nhu hòa – sau đó hơi hơi dừng lại, có chút chần chờ tiếp nhận điện thoại, "Cảm ơn."
"Là bạn bè thì đừng nên nói cảm ơn." Lăng Mộ Ngôn giơ lên ý cười sang sảng, rồi sau đó xắn tay áo lên, "Vậy anh tranh thủ gọi về nhà đi, tôi đi xuống nấu cháo cho anh."
Tay cầm di động của Thẩm Ngạn Hi hơi dừng lại, trên mặt không khỏi mang theo vài phần ấm áp, sau đó yên lặng gật đầu.
>>>>>>>>
".... Mộ Ngôn."
Giọng nói trầm thấp lãnh liệt của người phía sau cách đó không xa vang lên, Lăng Mộ Ngôn dừng cước bộ lại, quay đầu thì thấy Thẩm Ngạn Hi cả người lãnh khí người lạ chớ tới gần đang đi về phía cậu.
"Ngạn Hi, là anh à." Lăng Mộ Ngôn tươi cười nhu hòa, chờ hắn đuổi kịp mình mới mở miệng nói, "Đã lâu không thấy, anh cũng đi đến trường bằng con đường này sao?"
Từ sau cái ngày Thẩm Ngạn Hi được người nhà đưa về, bọn họ trở lại như lần đầu gặp mặt. Nghĩ như vậy, Lăng Mộ Ngôn không khỏi yên lặng kiểm điểm bản thân một chút, hậu quả của việc ra sức xoát độ hảo cảm của nữ chính là.... Cậu thiếu chút nữa quên mất còn một nam chính đang chờ được công lược =, =
Chỉ thấy Thẩm Ngạn Hi vô cùng bình tĩnh thong dong gật đầu, "Ừ, không nghĩ tới việc sẽ gặp phải cậu."
"Đúng vậy, thật sự rất trùng hợp, không phải sao?" Khóe môi Lăng Mộ Ngôn hơi cong lên, bỏ lại một câu sâu xa như vậy, sau đó cất bước đi về phía trước.
Cậu chủ lớn vẫn luôn ngồi xe đến trường học hôm nay cư nhiên đi bộ đến trường, còn trùng hợp đi trên con đường cậu thường xuyên đi này.... Ừ, đúng là rất khéo.
Đối với câu này, Thẩm Ngạn Hi chỉ làm bộ như không nghe thấy, sau đó yên lặng bước nhanh vài bước, sóng vai với cậu mà đi.
"Đúng rồi, vết thương trên người anh đã tốt lên chưa?" Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, đột nhiên hỏi.
Nghe ra cậu đang quan tâm mình, trong mắt đen lạnh như băng của Thẩm Ngạn Hi trở nên hơi hơi nhu hòa, "Đã không có gì đáng ngại, cậu không cần lo lắng."
Cậu có lo lắng sao? Lăng Mộ Ngôn có chút kỳ quái, nhưng vẫn gật gật đầu, "Ừ, vậy là tốt rồi."
Thẩm Ngạn Hi hơi hơi nhếch khóe môi lên, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần nhảy nhót.
"Lâm Tuyết, cô còn biết xấu hổ hay không hả?"
Ngay khi hai người mới vừa đến cửa trường học thì nghe thấy một tiếng la hàm chứa ác ý. Lăng Mộ Ngôn dừng cước bộ lại, theo hướng tiếng la phát ra, quả nhiên thấy Lâm Tuyết đang bị một học sinh nữ chỉ vào mặt nói cái gì đó.
Mà Thẩm Ngạn Hi vẫn luôn đứng bên cạnh Lăng Mộ Ngôn, thấy cậu đột nhiên nhăn mày lại, cũng có chút không hờn giận nhìn về phía bên kia.
"Nếu cô biết điều, thì không nên tiếp cận học trưởng Mộ Ngôn nữa!" Cô học sinh kia vênh váo tự đắc cười lạnh nói, "Nghĩ rằng học trưởng Mộ Ngôn đối với cô tốt thì tự cho mình là đặc biệt sao? Đó chỉ là do học trưởng luôn ôn hòa với mọi người thôi, người mà học trưởng Mộ Ngôn thích là học tỷ Tô Uyển Uyển kia, cô đừng có si tâm vọng tưởng nữa!"
(Editor: "si tâm vọng tưởng" = tưởng tượng ra những điều bản thân muốn nhưng vốn không phải thật)
Lâm Tuyết tức giận đến mức sắp rơi nước mắt, sắc mặt cô trắng bệch, gắt gao cắn môi, sau đó mới cố nén nói, "Tôi không có!"
"Cô không có cái gì? Chúng tôi đều nhìn rõ rành mạch, cô có dám nói rằng cô không quấn quýt lấy học trưởng Mộ Ngôn sao? Không phá hư tình cảm của bọn họ sao?" Cô học sinh xuy cười một tiếng, trào phúng nói.
"Tôi không có, anh Mộ Ngôn...."
"Đừng ngụy biện nữa, cô cho là ai sẽ tin cô...."
".... Tôi tin." Lúc này một giọng nói ôn hòa trong sáng xen ngang, ẩn ẩn mang theo hàn ý.
Giọng nói này vừa phát ra, tiếng ồn ào chung quanh trong nháy mắt biến mất không thấy, phút chốc lặng ngắt như tờ.
Lăng Mộ Ngôn bước đến bên người Lâm Tuyết, đưa cô về phía sau bảo vệ, khuôn mặt ngày thường ôn hòa lúc này lại nghiêm túc lạ thường, "Bạn học này, tôi cảm thấy thân là một học sinh nữ có người dạy dỗ, hẳn phải hiểu được cái gì gọi là lễ phép. Lúc cô vươn một ngón tay ra quở trách người khác, bốn ngón tay còn lại đang chỉ vào chính cô đấy, hy vọng cô có thể nhớ kỹ."
"Học trưởng Mộ, Mộ Ngôn...." Cô học sinh kia gặp vị học trưởng mà mình vẫn luôn ngưỡng mộ trong lòng, sắc mặt đỏ bừng vội vàng thu tay về, kinh hoảng nói, "Vâng, thực xin lỗi! Em, em chỉ là...."
"Tốt lắm, không cần nói nữa, tôi tin cô không phải cố ý." Lăng Mộ Ngôn nhìn thật sâu cô học sinh kia một cái, thấy sắc mặt cô ta xấu hổ và có ý hối cải, giọng điệu lúc này mới dịu đi một chút, "Tiểu Tuyết là em gái của tôi, cho nên hy vọng mấy người sau này đừng tùy tiện chửi bới cô ấy, cũng đừng nhắm vào cô ấy nữa."
"Em, em đã biết!"
"Còn nữa...." Lăng Mộ Ngôn quét mắt nhìn đám người chung quanh một vòng, trong mắt phượng hàm chứa ý cười lạnh, "Tuy rằng nói trực tiếp như vậy thật không tốt lắm, nhưng nếu không nói ra chỉ sợ các người vẫn tiếp tục hiểu lầm. Tôi và Uyển Uyển chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, hy vọng mấy người không cần hiểu lầm thêm nữa."
Anh Mộ Ngôn....
Lâm Tuyết nhìn bóng dáng không hề rộng lớn nhưng lại làm cô tin cậy ở trước mặt mình kia, trong mắt bịt kín một tầng hơi nước.
Thẩm Ngạn Hi đứng tại chỗ, cũng không có đi theo, chỉ dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyết, trên mặt một mảnh lạnh như băng.
Cô gái Mộ Ngôn thích trông như vậy?
Thoạt nhìn.... Kỳ thật, cũng không được tốt lắm.