Chương 10
".... Mẹ!"
Một giọng nói mang theo kinh hoảng rõ ràng truyền theo cửa vào.
Hai người đồng thời nhìn về phía tiếng nói phát ra, không chút ngoài ý muốn thấy Thẩm Ngạn Hi đang đi về phía bên này. Sắc mặt của hắn nặng nề, bên trong cặp mắt đen sâu lại mang theo chút hoảng hốt, khiến Thẩm phu nhân không khỏi cảm thấy đau xót ở trong lòng.
Mới quen được bao lâu mà con đã hướng về phía người trong lòng như vậy a, mẹ cũng không phải là thú dữ rắn độc gì, đừng có kích động như vậy có được không? Quả nhiên, trước mặt người trong lòng, mẹ chính là cỏ dại sao.... Hừ, Thẩm Tiểu Hi, con đúng là càng ngày càng không có tiền đồ (^).
®_® Hiển nhiên Thẩm phu nhân đã sớm quên mục đích lúc trước của bà rồi.
"Ngạn Hi, sao anh lại ở trong này?" Lăng Mộ Ngôn chớp chớp mắt, hơi nghiêng đầu qua nhìn Thẩm Ngạn Hi chạy tới trước mặt cậu thở dồn dập, trong ánh mắt không khỏi mang theo chút tò mò.
Nghe vậy, Thẩm Ngạn Hi không khỏi nghẹn lại, hắn nghi ngờ nhìn thoáng qua vẻ mặt không chút miễn cưỡng của Lăng Mộ Ngôn, lại nhìn sắc mặt có chút khó coi của Thẩm phu nhân, chẳng lẽ mẹ còn chưa có....
"Ngạn Hi?" Lăng Mộ Ngôn nghi hoặc nâng mắt lên nhìn hắn.
Thẩm Ngạn Hi yên lặng chống lại cặp mắt phượng xinh đẹp mà hắn mong nhớ ngày đêm kia, trong lòng không khỏi nổi lên một trận mềm mại, lúc này, cảm xúc lo lắng, e ngại, kinh hoàng ở trong lòng nháy mắt đã biến mất không dấu vết. Hắn cúi đầu lên tiếng, vẻ mặt cũng nhịn không được trở nên nhu hòa, "Ừ, hai người đang nói cái gì đó?"
Nghe vậy, Lăng Mộ Ngôn cười cười, cặp mắt phượng lóe sáng, "Không có nói cái gì a ~"
Thẩm Ngạn Hi: "...."
Thẩm phu nhân ở bên có độ tồn tại thập phần mỏng manh "Phốc" một tiếng, nhịn không được bật cười, thấy ánh mắt của hai đứa đều chuyển về phía bên mình, bà khoát khoát tay, tươi cười ôn hòa, "Các con cứ tiếp tục nói, không cần để ý đến mẹ ~"
Thẩm Ngạn Hi: "...." Sao đột nhiên lại cảm thấy không thích hợp là sao?
.... Chờ một chút, chẳng lẽ mẹ tới nơi này gặp Mộ Ngôn, không phải là vì muốn làm khó cậu sao?!
Sao hiện tại lại có cảm giác hai người bọn họ đang đứng trên cùng một chiến tuyến.... Như vậy, thật sự không thành vấn đề sao?
"Mẹ...." Thẩm Ngạn Hi không được tự nhiên, chuyển ánh mắt sang Thẩm phu nhân, bên trong hàm chứa ý cầu xin không dễ phát hiện.
Thẩm phu nhân thầm than một tiếng ở trong lòng, cuối cùng, bà vẫn không đành lòng làm con trai thất vọng, bà cúi đầu uống một ngụm café, cười yếu ớt nói, "Chúng ta chỉ đang hàn huyên chuyện của con với Mộ Ngôn mà thôi, Ngạn Hi, con gấp như vậy làm cái gì?"
Chuyện của hắn với Mộ Ngôn?! Thẩm Ngạn Hi theo bản năng căng thẳng lại thân thể, quả nhiên mẹ đã biết!
Thấy con trai trong nháy mắt trở nên cảnh giác, Thẩm phu nhân không khỏi hơi nổi giận, bà cười như không cười, gợi khóe môi, "Thẩm Tiểu Hi, lá gan của con càng ngày càng lớn a, dám trừng mẹ? Ai, mẹ thật đau lòng a ~"
.... Bằng cái biểu hiện này của con, đừng mơ tưởng rằng mẹ sẽ giúp con theo đuổi vợ (....)! Hừ, không gây cản trở cho con đã tốt lắm rồi!
Khóe môi Thẩm Ngạn Hi hơi hơi giật giật, sau đó, yên lặng thu hồi tầm mắt. Quả nhiên, hai người kia, ai hắn cũng không thể trêu vào....
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi có chút chán nản hơi hơi cúi đầu, hầu như ngay cả tai cũng cụp xuống dưới.
Rốt cuộc cha làm thế nào mà quản được mẹ thế? Thẩm Ngạn Hi đột nhiên có một loại xúc động muốn chạy đi học hỏi kinh nghiệm.
®_® Anh tưởng quản mẹ anh hay là Mộ Ngôn? Thẩm Tiểu Hi, anh còn không mau thành thật lại đi 233333.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Lăng Mộ Ngôn nhịn không được đưa tay ra vuốt ve cái đầu chó một phen [Này!], sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc ẩn ẩn nóng rực của Thẩm Ngạn Hi, cậu tự nhiên thu hồi lại cái tay, mỉm cười, "Ngạn Hi, anh đúng là càng ngày càng đáng yêu đó ~"
Mộ Ngôn đang khen hắn sao? Thẩm Ngạn Hi vẫn cố gắng duy trì trạng thái mặt than, nhưng tai lại không tự chủ từ từ đỏ lên, sau đó....
Khóe môi ẩn ẩn nhếch lên của hắn mạnh mẽ cứng đờ lại....
Đáng yêu?!
Phốc haha, phản ứng này của Ngạn Hi thật sự rất thú vị...! Sợ con trai mình thẹn quá hóa giận, Thẩm phu nhân vội vàng quay đầu đi, cắn môi nhịn cười, ôi chao, Ngạn Hi nhà bà vừa mới bị đùa giỡn đó sao?
Hai đứa nhỏ này ở chung cũng thật thú vị ~
Nhưng mà.... Có thể thấy biểu tình trên mặt Ngạn Hi dần dần phong phú trở lên thật sự là quá tốt, sẽ không tiếp tục chỉ có một loại biểu tình.... Như vậy, thật sự là quá tốt rồi.
"Mộ Ngôn...." Thẩm Ngạn Hi chần chờ mở miệng.
Lăng Mộ Ngôn cười nhẹ nhàng nhìn hắn, âm cuối kéo cao lên, "Hử?"
Thẩm Ngạn Hi bỗng nhiên bị nghẹn, nghẹn cả nửa ngày, cuối cùng vẫn rất không có cốt khí lắc lắc đầu, ".... Không có gì."
Lăng Mộ Ngôn không quá để ý gật gật đầu, "À, thật không?"
"Ừ." Thẩm Ngạn Hi yên lặng ngồi cạnh Lăng Mộ Ngôn, lên tiếng.
"Vậy gọi tôi làm cái gì?" Lăng Mộ Ngôn cho hắn một cái ánh mắt cười nhạt, "Gọi rất vui sao?"
Thẩm Ngạn Hi: ".... Ừ."
Vì thế, lúc này đến lượt Lăng Mộ Ngôn: "...."
>>>>>>>>
Sau cái lần Thẩm phu nhân tự mình đi gặp Lăng Mộ Ngôn, mặc dù bà vẫn dỗi, không muốn lo chuyện của con trai mình, nhưng theo lòng riêng, cuối cùng vẫn thành quân sư tình yêu cho Thẩm Ngạn Hi.... Mặc dù, hình như càng giúp càng thêm phiền. [Này!]
"Xin lỗi, Ngạn Hi, hình như tôi đã tới chậm rồi?.... A, đây là?" Lăng Mộ Ngôn vội vàng chạy tới nhận lỗi, nhìn đến bó xa cúc lam trên tay của Thẩm Ngạn Hi thì không khỏi sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy có một loại dự cảm không tốt.
Chỉ thấy Thẩm Ngạn Hi vẫn duy trì gương mặt lạnh lẽo như trước, nhưng động tác lại vô cùng cứng ngắc đưa bó xa cúc lam tới trước mặt cậu, sau đó, khô cằn nói một câu, "Đưa cho cậu...."
Lăng Mộ Ngôn: "...." Cậu có nên thấy may mắn vì hắn đã không đưa hoa hồng tới trước mặt cậu hay không?
Thấy Lăng Mộ Ngôn đột nhiên trầm mặc, sắc mặt hình như có chút không ngờ, Thẩm Ngạn Hi không khỏi sinh ra cảm giác không yên, trong lòng hơi bồn chồn. Hình như phương pháp này cũng không có bộ dạng nên có.... Hắn lại làm sai rồi sao?
.... Rõ ràng đã biết trước rằng không nên nghe lời mẹ mình nói, vậy mà còn ma xui quỷ khiến đi mua bó hoa này tặng cậu, hắn quả nhiên quá ngu rồi!
Thẩm Ngạn Hi buồn bực thầm nghĩ, cái tay cầm hoa giữa không trung cũng có chút chán nản muốn thu hồi lại.
Ai ngờ Lăng Mộ Ngôn lại đoạt lấy bó xa cúc lam, cậu cúi đầu nhìn bó hoa đã được mình ôm vào trong ngực, khẽ hừ một tiếng, "Làm sao, chẳng lẽ đã tặng đồ cho tôi mà anh còn muốn lấy nó về?"
Tuy giọng điệu là chất vấn, nhưng so với giọng ôn hòa nhẹ nhàng khoan khoái bình thường thì lúc này, hình như lại mang theo một chút.... Mất tự nhiên?
Thẩm Ngạn Hi hơi há hốc mồm, hoài nghi bản thân đã nghe lầm, nhưng thiếu niên đối diện vẫn cúi đầu nên không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Cặp mắt đen của hắn gần như si mê nhìn những ngón tay trắng nõn thon dài đang nghịch hoa của Lăng Mộ Ngôn, trong lòng đột nhiên nổi lên rất nhiều cảm xúc xa lạ, có kích động, vui sướng, hưng phấn, bất an, vô thố....
Trong lúc nhất thời, Thẩm Ngạn Hi cảm thấy mình thật nghèo từ.
Lăng Mộ Ngôn không nghe thấy Thẩm Ngạn Hi đáp lại, cậu nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn. Vừa nhìn thấy thì không nhịn được nở nụ cười, cậu chỉ thấy Thẩm Ngạn Hi đang ngơ ngác nhìn cậu, ánh mắt nóng rực, tựa như một con chó lớn đang ngồi xổm trước mặt chủ nhân chờ chủ nhân cho một cục xương lớn, thấy thế nào cũng đều lộ ra vẻ ngu đần đáng yêu.
Cậu nặng nề ho một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của Thẩm Ngạn Hi về đây, sau đó, mới cười như không cười nói, "Tuy rằng không biết gần đây anh bị làm sao...." Lăng Mộ Ngôn mang ý sâu xa kéo dài âm cuối, thấy Thẩm Ngạn Hi hình như nghĩ đến cái gì đó mà tai đột nhiên ửng hồng, ánh mắt cũng mất tự nhiên trốn tránh, lúc này, cậu mới vừa lòng phun ra nửa câu còn lại, "Nhưng tốt nhất anh vẫn nhanh trở lại trạng thái bình thường cho tôi, nghe thấy không?"
Thẩm Ngạn Hi vốn định cãi lại, nhưng thấy Lăng Mộ Ngôn nhướn mày lên, cuối cùng hắn vẫn câm miệng, ngoan ngoãn gật đầu.
Vẫn không nên cãi lại, bằng không Mộ Ngôn sẽ lại nổi giận....