Chương 12

"Thẩm Tiểu Hi, nhận điện thoại ~"
Trong phòng họp yên tĩnh, một giọng nói ôn hòa từ tính mang ba phần ý cười đột nhiên vang lên, nhất thời đánh vỡ bầu không khí khẩn trương nghiêm túc lúc trước.


Vì thế, mọi người đồng thời đem tầm mắt chuyển đến món đồ trong tay tổng tài nhà mình.


".... Xin lỗi, tôi nghe điện thoại." Chỉ thấy tổng tài của Thẩm thị vừa mới mặt lạnh răn dạy cấp dưới, lúc này đã nhu hòa sắc mắt, mười phần bình tĩnh hơi hơi gật đầu với mọi người rồi cầm lấy điện thoại di động.


"Mộ Ngôn, em tỉnh rồi hả? Ngủ ngon không? Anh đặt bữa sáng ở trên bàn rồi đó, nhớ phải ăn đấy." Khóe môi Thẩm Ngạn Hi hơi hơi cong lên, giọng điệu ôn nhu dặn dò.


Mọi người thấy bộ dạng này của hắn nhưng không thể trách, trên dưới Thẩm thị ai mà chẳng biết tổng tài nhà họ là một nô lệ của vợ? Tổng tài có thể làm mặt lạnh với bất kỳ kẻ nào, chỉ riêng không dám bày sắc mặt với "phu nhân tổng tài"; tổng tài có thể răn dạy quở trách bất luận kẻ nào, nhưng ở trước mặt "phu nhân tổng tài" thì chỉ có thể bị dạy dỗ, ngay cả cãi lại cũng không dám; tổng tài....


Thẩm Ngạn Hi có giá trị rất cao, gia thế hiển hách, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, khí chất tao nhã cao quý, dung mạo lạnh lùng tuấn mỹ, hơn nữa còn biết giữ mình trong sạch, là một con rùa vàng được tất cả phụ nữ công nhận. Đáng tiếc, tổng tài của bọn họ cái gì cũng tốt, duy chỉ có một chỗ không tốt, đó là rất sợ "vợ".


available on google playdownload on app store


Vị Lăng tiên sinh vô cùng thần bí kia chỉ cần nói đông, tổng tài tuyệt không dám nói tây, bộ dạng bị đánh chỉ dám oán thầm kia không biết đã làm tan vỡ bao nhiêu tâm của vô số cô gái sớm ái mộ hắn.


"Mộ Ngôn, em nói cái gì cơ?" Giọng đột nhiên cao vút khiến mọi người nhất thời kéo suy nghĩ lại, phát hiện Thẩm Ngạn Hi có chút tay chân luống cuống đứng lên, "Vì sao tối nay anh phải ngủ trong phòng đọc sách?! Anh đã làm sai chỗ nào rồi sao? Hay là do tối qua...." Nói tới đây, hắn giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên ngậm miệng lại, sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người đang vụng trộm dựng thẳng lỗ tai lên.


.... Nhất thời, mọi người đều ngoan ngoãn cúi đầu xuống, mặt đầy chăm chú xem tài liệu trong tay.


Thẩm Ngạn Hi lúc này mới thu hồi tầm mắt, sau đó, bước vài bước đến trước cửa sổ, thấp giọng lấy lòng với cái di động, "Mộ Ngôn, anh sai rồi, là do tối qua anh không khống chế được.... Đúng, đúng, đúng, đều là lỗi của anh, em đừng nóng giận nữa, Mộ Ngôn.... Có phải đã mệt ch.ết không? Chờ anh về, anh xoa xoa giúp em, có được không?"


®_® Tổng tài, anh có dám không có tiền đồ nữa hay không? – Được nói bởi đám người không đành lòng nghe lén.


"Không được! Cái gì anh cũng đồng ý, trừ cái đó ra!" Thẩm Ngạn Hi nghiêm túc phản bác, mà không biết ở đầu dây bên kia, Lăng Mộ Ngôn nói cái gì mà sắc mặt của hắn nhất thời biến đổi, "Không phải a, Mộ Ngôn, anh không có rống em.... Được rồi, anh chỉ là.... Không, không, anh sai rồi, còn không được sao, Mộ Ngôn...."




"Cái gì? Tiểu Tuyết?" Nghe thấy trong miệng người mình yêu thốt ra tên của một cô gái, Thẩm đại tổng tài nhất thời cảnh giác dựng lỗ tai lên, "Đó là ai? Ngôn Ngôn, em.... Được, được, anh không gọi em là Ngôn Ngôn.... Rõ ràng mẹ đều được gọi em như thế...."


Nói xong câu cuối, Thẩm Ngạn Hi cư nhiên mang theo chút ủy khuất, mọi người yên lặng cúi đầu đến mức cằm chạm đến bàn, trong lòng không khỏi âm thầm khinh bỉ tổng tài nhà họ đang hư hư thực thực bán manh.


"Cái gì? Anh quen Lâm Tuyết?" Thẩm Ngạn Hi vội vàng tẩy sạch quan hệ, rất ngoan ngoãn cam đoan, "Anh tuyệt đối không có tiếp xúc với cô ta, Mộ Ngôn! Mộ Ngôn, em phải tin anh, anh không có quan hệ gì với bất kỳ người phụ nữ nào.... Khụ khụ, đương nhiên, trừ mẹ ra, anh giữ mình rất trong sạch, chỉ có một mình Mộ Ngôn em mà thôi...."


Ở đầu dây bên kia, Lăng Mộ Ngôn cắt ngang, "Thẩm Ngạn Hi, anh đây là có tật giật mình sao? Sao lại vội vã giải thích như vậy?"


"Làm gì có chuyện đó? Anh chỉ cảm thấy, nếu anh đã giữ mình trong sạch như vậy...." Thẩm Ngạn Hi cuối cùng cũng phun ra mục đích của bản thân, lấy giọng thương lượng, thật cẩn thận hỏi, "Mộ Ngôn, em cũng duy trì khoảng cách với cô gái kia, có được không?"


"...." Lăng Mộ Ngôn vô cùng bất đắc dĩ cho một cái xem thường, sau đó, cậu ôm con mèo con màu trắng vẫn đang làm nũng cạnh chân mình vào trong lòng, vừa vuốt lông của nó, vừa trả lời, "Thẩm Ngạn Hi, anh có thể dừng lại chuyện ăn dấm chua bậy bạ có được không? Tiểu Tuyết sớm đã có bạn trai, được chưa? Anh thật sự không biết Lâm Tuyết sao? Thẩm Ngạn Hi, nếu anh dám nói là không biết thì đêm nay cứ đi ngủ trong phòng đọc sách đi!"


"Lâm Tuyết a, đương nhiên anh có quen, là cô em gái mà em thích nhất." Vừa mới nghe bị đuổi ngủ trong phòng đọc sách, Thẩm Ngạn Hi nháy mắt liền nhớ tới cái tên này, vội vàng ho một tiếng, đáp lại.


Nhưng cho dù có là em gái mà Mộ Ngôn thích nhất thì cũng phải duy trì khoảng cách a.... Đừng tưởng rằng hắn không hề nhớ rõ năm đó, cô ta từng tỏ tình với em. Thẩm Ngạn Hi trong lòng hơi chua, thầm nghĩ.


"Đừng tưởng rằng em không biết anh đang nghĩ cái gì?" Lăng Mộ Ngôn cười như không cười nói, "Xem ra, Thẩm Tiểu Hi anh thật là muốn đi phòng đọc...."


"Tuyệt đối không có, anh không nghĩ cái gì hết, Mộ Ngôn, em phải tin anh." Thẩm Ngạn Hi rất chân thành cam đoan, sau đó, lại cẩn thận ủy khuất hỏi, "Cho nên.... Không cần đuổi anh vào phòng đọc sách, có được không?"


Chỉ vì một Lâm Tuyết mà Mộ Ngôn cư nhiên giận dỗi với hắn.... Mặt Thẩm Ngạn Hi âm u, cái tên Lâm Tuyết vốn đã nằm trong danh sách những cái tên cần nghiên cứu thêm ở trong lòng, hiện tại đã trực tiếp bay lên thành danh sách cần phải khẩn cấp phòng bị, rồi suy xét cách ly.


.... Không, quả nhiên nhất định vẫn phải cách ly đi?


"Có thể a...." Lăng Mộ Ngôn mang theo ý cười, nhẹ nhàng gõ gõ đầu mèo con nghịch ngợm đột nhiên ɭϊếʍƈ cậu, ngay lúc Thẩm Ngạn Hi vừa lộ ra vẻ mặt vui sướng liền nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu, "Về nhà quỳ bàn phím, em sẽ tha thứ cho anh."


Thẩm Ngạn Hi: "...."


Sau khi suy xét cái nào lợi cái nào hại, Thẩm Ngạn Hi cắn răng một cái, sắc mặt mười phần đau khổ, gật đầu, ".... Được."


Lăng Mộ Ngôn vừa lòng gật gù, ôn hòa cười nói, "Vậy anh cứ tiếp tục làm việc đi, em đi tìm Tiểu Tuyết, bye bye ~"
"Chờ...."


Thẩm Ngạn Hi trợn tròn mắt nhìn cái điện thoại bị cắt đứt, vừa nghĩ đến Mộ Ngôn hình như chưa có đồng ý duy trì khoảng cách với Lâm Tuyết, sắc mặt của hắn càng thêm ủ rũ.


Vì thế, mọi người đều thấy tổng tài của bọn họ chậm rãi trở về chỗ ngồi, đầu cụp xuống, mặt đầy ảm đạm thất vọng, hai tai trên đầu dường như cũng ỉu xìu cụp xuống, bộ dạng như vậy, mọi người không khỏi hoài nghi bản thân đã nhìn lầm rồi, suýt chút nữa lấy tay đi dụi hai mắt. Tổng tài như vậy.... Nhìn như thế nào cũng giống một con vật nào đó đi?


Kế tiếp, cuộc họp cuối cùng cũng tiếp tục.


.... Đương nhiên, nếu như không nhìn con chó lớn nào đó thường thường dùng ánh mắt ai oán hư hư thực thực liếc nhìn cái di động thì, cuộc họp lần này có thể coi như đã xong viên mãn.
>>>>>>>> 


"Mộ Ngôn, Mộ Ngôn!"


Cuộc họp vừa chấm dứt, Thẩm Ngạn Hi liền vội vàng chạy về nhà. Sau khi phát hiện trong nhà thật sự không có người, Thẩm Ngạn Hi không khỏi bực mình trừng mắt về phía...con mèo con đang ngoan ngoãn nằm ngủ ở trên giường.


.... Lăng Tiểu Hi, mày còn không biết đi ngăn cản chủ nhân nhà mày hay sao?!
Càng nghĩ càng buồn bực, Thẩm Ngạn Hi đen mặt dùng một tay xách Lăng Tiểu Hi đáng thương lên.


"Meo?" Lăng Tiểu Hi mê mang mở cặp mắt màu lam ra, phát hiện người lôi mình ra giữa không trung là tên đàn ông mặt lạnh lùng mà nó tập mãi cũng thành thói quen mới nhìn thẳng được, không khỏi tò mò nhẹ nhàng kêu một tiếng.


Tên đàn ông này lại làm sao vậy? Lại bị chủ nhân vứt bỏ rồi?


"Lăng Tiểu Hi, mày đã phạm vài lỗi nghiêm trọng đó, mày có biết không?" Thẩm Ngạn Hi nghiêm túc ân cần dạy dỗ.
".... Meo?"


"Thứ nhất, lúc chủ nhân của mày đi gặp người phụ nữ khác, mày cư nhiên không ngăn cản em ấy, thậm chí ngay cả ý đi giám thị cũng không có." Thẩm Ngạn Hi lắc nó qua lại, thấy trong mắt Lăng Tiểu Hi xuất hiện choáng váng mới vừa lòng nói tiếp, "Thứ hai, mày dám ngủ trên giường của tao và Mộ Ngôn! Không phải đã nói với mày rồi sao, rõ ràng đã hiểu, vậy vì sao còn nằm ở chỗ này? Cuối cùng, không được dán vào Mộ Ngôn như vậy! Có nghe thấy không?"


"Meo?" Lăng Tiểu Hi ủy khuất nhìn ra phía sau Thẩm Ngạn Hi.
Hừ, tên đàn ông xấu xa, chỉ biết bắt nạt mèo con, nó sẽ không nói cho hắn biết chủ nhân đang đứng ở ngay phía sau hắn đâu ( ^ ) 


"Nghe thấy không, Lăng Tiểu Hi? Không cần giả ch.ết...."


"Em có nghe thấy." Một giọng nói ôn hòa dễ nghe vang lên ở phía sau, sau lưng Thẩm Ngạn Hi mạnh mẽ cứng đờ, "Trầm, Tiểu, Hi ~ Lá gan của anh đúng là càng ngày càng lớn a, lại dám bắt nạt Tiểu Hi?"


Thẩm Ngạn Hi cứng mặt, đem Lăng Tiểu Hi không ngừng giãy dụa ôm vào trong ngực, xoay người lại, nhìn Lăng Mộ Ngôn mặt đầy ý cười, "Như thế nào sẽ? Anh ở chung với Lăng.... Với Tiểu Hi rất tốt a, em xem, nó rất vui vẻ đó thôi?"


"Hửm?" Lăng Mộ Ngôn nhíu nhíu mày, đi tới, ôm Lăng Tiểu Hi đang rục rịch nhe răng nanh ra vào trong lòng mình, "Trước không nói chuyện này.... Lúc nãy, anh vừa mới nói Tiểu Hi đã phạm vào lỗi gì? Không bằng, cùng thảo luận với chủ nhân Tiểu Hi là em đi?"


Cậu thanh niên tuấn mỹ treo ý cười lười biếng ở trên mặt, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve mèo con trong ngực, hình ảnh này ai xem cũng thấy đẹp mười phần, nhưng nó lại khiến Thẩm đại tổng tài toát mồ hôi lạnh ở sau đầu.


".... A, haha, có lỗi gì đâu?" Lúc này, Thẩm Ngạn Hi cũng không cố ăn dấm chua với Lăng Tiểu Hi nữa, hắn mặt than mở mắt nói dối, "Lúc nãy, anh chỉ là đang chơi đùa với Tiểu Hi mà thôi, cái gì cũng chưa nói a."


Lăng Mộ Ngôn bị Thẩm Ngạn Hi chơi xấu như vậy, suýt chút nữa tức đến phát cười, cậu vươn tay nhéo lỗ tai của ai đó, "Thẩm Tiểu Hi, hôm nay anh đi...."


"Đừng, đừng, Mộ Ngôn, anh sai rồi, thật sự biết sai rồi...." Thẩm Tiểu Hi bị nhéo lỗ tai cũng không dám giãy dụa, chỉ có thể duy trì tư thế buồn cười, vẻ mặt đau khổ lấy lòng, nói, "Mộ Ngôn, em tha thứ cho anh đi...."


"Lần nào anh cũng nói như vậy, sau đó lại tiếp tục phạm!" Lăng Mộ Ngôn kéo kéo tai hắn, hừ lạnh, nói.


Lăng Tiểu Hi nằm trong lòng chủ nhân, thích ý híp mắt lại, đối với bộ dạng tội nghiệp của Thẩm Ngạn Hi, nó chỉ tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa. Đáng đời, ai biểu hắn lại bắt nạt nó, lại bị dạy dỗ rồi?


"Trong vòng một tuần này, anh đừng nghĩ lên giường của em nữa, Thẩm Ngạn Hi, lăn vào phòng đọc sách ngủ cho em!"
"Đừng, đừng mà, Mộ Ngôn, anh thật sự biết sai rồi...."






Truyện liên quan