Chương 15
"Phốc, Cảnh Thần, sao cậu lại biến thành như vậy?"
Trong phòng nghỉ VIP, Bắc Minh Hiên khoát tay lên bả vai Lãnh Thịnh Duệ, mặt không thể tin nổi chỉ vào cái mắt bị bầm tím một vòng của Dạ Cảnh Thần, kêu lên.
"Ai đánh cậu sao, Cảnh Thần?" Lãnh Thịnh Duệ không chút lưu tình hất cái tay đang khoát trên bả vai của mình ra, không nhìn vẻ mặt đau khổ của Bắc Minh Hiên, mặt đầy bình tĩnh phủi phủi vai, quay đầu lại, nói với Dạ Cảnh Thần, "Chúng tớ giúp cậu đánh lại!"
"...." Dạ Cảnh Thần buồn bực nhìn về phía người nào đó nằm ngủ trên ghế sofa như không có việc gì, đánh lại? Làm sao mà đánh được?
"Cảnh Thần?"
"À, Cảnh Thần không cẩn thận đụng vào cây mà thôi." Lăng Mộ Ngôn từ từ nhắm hai mắt lại, vươn tay ra khắp chung quanh tìm đồ, sau đó, chính xác không chút sai lầm tìm được cái gối ôm, ôm vào trong lòng của mình, "Không cần phải lo lắng."
"Đụng vào cây?" x2.
Bắc Minh Hiên và Dạ Cảnh Thần liếc nhìn nhau, vạn phần hoài nghi nhìn về phía Dạ Cảnh Thần đang nổi gân xanh trên trán.
".... Nhìn cậu chủ đây để làm gì?!" Dạ Cảnh Thần chẳng hiểu ra sao, trừng lại.
"Không nghĩ tới Cảnh Thần cậu lại không cẩn thận như vậy a.... Chậc chậc, không ngờ đi đường mà cũng có thể đụng vào cây." Lãnh Thịnh Duệ ý tứ không rõ, cười nói.
"Đúng vậy, xem ra lúc ấy Mộ Ngôn đang đứng trước mặt, nếu không thì sao Mộ Ngôn lại biết, đúng không? Thật mất mặt a, Cảnh Thần...." Bắc Minh Hiên lắc đầu, mặt đầy tiếc nuối.
Dạ Cảnh Thần: "...." Lăng Mộ Ngôn!!
"Các cậu thật ồn ào...." Lỗ tai Lăng Mộ Ngôn giật giật, cảm thấy có chút không ổn, vội vàng lên tiếng thì thào oán giận.
Ba người kia lập tức ngậm miệng lại, phản ứng theo bản năng này khiến ba người có chút không biết nói gì liếc mắt nhìn nhau một cái, không hiểu vì sao họ sẽ làm ra phản ứng như vậy.
.... Rõ ràng trước kia đều không có như vậy a?
Lăng Mộ Ngôn cọ cọ gối ôm ở trong lòng, dường như cảm thấy không được thoải mái, nhíu mày lại, quăng cái gối ôm sang một bên. Cậu mở đôi mắt phượng đầy sương mù, mê mang nhìn về phía ba người kia, sau khi phân biệt đánh giá một chút, cậu ngoắc ngoắc tay gọi Lãnh Thịnh Duệ, âm cuối mang theo hương vị lười biếng, "Thịnh Duệ, lại đây."
Lãnh Thịnh Duệ bị người bạn thân vô tình toát ra phong tình này biến thành sửng sốt, theo bản năng lắc đầu, sau đó, đi đến bên người Lăng Mộ Ngôn, hơi lo lắng hỏi, "Làm sao thế, Mộ Ngôn? Cơ thể không a...!"
Lời còn chưa nói xong, Lãnh Thịnh Duệ đã bị Lăng Mộ Ngôn bắt lấy tay, dùng sức kéo xuống, ngã trên ghế sofa.
".... Mộ Ngôn?"
Sau đó, mọi người liền thấy Lăng Mộ Ngôn ngáp một cái nho nhỏ, nằm trên đùi Lãnh Thịnh Duệ, vừa lòng cọ cọ, sau đó, lại nặng nề ngủ đi.
Lãnh Thịnh Duệ: "...."
Dạ Cảnh Thần: "...."
Bắc Minh Hiên: "...."
Lãnh Thịnh Duệ nhìn Lăng Mộ Ngôn ngủ, mặt đầy điềm tĩnh, anh sờ sờ mũi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
Mà Dạ Cảnh Thần nhìn thấy một màn này, không biết vì sao lại có điểm bực mình, muốn nổi nóng nhưng lại sợ đánh thức Lăng Mộ Ngôn, chỉ có thể cắn răng khẽ hừ một tiếng, xoay người nhanh chóng rời đi.
Bắc Minh Hiên chớp chớp mắt, nhìn Dạ Cảnh Thần khi xoay người rời đi, trên mặt còn ẩn ẩn tức giận, lại quay đầu nhìn Lãnh Thịnh Duệ mặt đầy bất đắc dĩ dung túng, như có điều cần suy nghĩ, y nhẹ nhàng nhíu mày lại.
"Thịnh Duệ, cậu có thể đừng lộn xộn được không? Tớ ngủ không ngon...."
Không biết đã qua bao lâu, giọng than thở nho nhỏ của Lăng Mộ Ngôn đột nhiên vang lên trong phòng nghỉ trống trải.
"Ừ...." Nhưng chân của tớ tê quá a, Mộ Ngôn.... T_T
Bắc Minh Hiên đang ở một bên nhàm chán nghịch di động, nháy mắt nhìn thấy sắc mặt khổ sở của Lãnh Thịnh Duệ, y không khỏi nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.
"==+ Có cái gì đáng cười sao?" Lãnh Thịnh Duệ ngoài cười nhưng trong không cười, dùng khẩu hình hỏi.
"Tớ chỉ là muốn cười thôi ~ Tán gẫu với cô em vui vẻ quá ấy mà (³ Ñ £)/~" Bắc Minh Hiên lắc lắc di động, mặt đầy vô tội, cũng dùng khẩu hình hồi đáp.
Lãnh Thịnh Duệ: "...." Sao bây giờ thấy bộ dạng đáng ăn đòn này của cậu ta liền muốn đâm ch.ết cậu ta là sao.... ==,
.... Còn nữa, vì sao Mộ Ngôn ra vẻ vô tội thì anh dễ dàng tha thứ, mà đến phiên tên ch.ết tiệt kia làm thì anh lại rất muốn đánh y nhỉ? Lãnh Thịnh Duệ tỏ vẻ vạn phần nghi hoặc đối với chuyện này.
Ừ, đây là một đề tài rất nghiêm túc, cần phải đi nghiên cứu một phen [mặt thâm trầm].
Có điều, chuyện đầu tiên là....
Mộ Ngôn, bao giờ thì cậu có thể tỉnh đây T_T
>>>>>>>>
"Ưm...."
Sau khi tỉnh lại, Lăng Mộ Ngôn lười biếng ngáp một cái, thoải mái cọ cọ cái "đệm" mềm mại dưới thân.
Ngủ thật ngon, thật thoải mái.... Lăng Mộ Ngôn thỏa mãn híp cặp mắt phượng lại, bộ dáng lười biếng này y như một con mèo con nằm phơi nắng sau giờ Ngọ vậy. Cái gối ôm lần này thật thoải mái, à, cũng không biết mua từ chỗ nào nhỉ, thật đáng tiếc.
"Mộ, Mộ Ngôn...." Một giọng nói ẩn nhẫn vang lên ở phía trên cậu.
.... Phía trên? Lăng Mộ Ngôn vô tội chớp mắt, sau đó, có chút không hiểu, nâng mắt lên nhìn về phía trước.
Lăng Mộ Ngôn: "...."
Lãnh Thịnh Duệ: "...."
Lăng Mộ Ngôn dụi dụi mắt, mang chút tò mò nhìn Lãnh Thịnh Duệ hình như đang nhẫn nại cái gì đó, "Thịnh Duệ, sao cậu lại ở chỗ này?"
"Trước không nói cái này...." Lãnh Thịnh Duệ giật nhẹ khóe môi, cười khổ nói, "Mộ Ngôn, cậu có thể đứng lên trước có được không?"
"Hả?" Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, nghe lời ngồi dậy, sau đó, nghiêng đầu nhìn bạn thân.
Lãnh Thịnh Duệ cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, anh dùng tay xoa xoa cái đùi đã mất cảm giác, lâu lâu còn phát ra một tiếng "Au", thoạt nhìn rất thống khổ.
Thấy Lãnh Thịnh Duệ như vậy, Lăng Mộ Ngôn lúc này mới nhớ ra chuyện lúc trước, nhất thời mới phản ứng thì ra cái gối ôm lúc nãy của mình chính là chân của bạn thân, cậu hơi hơi cụp mắt xuống, trên mặt toát ra một chút áy náy.
Mẫn cảm phát giác Lăng Mộ Ngôn đang áy náy, Lãnh Thịnh Duệ cười tủm tỉm xoa xoa mái tóc đen mềm mại của cậu, an ủi, "Không có chuyện gì a, Mộ Ngôn không cần phải áy náy như vậy, chúng ta không phải là bạn bè sao?"
"Ừ." Lăng Mộ Ngôn không được tự nhiên khẽ gật đầu, sau đó, cậu nhìn thẳng vào cặp mắt đen ôn nhu của Lãnh Thịnh Duệ, "Thực xin lỗi, Thịnh Duệ, lần sau tớ sẽ đi tìm Cảnh Thần với Minh Hiên làm gối ôm."
Nhất thời sắc mặt của Lãnh Thịnh Duệ cứng đờ: "...." Chờ, chờ một chút...?! Sao đề tài lại đột nhiên chạy tới chỗ này?
# Vì sao đến phút cuối tôi vẫn không hiểu bạn thân đang suy nghĩ cái gì #
# Không theo kịp suy nghĩ của bạn thân thì phải làm sao đây #
"Khụ, khụ, không có sao, kỳ thật.... Tớ tuyệt đối không để ý, thật đó."
"Thật sao?"
Nhìn cặp mắt đen mềm mại của Lăng Mộ Ngôn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng Lãnh Thịnh Duệ nhịn không được cũng mềm đi vài phần, sau đó, gật gật đầu, khẳng định nói, "Đương nhiên a."
Lăng Mộ Ngôn bỗng nhiên nở nụ cười, bên trong đôi mắt phượng đen bóng như có rất nhiều ánh sao lộng lẫy lóe ra, cái tươi cười nhu hòa mà sáng ngời kia suýt chút nữa đã chói mù mắt Lãnh Thịnh Duệ.